• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mây

Tống Ngọc Nhứ phồng má, tức giận trừng mắt với Ninh Chiêu: “Tôi muốn đi khắp nơi đó đây.”

“Vậy cố lên.” Ninh Chiêu nói xong rồi đẩy xấp tiền đến trước mặt Tống Ngọc Nhứ: “Chỗ này là 1200 tệ, phiếu cũng đều ở đây, cô giữ đi.”

“1200?” Tống Ngọc Nhứ nghe đến con số hơn một ngàn liền bị sốc không nhẹ, hiện tại công nhân cũng phải mất hai - ba năm mới kiếm được số tiền như này. Trong khi Ninh Chiêu chỉ vừa mới đổi lấy một miếng nhân sâm rừng già?

Cái may mắn này…… Thật sự làm cho người ta hâm mộ.

Đối mặt với ánh mắt hâm mộ của Tống Ngọc Nhứ, Ninh Chiêu không hề cảm thấy tiếc tiền, ngược lại còn nói đùa: “Không cần hâm mộ, bây giờ tất cả chỗ đó đều là của cô.”

“Nhưng tôi ngại lắm.” Tống Ngọc Nhứ xua xua tay: “Anh tự mình giữ đi. Đồ anh đưa cho tôi trước đó tôi còn chưa dùng đâu.”

“Không liên quan.” Ý cười trên mặt Ninh Chiêu càng gia tăng, anh nhìn vào mắt Tống Ngọc Nhứ: “Không phải có câu nói đàn ông có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, còn phụ nữ có trách nhiệm làm đẹp sao? Cho nên bây giờ tôi kiếm tiền còn không phải là nên đưa hết cho cô giữ à.”

Nói xong anh cũng không rời mắt đi, quả nhiên lúc đó thấy được đồng tử trong mắt Tống Ngọc Nhứ co rút mạnh mẽ, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng thay đổi.

Quả nhiên —— một sự thoả thuận ngầm.

Tống Ngọc Nhứ khiếp sợ nhìn Ninh Chiêu, thấy vẻ mặt phức tạp không kém của anh, hồi lâu sau cô mới mở miệng nói: “Kỳ biến ngẫu bất biến?”

Ninh Chiêu: “Ký hiệu góc vuông?”

Tống Ngọc Nhứ: “Thế vận hội Olympic được tổ chức ở nước ta vào năm nào?”



Ninh Chiêu: “Năm 2008.”

Tống Ngọc Nhứ: “…….”

Tên này được, vậy mà hắn cũng xuyên qua. Cái bột bánh nén khô lúc trước cô đoán cũng thật sự không sai!

Tống Ngọc Nhứ cầm tách trà uống một ngụm, cốt muốn làm dịu cổ họng khô khốc của mình: “Anh đến đây khi nào?”

Ninh Chiêu cũng không giấu giếm: “Cái ngày kết hôn xong phân gia.”

Tống Ngọc Nhứ cười thần bí: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Hai người liếc nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được "A, đúng là cuộc sống chết tiệt".

Trầm mặc qua đi, Tống Ngọc Nhứ đặt tách trà trong tay xuống, cười gượng nói: “Thật ra, sau khi tôi nhìn thấy loại bột làm từ những chiếc bánh quy nén mà anh mang về, tôi đã có chút nghi ngờ rồi. Nhưng khi nào anh bắt đầu hoài nghi tôi vậy?”

“Kỳ thật cách đây không lâu lắm.” Ninh Chiêu cười theo: “Ngay lúc cô hỏi tôi có phải đi cướp ngân hàng không.”

Tống Ngọc Nhứ: “…….”

Hoá ra, lúc đó cô đã tự làm lộ mình.

“Vậy sao anh xuyên qua được?” Khi biết Ninh Chiêu cũng xuyên qua cùng thời điểm, Tống Ngọc Nhứ không khỏi muốn hỏi về trải nghiệm xuyên không của anh, nói không chừng cô có thể tìm ra được manh mối nào đó giúp cô xuyên ngược trở về.

“Lúc làm nhiệm vụ, tôi gặp được một con zombie cấp 8, vì để hỗ trợ cho việc các thành viên trong đội sơ tán, tôi đã chết chung với con zombie đó.” Nói tới đây Ninh Chiêu còn thở dài: “Cũng may là còn có anh tôi, mấy thành viên trong đội cũng đã sơ tán thành công, bằng không cái chết của tôi lại thành ra vô nghĩa.”

Tống Ngọc Nhứ: “???”



Tống Ngọc Nhứ: “!!!”

“Này không đúng!” Tống Ngọc Nhứ nhảy dựng lên khỏi giường.

Zombie? Zombie nào? Zombie có ở đâu? Bọn cô có đang nói chung về một sự kiện không vậy?

Đại khái là Tống Ngọc Nhứ thật sự là quá mức với khiếp sợ, Ninh Chiêu cũng phát hiện không đúng, anh hơi cau mày: “Cái gì không đúng?”

“Trước lúc tôi xuyên qua, không có zombie.”

Ninh Chiêu: “…….”

Hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, một đứng một ngồi, trong lúc nhất thời, cả hai đều không biết phải nói gì.

“Như vậy đi, chúng ta sắp xếp lại thông tin một chút, xem xem rốt cuộc tình huống là như nào.” Ninh Chiêu xoa giữa lông mày, anh khẳng định thế giới trước khi mình xuyên qua là có thật, tùy theo tình huống, thế giới trước khi xuyên qua của Tống Ngọc Nhứ cũng không phải là giả. Vậy rốt cuộc chỗ nào đang có vấn đề?

Tống Ngọc Nhứ hoàn toàn đồng ý điểm này, cô đi xung quanh tìm rồi cầm cái bút chì và cuốn sổ tay về chỗ ngồi: “Nhân tiện tôi ghi lại, có thể đối chiếu xác thực.”

Ninh Chiêu: “…….”

Giờ anh đang hoài nghi trước khi Tống Ngọc Nhứ xuyên qua cũng là học bá giống như Tống Đại Tuyết.

Ninh Chiêu không nói, Tống Ngọc Nhứ không có thuật đọc tâm nên cũng không biết anh đang nghĩ gì, cô mở ra sổ ra rồi nhìn Ninh Chiêu, Ninh Chiêu cũng rất biết điều: “Vậy tôi trước nói.”

Tống Ngọc Nhứ ra hiệu cho anh "bắt đầu đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang