Vì đây cũng là tiền của Ninh Chiêu, không phải tiền của cô. Nếu là của cô, cô sẽ đổi.
Dù sao thì trong hệ thống 15 đồng đã được 30 trái trứng gà, nếu đưa trứng gà ra chợ có thể đổi được 9 hào, lại đem 9 hào đổi sẽ được 135 đồng Hốt hết đồ tốt.
Mà 135 đồng Hốt hết đồ tốt này, cô lại có thể mua hơn 200 trái trứng gà.
Hệ thống Hốt hết đồ tốt cũng có chế độ thu mua nữa. Một trái trứng gà ta trong hệ thống bán được 1 đồng 2. Nhưng nhiêu đó không đủ trình để so với việc đem trứng trong hệ thống ra chợ bán.
Bây giờ một nhà chỉ có thể nuôi ba con gà. Mỗi ngày gà đẻ một trái thì cùng lắm một tháng cũng chỉ có 90 trái trứng. Nếu cô bán quá nhiều trứng cho chợ thì sẽ bị lộ tẩy.
Dù là phương án nào đi chăng nữa cũng có hai mặt lợi và hại.
Tống Ngọc Nhứ nhíu mi, cô nhất định phải tính kỹ lại mới được. Nếu có bàn tay vàng mà sống lôi thôi lếch thếch thì còn ra cái thể thống gì nữa.
Chủ yếu là bây giờ đi đâu cũng cần phải có thư giới thiệu, không có thư giới thiệu thì không thể đi đâu đực cả. Về cơ bản, cô đã bị nhốt trong đại đội tiên phong này rồi, từ nay về sau phải xuống ruộng làm nông kiếm điểm công.
Nhưng việc này vẫn còn xa vời lắm, trước mắt là giải quyết chuyện của cô và Ninh Chiêu cái đã.
Cứ thế, mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu. Vấn đề hiện tại là hai người họ chỉ có một cái giường lò và một cái chăn nhỏ.
Tống Ngọc Nhứ nghĩ đến đây, lại mở hệ thống Hốt hết đồ tốt ra.
Hôm nay hệ thống Hốt hết đồ tốt có ba loại chăn. Chăn 68 dài 2 mét, rộng 1 mét 8, nặng 2 ký. Chăn 88 Dài 2 mét 3, rộng 2 mét, nặng 4 ký. So ra thì chăn 4 ký lời hơn, vừa to vừa ấm. Nhưng cô của bây giờ có thèm nhỏ dãi cũng chẳng đủ tiền mà mua.
Mà mua cũng không thể lấy ra dùng ngay được, chẳng bằng cứ để dành 200 đồng Hốt hết đồ tốt vậy.
Cô tắt hệ thống, bắt đầu thu dọn “của hồi môn” của chủ thân thể cũ. Tuy lúc kết hôn nhà họ Tống chẳng mua sắm gì nhưng họ vẫn cho phép nguyên chủ gói hết quần áo và đồ dùng cá nhân đi, dù không có bao nhiêu đồ cả.
Tống Ngọc Nhứ kiểm kê một chút, tổng cộng bốn bộ quần áo, một bộ áo bông quần bông dành cho mùa đông, còn lại ba bộ quần áo dài tay mặc hằng ngày, cả bộ trên người nữa nữa là tổng năm bộ quần áo. Bộ nào bộ nấy chằng chịt mảnh vá.
Nguyên chủ có hai đôi giày, một đôi đang đeo, một đôi trong bao quần áo. Hai miếng băng đeo lúc tới tháng, còn có cả bàn chải đánh răng và một ít đồ khác. Cuối cùng cô cũng tìm được 50 đồng giấu trong lỗ rách của áo bông.
Dù sao thì trong hệ thống 15 đồng đã được 30 trái trứng gà, nếu đưa trứng gà ra chợ có thể đổi được 9 hào, lại đem 9 hào đổi sẽ được 135 đồng Hốt hết đồ tốt.
Mà 135 đồng Hốt hết đồ tốt này, cô lại có thể mua hơn 200 trái trứng gà.
Hệ thống Hốt hết đồ tốt cũng có chế độ thu mua nữa. Một trái trứng gà ta trong hệ thống bán được 1 đồng 2. Nhưng nhiêu đó không đủ trình để so với việc đem trứng trong hệ thống ra chợ bán.
Bây giờ một nhà chỉ có thể nuôi ba con gà. Mỗi ngày gà đẻ một trái thì cùng lắm một tháng cũng chỉ có 90 trái trứng. Nếu cô bán quá nhiều trứng cho chợ thì sẽ bị lộ tẩy.
Dù là phương án nào đi chăng nữa cũng có hai mặt lợi và hại.
Tống Ngọc Nhứ nhíu mi, cô nhất định phải tính kỹ lại mới được. Nếu có bàn tay vàng mà sống lôi thôi lếch thếch thì còn ra cái thể thống gì nữa.
Chủ yếu là bây giờ đi đâu cũng cần phải có thư giới thiệu, không có thư giới thiệu thì không thể đi đâu đực cả. Về cơ bản, cô đã bị nhốt trong đại đội tiên phong này rồi, từ nay về sau phải xuống ruộng làm nông kiếm điểm công.
Nhưng việc này vẫn còn xa vời lắm, trước mắt là giải quyết chuyện của cô và Ninh Chiêu cái đã.
Cứ thế, mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu. Vấn đề hiện tại là hai người họ chỉ có một cái giường lò và một cái chăn nhỏ.
Tống Ngọc Nhứ nghĩ đến đây, lại mở hệ thống Hốt hết đồ tốt ra.
Hôm nay hệ thống Hốt hết đồ tốt có ba loại chăn. Chăn 68 dài 2 mét, rộng 1 mét 8, nặng 2 ký. Chăn 88 Dài 2 mét 3, rộng 2 mét, nặng 4 ký. So ra thì chăn 4 ký lời hơn, vừa to vừa ấm. Nhưng cô của bây giờ có thèm nhỏ dãi cũng chẳng đủ tiền mà mua.
Mà mua cũng không thể lấy ra dùng ngay được, chẳng bằng cứ để dành 200 đồng Hốt hết đồ tốt vậy.
Cô tắt hệ thống, bắt đầu thu dọn “của hồi môn” của chủ thân thể cũ. Tuy lúc kết hôn nhà họ Tống chẳng mua sắm gì nhưng họ vẫn cho phép nguyên chủ gói hết quần áo và đồ dùng cá nhân đi, dù không có bao nhiêu đồ cả.
Tống Ngọc Nhứ kiểm kê một chút, tổng cộng bốn bộ quần áo, một bộ áo bông quần bông dành cho mùa đông, còn lại ba bộ quần áo dài tay mặc hằng ngày, cả bộ trên người nữa nữa là tổng năm bộ quần áo. Bộ nào bộ nấy chằng chịt mảnh vá.
Nguyên chủ có hai đôi giày, một đôi đang đeo, một đôi trong bao quần áo. Hai miếng băng đeo lúc tới tháng, còn có cả bàn chải đánh răng và một ít đồ khác. Cuối cùng cô cũng tìm được 50 đồng giấu trong lỗ rách của áo bông.