Edit: Mây
Tống Ngọc Nhứ cũng có ý tưởng giống anh, trước xuyên qua cô biết lái xe, thậm chí còn có thể sửa xe. Không vì cái gì khác, chủ yếu là do kiếp trước bố mẹ cô mở tiệm sửa chữa và làm đẹp ô tô, cô từng nhiều lần phụ trông cửa hàng, thường xuyên nghe bố lải nhải về việc xe bị như thế nào thì sửa như thế nào. Thỉnh thoảng cha cô có hứng thú sẽ yêu cầu cô làm một số sửa chữa đơn giản, mặc dù không bằng những người chuyên nghiệp đó, nhưng cô cảm thấy hiện tại như vậy là đủ rồi.
Cô thậm chí có thể sửa motor nha!
Hơn nữa, cô có hệ thống Hốt Đồ Tốt, mặc dù chạy trên đường vận chuyển khá mệt, nhưng để đến đích vận chuyển thì cô có thể sử dụng hệ thống Hốt Đồ Tốt giúp đỡ một phần nhỏ. Duy chỉ có điều là —— đội vận tải liệu có nhận cô vào làm không?
Tống Ngọc Nhứ cúi đầu đánh giá chính mình một lát, tuy rằng là cô nương mười bảy tuổi, nhưng hai năm nay sức khỏe của cô ở nhà họ Tống không được tốt nên trông cô như mới mười bốn tuổi.
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Ai, cuộc sống không dễ dàng.
“Cô than thở cái gì?” Ninh Chiêu hỏi.
“Thật ra tôi muốn làm việc ở đội vận tải.” Tống Ngọc Nhứ ngửa đầu nhìn trần nhà, tự bịa ra một cái lí do không có gì đặc biệt, nhưng là người bình thường vừa nghe liền hiểu được: “Tôi nghe nói đội vận tải phúc lợi đãi ngộ tốt, tiền lương cao, còn có thể thường xuyên chạy đi khắp nơi, có thể ngắm rất nhiều phong cảnh đẹp mà người khác có thể không bao giờ được nhìn thấy trong đời.”
Ninh Chiêu vốn rất kinh ngạc khi nghe Tống Ngọc Nhứ nói muốn làm việc ở đội vận tải, anh không nghĩ sẽ có một cô gái lại muốn làm việc ở đội vận tải, nhưng sau khi nghe lý do cô ấy nói, anh lại không nhịn được cười. Hiện tại giao thông không thuận tiện, muốn ra ngoài cũng cần có thư giới thiệu, trong đại đội, nơi cách xa nhà nhất mà người từng đến chắc cũng chỉ có huyện thành, có người còn chưa từng đến huyện thành bao giờ, cho nên Tống Ngọc Nhứ muốn đến đội vận tải muốn đi khắp nơi ngắm nhìn, anh có thể hiểu.
Hắn kho han nhắc nhở: “Đội vận tải của huyện không có phụ nữ lái xe.”
Tống Ngọc Nhứ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Vậy tôi sẽ là người đầu tiên lái xe.”
Ninh Chiêu lại nghẹn họng, cuối cùng mới giương tay hình nút like lên: “Có chí khí.”
Hai người nhìn nhau không nhịn được cười.
Tống Ngọc Nhứ đẩy tiền đến trước mặt Ninh Chiêu: “Vậy anh xem xem có công việc nào phù hợp với mình không, nếu có thì xin vào làm.” Nói xong cô lại cười: “Chờ anh có chỗ đứng tốt, nói không chừng cũng có thể tìm cho tôi một công việc đó."
“Không phải cô muốn đi đội vận tải à?” Ninh Chiêu cố ý hỏi.
Tống Ngọc Nhứ giả vờ thở dài: “Nếu đội vận tải không nhận tôi thì không biết liệu tôi có thể nấu cơm cho đội vận tải hay không. Kỳ thật tôi thấy tay nghề của tôi khá tốt.” Nếu đây là vào thập niên 80, cô sẽ đi bày quán bán bánh bao hấp.
Ninh Chiêu lại bị cô chọc cười. Anh đếm rồi lấy 600 tệ, số tiền còn lại thì giao hết cho Tống Ngọc Nhứ: “Cô giữ trước nhiêu đây nhé, đợi tôi lên núi dạo săn tìm mồi hai vòng rồi đến gặp anh Hoa nhờ xem anh ấy có thể tìm việc trong đội vận tải được không. Thực ra, tôi cũng muốn làm việc trong đó, vừa cùng đi vận chuyển thuận tiện ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.”
Bên ngoài hai người đều không đề cập đến việc bản thân có thể lái xe, cũng không nói rằng đội vận tải sẽ không nhận người nếu đối phương không biết lái xe. Suy cho cùng, trong thâm tâm họ đều muốn được làm việc trong đội vận tải, chỉ cần có cơ hội thì bọn họ nhất định sẽ nắm bắt.
“Anh cũng đừng nóng vội, tiền không đủ thì anh có thể cầm thêm 200 tệ ở chỗ tôi mà dùng. Núi rừng vẫn rất nguy hiểm, bây giờ trời trở lạnh rồi, tôi nghe nói trong rừng có sói, đi sâu vào còn có hổ và gấu mù nữa.” Tống Ngọc Nhứ không quá hy vọng anh vì kiếm tiền đi săn mà nhanh chóng kết giao với nhóm người ở chợ đen.
“Được.” Ninh Chiêu nói xong nhìn Tống Ngọc Nhứ, hai người nhìn nhau một lúc, nhất thời không biết nói gì. Cuối cùng, Ninh Chiêu đứng dậy nói: “Đã muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”
“Được rồi, anh cũng vậy.”
Tống Ngọc Nhứ tiễn người ra ngoài. Đóng cửa lại, cô mới chợt nhận ra mình và Ninh Chiêu vừa mới quen nhau chưa lâu mà đã sống với nhau như một cặp vợ chồng già.
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Quả thực có độc.
**
Mấy ngày sau đó, Ninh Chiêu lên núi mấy lần, cũng không biết là làm cái gì, đột nhiên có một ngày, anh gõ cửa phòng Tống Ngọc Nhứ như kẻ trộm, sau đó nhìn quanh, cuối cùng lấy ra trong người một xấp tiền dày cộm.
Tống Ngọc Nhứ: “???”
Tống Ngọc Nhứ: “!!!”
Cô nhìn tờ giấy gập số tiền trước mặt, cả người đều choáng váng, lắp bắp nói: "Anh, anh, anh, anh đi cướp ngân hàng à?"
Tống Ngọc Nhứ cũng có ý tưởng giống anh, trước xuyên qua cô biết lái xe, thậm chí còn có thể sửa xe. Không vì cái gì khác, chủ yếu là do kiếp trước bố mẹ cô mở tiệm sửa chữa và làm đẹp ô tô, cô từng nhiều lần phụ trông cửa hàng, thường xuyên nghe bố lải nhải về việc xe bị như thế nào thì sửa như thế nào. Thỉnh thoảng cha cô có hứng thú sẽ yêu cầu cô làm một số sửa chữa đơn giản, mặc dù không bằng những người chuyên nghiệp đó, nhưng cô cảm thấy hiện tại như vậy là đủ rồi.
Cô thậm chí có thể sửa motor nha!
Hơn nữa, cô có hệ thống Hốt Đồ Tốt, mặc dù chạy trên đường vận chuyển khá mệt, nhưng để đến đích vận chuyển thì cô có thể sử dụng hệ thống Hốt Đồ Tốt giúp đỡ một phần nhỏ. Duy chỉ có điều là —— đội vận tải liệu có nhận cô vào làm không?
Tống Ngọc Nhứ cúi đầu đánh giá chính mình một lát, tuy rằng là cô nương mười bảy tuổi, nhưng hai năm nay sức khỏe của cô ở nhà họ Tống không được tốt nên trông cô như mới mười bốn tuổi.
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Ai, cuộc sống không dễ dàng.
“Cô than thở cái gì?” Ninh Chiêu hỏi.
“Thật ra tôi muốn làm việc ở đội vận tải.” Tống Ngọc Nhứ ngửa đầu nhìn trần nhà, tự bịa ra một cái lí do không có gì đặc biệt, nhưng là người bình thường vừa nghe liền hiểu được: “Tôi nghe nói đội vận tải phúc lợi đãi ngộ tốt, tiền lương cao, còn có thể thường xuyên chạy đi khắp nơi, có thể ngắm rất nhiều phong cảnh đẹp mà người khác có thể không bao giờ được nhìn thấy trong đời.”
Ninh Chiêu vốn rất kinh ngạc khi nghe Tống Ngọc Nhứ nói muốn làm việc ở đội vận tải, anh không nghĩ sẽ có một cô gái lại muốn làm việc ở đội vận tải, nhưng sau khi nghe lý do cô ấy nói, anh lại không nhịn được cười. Hiện tại giao thông không thuận tiện, muốn ra ngoài cũng cần có thư giới thiệu, trong đại đội, nơi cách xa nhà nhất mà người từng đến chắc cũng chỉ có huyện thành, có người còn chưa từng đến huyện thành bao giờ, cho nên Tống Ngọc Nhứ muốn đến đội vận tải muốn đi khắp nơi ngắm nhìn, anh có thể hiểu.
Hắn kho han nhắc nhở: “Đội vận tải của huyện không có phụ nữ lái xe.”
Tống Ngọc Nhứ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Vậy tôi sẽ là người đầu tiên lái xe.”
Ninh Chiêu lại nghẹn họng, cuối cùng mới giương tay hình nút like lên: “Có chí khí.”
Hai người nhìn nhau không nhịn được cười.
Tống Ngọc Nhứ đẩy tiền đến trước mặt Ninh Chiêu: “Vậy anh xem xem có công việc nào phù hợp với mình không, nếu có thì xin vào làm.” Nói xong cô lại cười: “Chờ anh có chỗ đứng tốt, nói không chừng cũng có thể tìm cho tôi một công việc đó."
“Không phải cô muốn đi đội vận tải à?” Ninh Chiêu cố ý hỏi.
Tống Ngọc Nhứ giả vờ thở dài: “Nếu đội vận tải không nhận tôi thì không biết liệu tôi có thể nấu cơm cho đội vận tải hay không. Kỳ thật tôi thấy tay nghề của tôi khá tốt.” Nếu đây là vào thập niên 80, cô sẽ đi bày quán bán bánh bao hấp.
Ninh Chiêu lại bị cô chọc cười. Anh đếm rồi lấy 600 tệ, số tiền còn lại thì giao hết cho Tống Ngọc Nhứ: “Cô giữ trước nhiêu đây nhé, đợi tôi lên núi dạo săn tìm mồi hai vòng rồi đến gặp anh Hoa nhờ xem anh ấy có thể tìm việc trong đội vận tải được không. Thực ra, tôi cũng muốn làm việc trong đó, vừa cùng đi vận chuyển thuận tiện ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.”
Bên ngoài hai người đều không đề cập đến việc bản thân có thể lái xe, cũng không nói rằng đội vận tải sẽ không nhận người nếu đối phương không biết lái xe. Suy cho cùng, trong thâm tâm họ đều muốn được làm việc trong đội vận tải, chỉ cần có cơ hội thì bọn họ nhất định sẽ nắm bắt.
“Anh cũng đừng nóng vội, tiền không đủ thì anh có thể cầm thêm 200 tệ ở chỗ tôi mà dùng. Núi rừng vẫn rất nguy hiểm, bây giờ trời trở lạnh rồi, tôi nghe nói trong rừng có sói, đi sâu vào còn có hổ và gấu mù nữa.” Tống Ngọc Nhứ không quá hy vọng anh vì kiếm tiền đi săn mà nhanh chóng kết giao với nhóm người ở chợ đen.
“Được.” Ninh Chiêu nói xong nhìn Tống Ngọc Nhứ, hai người nhìn nhau một lúc, nhất thời không biết nói gì. Cuối cùng, Ninh Chiêu đứng dậy nói: “Đã muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”
“Được rồi, anh cũng vậy.”
Tống Ngọc Nhứ tiễn người ra ngoài. Đóng cửa lại, cô mới chợt nhận ra mình và Ninh Chiêu vừa mới quen nhau chưa lâu mà đã sống với nhau như một cặp vợ chồng già.
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Quả thực có độc.
**
Mấy ngày sau đó, Ninh Chiêu lên núi mấy lần, cũng không biết là làm cái gì, đột nhiên có một ngày, anh gõ cửa phòng Tống Ngọc Nhứ như kẻ trộm, sau đó nhìn quanh, cuối cùng lấy ra trong người một xấp tiền dày cộm.
Tống Ngọc Nhứ: “???”
Tống Ngọc Nhứ: “!!!”
Cô nhìn tờ giấy gập số tiền trước mặt, cả người đều choáng váng, lắp bắp nói: "Anh, anh, anh, anh đi cướp ngân hàng à?"