• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mây

Mãi đến tận nửa đêm Ninh Chiêu mới quay lại. Vừa trở về hắn liền lấy nồi nước ấm tắm sạch sẽ, lại giặt quần áo phơi đồ xong xuôi, lúc này mới do dự bước vào phòng.

Lúc ấy, một mình anh thay quần áo trong phòng không vấn đề, nhưng là bây giờ trong phòng còn có thêm người khác, người ấy còn là phụ nữ, điều này khiến Ninh Chiêu - người đã lăn lộn chiến đấu chín năm trong tận thế, tên đàn ông trước giờ chưa từng tìm phụ nữ phát tiết tinh lực, mà trút hết sức lên đầu xác sống và thú biến dị - có hơi không biết ứng phó ra sao.

Anh ở ngoài xây dựng bức tường tâm lí đủ kiểu, nhưng sau khi gõ cửa bước vào, anh thấy đôi mắt đẫm ánh trăng của Ninh Ngọc Nhứ.

Lúc này Tống Ngọc Nhứ buồn ngủ muốn chết, trước khi xuyên qua, cô là một người "dị thường" - ngủ sớm dậy sớm và không có cuộc sống về đêm. Điều này khiến cô thường hay bị lạc điệu so với mấy cô bạn thích thức khuya. Cô khổ sở đứng dậy mở cửa cho Ninh Chiêu, lại mơ màng quay về giường lò đất nằm.

Ninh Chiêu: “…….”

Cô gái này không phòng bị chút nào sao?

Nghĩ đến đây, khoé miệng anh xịt keo cứng ngắc, không biết nên nói thế nào. Song, anh nhanh chóng bỏ lại những suy nghĩ lộn xộn sau lưng, tìm áo khoác bông của nguyên chủ đắp lên người mình, nằm nép sát một bên giường, cách xa Tống Ngọc Nhứ.

Sáng sớm hôm sau, Tống Ngọc Nhứ bò dậy từ trong ổ chăn. Cô là dân phương Nam, lần đầu tiên ngủ trên giường đất, giường đất cứng ngắc, cái chăn cũng cứng, một giấc ngủ dậy chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt đều đau, cô rời giường rồi mà vẫn thấy đau đến nhe răng trợn mắt.

Lúc dậy cô nhìn vào phòng, thấy Ninh Chiêu nằm ở đầu giường bên kia, không có chăn mà chỉ đắp chiếc áo bông rách. Nhất thời tâm tình cô hơi phức tạp, không nói nên lời.



Cô đắp chăn cho Ninh Chiêu, có lẽ anh rất mệt, hơi mở mắt nhìn cô một cái rồi lại nhắm lại.

Tống Ngọc Nhứ hơi sửng sốt, vừa rồi Ninh Chiêu mở mắt, cô thấy trong mắt anh rất tỉnh táo.

Người này lúc ngủ rồi mà vẫn cảnh giác đến vậy? Lực phòng bị không khỏi quá mạnh đi. Mà hôm qua hắn cũng đã thể hiện bản lĩnh, dễ dàng giết chết một con lợn rừng, hai con gà và một con thỏ, đây là chuyện mà người nông dân bình thường có thể làm được sao?

Cô cau mày, cuối cùng vẫn đem những nghi hoặc trong lòng áp xuống.

Mặc kệ thế nào, hiện tại không phải là lúc nói chuyện này.

Tống Ngọc Nhứ đứng lên, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại thấy bên giường đất có đặt một số đồ vật. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, có dầu, muối, đường, một cuộn vải có vẻ bị lỗi, hai túi vải và một cái bao bố, tất cả đồ đạc đều được đựng bên trong.

Ngẫm nghĩ, cô vẫn không động đến mấy thứ này, bởi vì cô và Ninh Chiêu ở chung với nhau vẫn còn lúng túng, không thích hợp khi động vào đồ của anh.

Cô không ở lâu trong phòng mà lập tức đi rửa mặt. Giống như lời thẩm Thuý Hoa nói, tuy chỗ bọn họ hơi hẻo lánh nhưng được cái nhà có nền móng rộng, có giếng nước trong nên làm cái gì cũng rất thuận tiện.

Trải qua một buổi chiều hôm trước, Tống Ngọc Nhứ đã quen với cách dùng loại giếng nước này múc nước, bây giờ sử dụng thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô đi lấy nước đánh răng rửa mặt, lại đi nấu một nồi cháo nóng hổi, chính là dùng bột bánh quy nén Ninh Chiêu đưa và bí đỏ cô đổi được để nấu. Nói thật, màu sắc của nồi cháo thật sự rất gớm, nhưng hương vị bánh quy nén khá thơm nên sau khi ổn định được tâm lí chắc lúc ăn sẽ cảm thấy mùi vị vẫn còn được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK