Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Triệu Khương Lan (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1382

“Đi thôi, phụ hoàng còn đang chờ huynh trong cung đấy, chúng ta không nên để ông ấy đợi lâu.” Mộ Dung Bắc Hải trước tiên sai người đưa Hứa Mạn Nhi về Sơn Vương phủ, đồng thời nhỏ giọng dặn dò nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt. Mấy ngày nay đi xe đường xa mệt mỏi, Hứa Mạn Nhi đi đường cũng vất vả.

Hứa Mạn Nhi hiểu chuyện gật đầu, không nói thêm điều gì với hắn trước mặt người khác. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm vào nhau liền biết đối phương đang nghĩ gì, im lặng nở nụ cười.

Sau đó, mấy người Mộ Dung Bắc Hải cùng nhau đến Hoàng cung Thịnh Khang.

Trên đường đi, Mộ Dung Bắc Tô phấn khích nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, hắn liên tục hỏi han.

“Tam ca, sao huynh biết Lạc Quận Vương kia đang ở Nguyên Ải? Là huynh trong lúc vô tình phát hiện hay là cố ý gài bẫy ông ta?”

“Trước đó tung tích của Lạc Quận vương đã từng xuất hiện, phụ hoàng đã nhận ra nên lệnh cho huynh bí mật dò xét việc này. Nhưng để có thể bắt được ông ta thì phải nói là thiên thời địa lợi nhân hòa không thể thiếu thứ nào, lần này vận may xem như không tệ”

Mộ Dung Bắc Uyên thì quan tâm hỏi: “Chắc hẳn đuổi bắt được ông ta thì huynh cũng phí không tí công sức nhỉ, có gặp phải nguy hiểm gì không?”

Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Có hai lần ta suýt chết. Nhưng may mắn, người bên cạnh ta khá may mắn, đã chia sẻ không ít sự may mắn đó cho ta. Cho nên luôn gặp dữ hóa lành, khổ tận cam lai.”

Mộ Dung Bắc Quý ở bên cạnh nghe thế, ánh mắt lạnh.

Vận may? Lại là vận may!

Gần đây hắn đã thật sự nghe hai từ này đến phiền! Chờ đến khi bọn hắn vào cung, Chiêu Vũ Đế đã không kịp chờ đợi mà đích thân đến cửa nghênh đón.

Hắn ta nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải ngồi trên xe lăn được người khác đẩy đi, vội vàng đi đến, nắm chặt tay hắn.

“Bắc Hải, con vất vả rồi! Lần này có thể bắt được Lạc Quận Vương, không thể bỏ qua công lao của con. Trầm thật sự được an ủi!”

“Đây là điều nhị thần phải làm, có thể phân ưu vì phụ hoàng chính là vinh hạnh của nhi thần.

“Được, được lắm!”

Tâm tình Chiêu Vũ Đế vui vẻ vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Bắc Hải, ánh mắt khen ngợi không thể giấu đi.

Sau đó ánh mắt hắn ta xuyên qua đám đông nhìn về phía Lạc Quận Vương trong xe tù, ánh mắt lạnh lẽo, ý cười ban đầu cũng không còn.

Hắn ta chậm rãi đi về phía đó, đến bên cạnh Lạc Quận Vương.

Lạc Quận Vương thấy hắn ta, nào còn có sự khiêm nhường cung kính thường ngày nữa, sớm đã là bình mẻ không sợ rơi, ánh mắt đều là sự mỉa mai, ngang ngược.

Chiêu Vũ Đế nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, tức giận đến mức bộ râu cũng run theo.

“Lạc Quận Vương, đến ngày nay, trầm luôn xem ngươi như một vị huynh trưởng không tệ mà đối xử. Người bảo đáp như thế với trẫm sao? Lại dám cấu kết với Vũ vương tạo phản, kéo cả toàn bộ quân Tây Bắc xuống nước! Ngươi quả nhiên cảm thấy trầm không nỡ giết người thật sao!”

“Muốn giết thì cứ việc giết, cần gì phải nói nhảm nhiều như thế?”

Lạc Quận Vương hừ lạnh: “Năm đó phụ vương ta chết thế nào, huynh trưởng của ta thì chết ra làm sao? Phụ hoàng của người cũng chính là tiên đế, trong lòng ông ta hiểu rõ nhất! Giữa ta và người vốn đã là huyết hải thâm thù, ai mà thèm cái ơn nghĩa giả dối của ngươi.”

“Không biết tốt xấu! Tiên để sớm đã qua đời, coi như trước đây có hiểu lầm gì thì cũng đã tan thành mây khói, đầu còn đáng nhắc đến. Người lại cấu kết với hoàng tử, phạm phải tội lớn ngập trời như thế, khiến dân chúng lầm than, nếu trầm không giết người thì làm sao xứng với xã tắc! Không ngờ rằng người đã sắp chết mà còn không biết hối cải, quả thật uổng cho nhân thần. Người đầu, đưa Lạc Quận Vương xuống cho trầm, ngũ mã phanh thây, lập tức hành hình!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người giật nảy cả mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK