Edit: Mây
Hiện nay, mệnh giá lớn nhất của tiền là Đại Thống Nhất 10 tệ, mười tờ Đại Thống Nhất là 100 tệ, không giống như thế hệ sau có luôn tờ tiền mệnh giá 100 tệ, cho nên xấp tiền trước mặt cô lúc này rất có tác dụng đánh sâu vào thị giác. Ba xấp dày cộp được bó lại thành một chồng dài, bên cạnh có vài tờ phiếu định mức rải rác, bao gồm phiếu thực phẩm, phiếu vải, phiếu dầu và phiếu thịt.
Ánh mắt Ninh Chiêu hơi loé lên khi nghe Tống Ngọc Nhứ nói "cướp ngân hàng", trong ánh mắt của anh có vài phần đánh giá cô. Rất nhanh anh liền thu hồi tầm mắt, thấp giọng giải thích: “Hôm nay tôi may mắn hơn bình thường, tôi đào được một cây sâm rừng già trên núi. Tình cờ ở chỗ anh Hoa gặp một người đàn ông nọ xin mua cây sâm rừng già để cứu mạng người. Tên đó là chủ lò chế biến thịt, hắn nói có thể cho tôi làm công nhân tạm thời trong lò mổ, một tháng 18 tệ.”
Tống Ngọc Nhứ há miệng tròn thành hình chữ "O".
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, Tống Ngọc Nhứ sâu sắc cảm nhận được sự may mắn của Ninh Chiêu. Thật sự anh có vận khí rất tốt, chủ yếu thể hiện ở việc anh ăn cơm "chưa bao giờ ăn phải cát", đi chợ đen lúc nào cũng bán đồ được giá tốt, lên núi luôn săn được đồ giá trị cao mà không bị thương, thậm chí đi mua đồ đều có thể mua được món hàng bán chạy cuối cùng...Tóm lại, nếu không phải Tống Ngọc Nhứ biết nhân vật nam chính trong cuốn sách này là Trâu Minh Thư, nhất định cô sẽ cảm thấy Ninh Triệu chính là khí vận chi tử, là con ruột của ông trời.
Người may mắn như vậy, sao lại bị Ninh gia đuổi ra ngoài, phải biết rằng có Ninh Chiêu, người Ninh gia còn sợ không thể ăn sung mặc sướng?
Tống Ngọc Nhứ gãi đầu, ánh mắt nhìn Ninh Chiêu đặc biệt phức tạp, thật lâu sau cô mới nói: “Vận may của anh thật đáng ghen tị.” Người như cô mua năm chú song sắc cầu chỉ có thể thắng được năm tệ. Nhắc đến vận may của Ninh Chiêu thật sự đủ để khiến cô ghen tị đến mức nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
Ninh Chiêu bật cười.
Vận may của anh quả thực không tồi, trước ngày tận thế điều kiện của gia đình anh khá tốt, nhưng trong nhà có quân nhân, quản lý rất nghiêm ngặt, anh trải qua kỳ nghỉ đông - hè cơ bản đều ở các trại hè, trại đông khác nhau..., và thậm chí ở cả quân đội. Vì nguyên nhân gia đình nên anh chưa bao giờ mua vé số, nhưng anh mua đồ uống thì luôn được tặng thêm một, đôi khi anh còn là người may mắn khi đến các cửa hàng tổ chức hoạt động và nhận được vé miễn phí hoặc nhận được một món đồ nào đó.
Sau mạt thế, anh dễ dàng thức tỉnh dị năng tinh thần, trong nhà ai cũng đều có việc riêng, mọi người thì quản lý căn cứ, còn anh thì tập hợp một đội đi khắp nơi làm nhiệm vụ, nói chung thì mọi chuyện đều ổn, rất tốt. Lần duy nhất mọi chuyện không như ý muốn là khi bọn anh gặp phải zombie cấp 8. Đây là lần đầu tiên trong đời anh xui xẻo như vậy.
Nhưng ——
Ánh mắt Ninh Chiêu lại dừng ở trên người Tống Ngọc Nhứ.
Anh nghĩ, có lẽ như này cũng không hẳn là xui xẻo.
"Vậy khi nào thì anh đi làm?" Tống Ngọc Nhứ hỏi, sau đó lại nói thêm: "Xưởng thịt bây giờ hẳn là càng ngày càng bận rộn phải không? Có nghĩa là anh không thể thường xuyên ở nhà?"
“Công nhân tạm thời không có ký túc xá hay phòng được phân công nên vẫn phải về nhà ngủ.” Ninh Chiêu giải thích.
Tống Ngọc Nhứ "ồ" một tiếng, lại hỏi: “Nhưng huyện này vẫn cách nhà chúng ta khá xa, ngày nào anh cũng đi qua đi lại chẳng phải rất bất tiện sao.” Vừa nói cô vừa sờ cằm: “Nếu có xe thì tốt rồi, nhưng bây giờ trời càng ngày càng lạnh, xe trên đường cũng lạnh cóng.”
“Không thì anh thuê trọ ở trên huyện đi, thẩm Thuý Hoa nói thuê nhà trong huyện cũng không đắt lắm, một tháng chắc chỉ mất khoảng 2 tệ.”
“Không cần, tôi đoán thời gian tới tôi làm ở xưởng thịt sẽ không lâu lắm.”
Tống Ngọc Nhứ "hừ" một tiếng nhìn anh, lẳng lặng chờ lời nói tiếp theo của anh.
“Chủ xưởng thịt cũng nói ông ấy chỉ tìm công nhân tạm thời trong dịp Tết thôi, qua Tết nguyên đán sẽ không thuê nữa. Đúng lúc tôi định đến xưởng thịt làm hai tháng, bên ngoài cũng có thể kiếm thêm chút tiền, thuận tiện nhìn xem chúng ta có thể tạo quan hệ với đội vận tải được hay không.” Nói xong, anh còn nhìn Tống Ngọc Nhứ thật sâu: “Tranh thủ tìm cho cô chức đầu bếp trong đội vận tải.”
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Bộ tôi muốn làm đầu bếp trong đội vận tải hả?
Tôi muốn lái xe trong đội vận tải!
Hiện nay, mệnh giá lớn nhất của tiền là Đại Thống Nhất 10 tệ, mười tờ Đại Thống Nhất là 100 tệ, không giống như thế hệ sau có luôn tờ tiền mệnh giá 100 tệ, cho nên xấp tiền trước mặt cô lúc này rất có tác dụng đánh sâu vào thị giác. Ba xấp dày cộp được bó lại thành một chồng dài, bên cạnh có vài tờ phiếu định mức rải rác, bao gồm phiếu thực phẩm, phiếu vải, phiếu dầu và phiếu thịt.
Ánh mắt Ninh Chiêu hơi loé lên khi nghe Tống Ngọc Nhứ nói "cướp ngân hàng", trong ánh mắt của anh có vài phần đánh giá cô. Rất nhanh anh liền thu hồi tầm mắt, thấp giọng giải thích: “Hôm nay tôi may mắn hơn bình thường, tôi đào được một cây sâm rừng già trên núi. Tình cờ ở chỗ anh Hoa gặp một người đàn ông nọ xin mua cây sâm rừng già để cứu mạng người. Tên đó là chủ lò chế biến thịt, hắn nói có thể cho tôi làm công nhân tạm thời trong lò mổ, một tháng 18 tệ.”
Tống Ngọc Nhứ há miệng tròn thành hình chữ "O".
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, Tống Ngọc Nhứ sâu sắc cảm nhận được sự may mắn của Ninh Chiêu. Thật sự anh có vận khí rất tốt, chủ yếu thể hiện ở việc anh ăn cơm "chưa bao giờ ăn phải cát", đi chợ đen lúc nào cũng bán đồ được giá tốt, lên núi luôn săn được đồ giá trị cao mà không bị thương, thậm chí đi mua đồ đều có thể mua được món hàng bán chạy cuối cùng...Tóm lại, nếu không phải Tống Ngọc Nhứ biết nhân vật nam chính trong cuốn sách này là Trâu Minh Thư, nhất định cô sẽ cảm thấy Ninh Triệu chính là khí vận chi tử, là con ruột của ông trời.
Người may mắn như vậy, sao lại bị Ninh gia đuổi ra ngoài, phải biết rằng có Ninh Chiêu, người Ninh gia còn sợ không thể ăn sung mặc sướng?
Tống Ngọc Nhứ gãi đầu, ánh mắt nhìn Ninh Chiêu đặc biệt phức tạp, thật lâu sau cô mới nói: “Vận may của anh thật đáng ghen tị.” Người như cô mua năm chú song sắc cầu chỉ có thể thắng được năm tệ. Nhắc đến vận may của Ninh Chiêu thật sự đủ để khiến cô ghen tị đến mức nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
Ninh Chiêu bật cười.
Vận may của anh quả thực không tồi, trước ngày tận thế điều kiện của gia đình anh khá tốt, nhưng trong nhà có quân nhân, quản lý rất nghiêm ngặt, anh trải qua kỳ nghỉ đông - hè cơ bản đều ở các trại hè, trại đông khác nhau..., và thậm chí ở cả quân đội. Vì nguyên nhân gia đình nên anh chưa bao giờ mua vé số, nhưng anh mua đồ uống thì luôn được tặng thêm một, đôi khi anh còn là người may mắn khi đến các cửa hàng tổ chức hoạt động và nhận được vé miễn phí hoặc nhận được một món đồ nào đó.
Sau mạt thế, anh dễ dàng thức tỉnh dị năng tinh thần, trong nhà ai cũng đều có việc riêng, mọi người thì quản lý căn cứ, còn anh thì tập hợp một đội đi khắp nơi làm nhiệm vụ, nói chung thì mọi chuyện đều ổn, rất tốt. Lần duy nhất mọi chuyện không như ý muốn là khi bọn anh gặp phải zombie cấp 8. Đây là lần đầu tiên trong đời anh xui xẻo như vậy.
Nhưng ——
Ánh mắt Ninh Chiêu lại dừng ở trên người Tống Ngọc Nhứ.
Anh nghĩ, có lẽ như này cũng không hẳn là xui xẻo.
"Vậy khi nào thì anh đi làm?" Tống Ngọc Nhứ hỏi, sau đó lại nói thêm: "Xưởng thịt bây giờ hẳn là càng ngày càng bận rộn phải không? Có nghĩa là anh không thể thường xuyên ở nhà?"
“Công nhân tạm thời không có ký túc xá hay phòng được phân công nên vẫn phải về nhà ngủ.” Ninh Chiêu giải thích.
Tống Ngọc Nhứ "ồ" một tiếng, lại hỏi: “Nhưng huyện này vẫn cách nhà chúng ta khá xa, ngày nào anh cũng đi qua đi lại chẳng phải rất bất tiện sao.” Vừa nói cô vừa sờ cằm: “Nếu có xe thì tốt rồi, nhưng bây giờ trời càng ngày càng lạnh, xe trên đường cũng lạnh cóng.”
“Không thì anh thuê trọ ở trên huyện đi, thẩm Thuý Hoa nói thuê nhà trong huyện cũng không đắt lắm, một tháng chắc chỉ mất khoảng 2 tệ.”
“Không cần, tôi đoán thời gian tới tôi làm ở xưởng thịt sẽ không lâu lắm.”
Tống Ngọc Nhứ "hừ" một tiếng nhìn anh, lẳng lặng chờ lời nói tiếp theo của anh.
“Chủ xưởng thịt cũng nói ông ấy chỉ tìm công nhân tạm thời trong dịp Tết thôi, qua Tết nguyên đán sẽ không thuê nữa. Đúng lúc tôi định đến xưởng thịt làm hai tháng, bên ngoài cũng có thể kiếm thêm chút tiền, thuận tiện nhìn xem chúng ta có thể tạo quan hệ với đội vận tải được hay không.” Nói xong, anh còn nhìn Tống Ngọc Nhứ thật sâu: “Tranh thủ tìm cho cô chức đầu bếp trong đội vận tải.”
Tống Ngọc Nhứ: “…….”
Bộ tôi muốn làm đầu bếp trong đội vận tải hả?
Tôi muốn lái xe trong đội vận tải!