• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mây

Khi thời tiết lạnh dần, những bông tuyết bắt đầu xuất hiện trong không trung thì số người lên núi ngày càng ít đi. Một là vì ngoài trời rất lạnh, cứ ra ngoài lại phải mặc áo giữ ấm, có người còn không đủ áo ấm để mặc, nhưng cũng có người ngại mặc nhiều áo, đi lại bất tiện nên thường hạn chế ra cửa. Hai cũng là vì trên núi vẫn có một số động vật lớn đi kiếm ăn, mùa đông tuyết rơi nhưng không hề giảm bớt sự nguy hiểm nơi núi rừng. Vì vậy, ở nhà lúc này sẽ là lựa chọn hàng đầu của tất cả đội viên.

Bất quá ai cũng rõ tình huống của Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ, mỗi ngày vợ chồng chúng nó đều phải lên núi kiếm sống. Tuy rằng chướng mắt loại người thích giả mù giả điếc như hai nhà Ninh gia và Tống gia, nhưng bọn họ cũng chỉ đành “lực bất tòng tâm”, bởi nhà bọn họ nào có điều kiện dư dả mấy. Chỉ là không biết hai vợ chồng Ninh Chiêu này ngu ngốc hay xui xẻo nữa, lên núi chỉ biết đi nhặt củi, lại chưa từng nghĩ tới việc xem xem có bắt được con thú nào đem về cải thiện bữa ăn hàng ngày không.

Nhưng là người ta thành thật không làm mấy chuyện “săn trộm” này, đám đội viên cũng không tiện nói thẳng với đôi vợ chồng son.

Trước đây ở đại đội Tiên Phong, thỉnh thoảng bắt được con cá, con thỏ, gà rừng, miễn là không có ai báo thì không sao cả. Nhưng nếu bản thân bắt được động vật lớn, vậy thì phải giao nộp lên cho đoàn đội để cùng nhau phân chia cho mỗi nhà một ít. Làm vậy thì những kẻ có ý xấu mới không thể cử báo thành công được, đây chính là quy luật bất thành văn.

Bọn họ trăm triệu lần cũng không ngờ được mục đích lên núi của Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ thật sự là để nhặt mỗi củi.

Thật là……

Chỉ có những người đến hỗ trợ xây nhà mới biết, Ninh Chiêu có đi săn trên núi, thậm chí thu hoạch không tồi. Bởi vì hai vợ chồng sớm đã trả tiền công, lại còn cho bọn họ ăn cùng. Có lẽ, bữa cơm đó cũng được xem như phần “tiền công” còn lại mà Ninh Chiêu muốn trả nốt. Nhưng những chuyện này bọn họ không nói với ai, ngay cả mẹ ở nhà cũng không nói, trong lòng mỗi người tự hiểu rõ là được. Sau lần đó người nào cũng hạ quyết tâm, nếu sau này Tống Ngọc Nhứ và Ninh Chiêu còn cần giúp đỡ, bọn họ nhất định sẽ tới hỗ trợ…

Tống Ngọc Nhứ và Ninh Chiêu – người bị các đội viên hiểu lầm là chỉ lên núi nhặt củi, hiện giờ đang ngồi trên giường đếm tiền và số phiếu. Ban ngày người nào cũng theo dõi các cô lên núi kiếm củi, chỉ có ban đêm Ninh Chiêu mới thật sự đi săn, trong một tháng này cũng tích cóp được chút tiền và mấy món đồ.

Mỗi lần đếm, Ninh Chiêu đều chia số tiền ra làm hai phần, đôi khi cũng tiêu pha chút ít, ở thời đại này một thời gian, lâu dần anh cũng quên mất mình thực sự có bao nhiêu tiền. Bây giờ nhìn những tờ tiền trên giường, anh không khỏi nhíu mi: “Không biết có đủ tiền mua cho cô một công việc hay không.”



Tống Ngọc Nhứ đang đếm tiền: “A? Cho tôi?”

Cô lập tức ngây người, tiền cũng không đếm nữa, liên tục xua tay: “Tôi không cần, anh tự mua công việc cho mình đi, anh đi làm còn thích hợp hơn để tôi đi ấy.” Hơn nữa đây đều là tiền của Ninh Chiêu tự kiếm được đó, cô nào có gan đi dùng số tiền đó mua công việc cho mình.

Dường như biết Tống Ngọc Nhứ đang suy nghĩ cái gì, Ninh Chiêu nghiêm túc suy tư, rất nhanh liền yên tâm nói: “Vậy khai xuân xong cô nhất định phải xuống ruộng kiếm công điểm, cô cảm thấy cô thể làm được sao?”

Tống Ngọc Nhứ: “…….”

Cái này khá lo ngại.

“Chuyện này tạm thời không vội, trước tiên tôi muốn ở nhà đợi qua đông xong mới tính tiếp.” Cô sờ mũi rồi quay đầu đi, cảm thấy khá ngại khi đối diện với đôi mắt đen của anh: “Hơn nữa, nhà tôi anh cũng biết rồi đó, nếu để người nhà biết tôi lại có công tác, không biết sẽ nháo ra chuyện xấu gì.”

Nhắc tới cái này, Ninh Chiêu lại cau mày. Hắn có ký ức của nguyên chủ, tự nhiên biết Tống Ngọc Nhứ từ khi sinh ra đến khi học sơ trung đều được một nhà Tống gia yêu thích, thậm chí cô còn là người con gái có “tiếng lành đồn xa” ở đại đội Tiên Phong. Nhưng em gái Tống Tiểu Tuyết từ nhỏ lại là người không đáng yêu, song không rõ nguyên nhân vì sao, sau khi lên sơ trung đãi ngộ của hai chị em ở Tống gia liền bị đảo ngược.

Nguyên chủ cũng không để ý nhiều đến những chuyện này, bởi vì hắn ta ở Ninh gia cũng là một tên rất đáng thương, chỉ là trong đội hắn có nhớ lời người nào đó nói rằng: Hồi sơ trung, Tống Tiểu Tuyết bị rơi xuống nước, suýt chút nữa không cứu sống được.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Ninh Chiêu hơi vi diệu.

Cái cô Tống Tiểu Tuyết kia, chắc không phải cũng xuyên qua chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK