Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Triệu Khương Lan (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1715

Lần này thì ngay cả Thảo Như cũng luống cuống, nàng không ngờ tới giữa Triệu Minh và Mộ Dung Bắc Uyên lại có loại quan hệ này!

Quận chúa Minh Châu bị tức đến sắp khóc: “Huynh tốt xấu gì cũng đường đường là vương gia của một nước, sao lại có thể dung túng cho một tên không bằng súc sinh như thế chứ.”

“Mong quận chúa chú ý cách dùng từ, nếu như muội lại lăng nhục Triệu Minh, bổn vương sẽ không khách khí với muội.”

“Vậy Thảo Như nàng ta…”

Lúc này Triệu Khương Lan xem kịch xong rồi, giễu cợt một tiếng.

“Làm khó quận chúa cố ý bỏ thuốc vào trong rượu của ta, để ta ngủ mê đi, mới tiện cho các ngươi làm việc. Thái độ của điện hạ ngươi cũng thấy đó, bây giờ cho dù là ta giết luôn Thảo Như này, ngài ấy cũng sẽ không thèm nhíu mày lấy một cái.”

Mộ Dung Bắc Uyên nghe nói như thế, ngược lại còn phối hợp gật gật đầu.

“Đề nghị này không tệ, vừa hay, giết nàng ta là xong mọi chuyện.”

Thảo Như vừa nghe nói thế, đã khóc ô ô lên.

“Điện hạ tha mạng, tha mạng! Nô tỳ mới là người bị hại, sao ngài có thể vì bao che kẻ xấu mà lấy tính mạng của nô tỳ chứ.”

Triệu Khương Lan cố ý nở nụ cười xấu xa: “Thảo Như cô nương có chỗ không biết, con người của ta trời sinh đã không đủ dương tính, từ nhỏ đã không có hứng thú với nữ tử. Cho dù là ngươi có đẹp như tiên thì đối với ta cũng không có một chút xíu sức hấp dẫn, vì thế nên ta tuyệt đối sẽ không làm cái gì với ngươi. Bây giờ ngươi lại cố ý hãm hại ta, vậy ta đành diệt trừ phiền phức, giết chết ngươi cũng là do ngươi tự tìm.”

Thảo Như không thể làm gì khác hơn ngoài cầu cứu quận chúa: “Quận chúa, người cứu nô tỳ đi, nô tỳ không muốn chết mà!”

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nói: “Không muốn chết cũng được, ngươi phải thừa nhận, đến tột cùng là ai đã sai khiến ngươi hãm hại Triệu công tử, nếu như không nói ra sự thật, bổn vương sẽ không để cho ngươi sống hết đêm nay.”

Thảo Như thấy hắn không giống như đang nói chuyện cười, không thể làm gì khác hơn là quay sang nhìn quận chúa một chút.

Quận chúa Minh Châu trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi tốt nhất là nên nghĩ lại cho kĩ rồi hẳn nói.”

“Là, là nô tỳ thầm thích Triệu công tử, nên mới thừa dịp hắn ngủ say cố ý làm ra chuyện như vậy. Hi vọng Triệu công tử không tính toán với nô tỳ, buông tha cho nô tỳ lần này đi!”

Triệu Khương Lan khẽ mỉm cười nói: “Ta nghe theo điện hạ.”

Mộ Dung Bắc Uyên hừ lạnh một tiếng: “Nhưng tay của ngươi đã chạm vào Triệu công tử, bổn vương cảm thấy dơ,vì thế nên không định tha cho ngươi. Muốn trách thì trách ngươi gan to bằng trời, dám mơ tưởng đến người mà ngươi không nên nghĩ đến.”

Thảo Như nghe thấy hắn nói như thế, làm sao còn dám giấu giếm nữa.

“Khởi bẩm điện hạ, thật ra nô tỳ là nghe theo mệnh lệnh của quận chúa, không thể tự mình quyết định mà!”

Quận chúa Minh Châu lập tức lên tiếng nói: “Câm miệng, đồ đáng chết, ai cho ngươi lá gan như thế hả, dám vu oan cho bổn quận chúa.”

Triệu Khương Lan xì cười ra tiếng: “Vậy rượu có vấn đề ta nhận từ trên tay quận chúa, nếu không phải là ngươi ra tay, chẳng lẽ là còn người khác à.”

Mộ Dung Bắc Uyên cũng chán ghét liếc nhìn nàng một cái: “Nếu sự thật đã rõ ràng, xin mời quận chúa rời khỏi quân doanh ngay trong hôm nay, cũng không cần xuất hiện trước mắt của bổn vương và Triệu công tử nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK