• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mây

Kỳ thực cô rất ít ăn loại kẹo trái cây này, mua về cũng chẳng phải do mình muốn ăn, mà là cô định làm mấy giao dịch nhỏ với đám nhóc choai choai trong đội. Lấy đồ ngọt đổi thành rau dại nấm dại, đổi củi đốt, thậm chí là cá con tôm con trong sông.

Bây giờ đang bận rộn xây nhà, cả cô và Ninh Chiêu đều không có thời gian làm mấy chuyện này. Thời tiết thì cứ ngày một lạnh hơn, không biết khi nào trời rơi tuyết. Mùa đông ở đại đội Tiên Phong rất dài, nếu không chuẩn bị trước bọn cô chắc chắn sẽ rất khó sống.

“10 viên một hào, không cần phiếu.”

Tống Ngọc Nhứ móc ra một hào: “Lấy cho tôi một hào.”

Người bán hàng cầm tiền rồi đếm cho cô 10 viên kẹo, cũng chẳng đựng vào túi hay gì, đặt thẳng lên mặt quầy kính. Tống Ngọc Nhứ thuận tay cầm kẹo bỏ vào túi, ánh mắt lại dừng trên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ với bánh trứng gà: “Hai cái này bán thế nào?”

“Đại Bạch Thỏ hai hào một cân không cần phiếu, bánh trứng gà một hào hai một cân, có thêm phiếu bánh kẹo.”

* 1 kg = 0.5 kg theo cân đo Việt Nam.

Tống Ngọc Nhứ "ồ" một tiếng, lịch sự nói cảm ơn, tiếp tục đi sang quầy kế bên.

Cô thấy người bán hàng này khá ổn, cô chỉ mua 1 hào kẹo trái cây cũng không thái độ với cô.



Khác với tiểu thuyết, lúc đọc cô còn nhớ Tống Tiểu Tuyết từng kể khổ với nam chính là ngày xưa cô ta bị người bán hàng coi thường, chẳng qua sau này cô ta làm việc trong xưởng quần áo thì lúc mua đồ người bán hàng lại có thái độ rất tốt. Cô ta còn chỉ trích những người bán hàng đều hám danh hám lợi.

Chà…… Có lẽ có chuyện đó, chỉ là thái độ người bán hàng vừa nãy vẫn còn khá được.

Cô đi đến quầy bán kim chỉ khâu, song cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục đi qua.

Tới khi cô ra khỏi chợ, trong túi cô có mười viên kẹo trái cây ngào đường, tay cô xách một cái bình tráng men. Bình tráng men 2 hào một cái, dung tích khá lớn, cô tính mua về đựng nước. Cô cũng hỏi thử giá bình nước rồi, mười mấy tệ một cái, còn phải có phiếu bình nước nóng, cô có tiền nhưng không có phiếu. Hơn nữa hệ thống Hốt Đồ Tốt cũng có phích nước nóng vừa đẹp vừa xinh, đa dạng màu sắc, không nhất thiết phải mua ở đây.

Tống Ngọc Nhứ rời khỏi Cung Tiêu Xã, nghĩ đến trong nhà còn có lương thực Ninh Chiêu mang về nên không đến trạm ngũ cốc. Cô đi dạo quanh cái tạp hoá nhỏ, đến quầy thực phẩm phụ lựa mua một miếng rong biển, sau đó đến lò mổ lợn mua ít xương. Thịt lợn tám hào một cân còn thêm cả phiếu thịt, nhưng xương lợn là hai hào một cân không cần phiếu. Nhược điểm duy nhất là xương trần bóng, chút thịt nạc trên xương đều bị lọc sạch sẽ không thấy đâu. Chỉ là vấn đề không lớn, cô tính sẽ lấy nó về hầm với rong biển, cũng coi như có món ăn mặn là nước thịt rồi.

Trong tay không có tiền nên cần tính toán tỉ mỉ. Không biết có cơ hội tìm được việc bên ngoài hay không, nếu có việc và tiền lương chính đáng, sau này cô mới có cớ để lấy đồ từ hệ thống Hốt Đồ Tốt ra. Chỉ là công việc hiện tại cứ như cái hố củ cải vậy. Trước kia nguyên chủ có thể vào xưởng làm đều do cô ấy học hành chịu khó, được thầy cô ưng nên có việc gì thì thì giáo viên đề cử cô ấy. Nhưng dù giáo viên có thích cô đến đâu thì vẫn chẳng thể địch lại được hào quang nữ chính. Vô luận nam chính hay công việc hiện giờ tất cả đều rơi vào tay Tống Tiểu Tuyết hết.

Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Nhứ thở dài thật sâu.

Cô mới không thèm để ý nam chính, cái cô để ý là công việc kia kìa. Tuy chỉ là công việc tạm thời, nhưng trong ba tháng trước khi nữ chính trọng sinh, nguyên chủ đã được chuyển lên chính thức.

Tống Ngọc Nhứ lại thở dài, cảm thấy con đường phía trước sao xa quá. Chủ yếu là phải xoay chuyển khởi đầu khó khăn, cũng may trong đại đội Tiên Phong vẫn còn nhiều người thiện lương, bằng không cả cô và Ninh Chiêu chắc không thể ở lại cái địa phương này được bao lâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK