Edit: Mây
Cháo nấu xong, Ninh Chiêu cũng thức dậy, nhìn qua tinh thần có vẻ còn rất tốt, nhanh chóng rửa tay chân rồi đi tới ăn sáng. Trên bàn ăn, chẳng ai nói chuyện, nhưng sau lúc ăn xong, Ninh Chiêu giúp Tống Ngọc Nhứ thu bát đũa, còn chủ động rửa bát.
Nhìn hắn cầm bát đũa, Tống Ngọc Nhứ cũng không tranh việc mà nói: “Tôi lên núi kiếm củi, sợ là hôm nay không đủ dùng.”
“Vậy cô đợi đã, tôi đi cùng cô, dù sao hai người cũng nhanh hơn một người.” Tuy thu hoạch vụ thu vừa mới trôi qua, nhưng mùa đông đang mau đến gần, núi rừng nhiều động vật lớn, nếu vô tình đụng phải sẽ rất phiền toái.
Tống Ngọc Nhứ hơi do dự, vừa định mở miệng liền nghe Ninh Chiêu nói: “Đêm qua cách địa phương không xa gặp phải lợn rừng.”
Là cái con lợn rừng nanh dài miệng lớn đêm qua?
Tống Ngọc Nhứ rùng mình, lập tức lựa chọn làm theo con tim: “Được, vậy tôi chờ.”
Ninh Chiêu "ừ" một tiếng, cúi đầu rửa bát, khóe miệng lại không khỏi hơi cong lên.
Ở mạt thế nhìn quen đủ loại phụ nữ, đột nhiên nhìn Tống Ngọc Nhứ thế này, anh cảm thấy có chút không chân thực.
Cô ấy sống động một cách phi thường.
***
Hiện tại lên núi kiếm củi chỉ có thế chặt mấy nhánh cây, nhặt củi rơi trên mặt đất, nếu là thân cây thì không được phép chặt tuỳ tiện, nếu muốn có thể chờ cuối năm trong đội phân chia cây theo công điểm, được phân cây nào thì mới được chặt cây đó. Nếu năm đó không muốn chặt mà còn muốn để cây lớn thêm, vậy thì đánh dấu, đợi đến lúc chặt thì thông báo với đội một tiếng là được. Rất nhiều nhà trong đội sử dụng số thân gỗ này làm bàn ghế, quan tài, dựng nhà, còn sau này có tốt hay không phải phụ thuộc vào vận may ban đầu với việc bảo quản gỗ không bị mục như thế nào.
Đương nhiên, không phải đội viên nào trong đội cũng được phân gỗ, chủ yếu vẫn phải dựa vào công điểm ít hay nhiều, mỗi phân gỗ đều ứng với từng giá trị của công điểm. Công điểm không đủ trình, không đổi được. Ninh gia và Tống gia không phân gia, bọn họ cũng đổi được mấy cây, khi Tống Tiểu Tuyết lấy chồng được cấp của hồi môn, nhưng đến phiên Tống Đại Tuyết lại không có gì.
Chỉ là Tống Ngọc Nhứ cũng không để bụng cái đó, có lẽ nguyên chủ để ý, nhưng cô lại cảm thấy không sao cả. Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, thái độ của Ninh gia đối với cô kém như vậy, tương lai ăn Tết mang về một chuyến hai cân trứng gà, chút bánh trái đã là rất khách khí rồi.
Cô vừa nghĩ vừa đi theo Ninh Chiêu giống như một cái đuôi nhỏ, đến nơi, cô cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không có động tĩnh mới khom lưng nhặt củi.
Nơi này gần với đội, thường có rất nhiều người tới nhặt củi, trên mặt đất cũng không có nhiều củi cho bọn cô nhặt. Vì thế, hai người tiếp tục đi sâu vào núi, nhặt thêm hai bó củi rồi mới cõng xuống núi.
Lúc Tống Ngọc Nhứ cõng củi trên lưng, cô cảm thấy sức lực trước kia của nguyên chủ hẳn là rất lớn, vốn cô đánh giá bó củi cõng lên sẽ tốn rất nhiều sức, nhưng bây giờ cô lại thấy bình thường. Cõng củi trên lưng, cô không hề thấy nặng nề áp lực, đi lại cũng không bất tiện.
Chỉ là…… Đột nhiên cảm thấy nguyên chủ sống không dễ dàng, nếu đặt vào đời sau, nào có cô gái nào có thể làm được chuyện này, tuy cô cũng là con gái nông thôn, nhưng mấy chuyện này đều là ông bà bố mẹ làm, tuy cô cũng lên rừng xuống núi, nhưng việc này thật đúng là lần đầu tiên.
Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, nghiêng đầu qua mới thấy một bên vai Ninh Chiêu vác bó củi của mình, một tay bên kia giúp cô đỡ bó củi, anh rất khoẻ, anh giúp cô như vậy chẳng trách cô lại thấy nhẹ nhàng như vậy.
“Tôi cõng được.” Tống Ngọc Nhứ cõng củi né sang một bên, hơi ngượng ngùng: “Bó của anh to hơn của tôi, đường núi đi cũng chẳng dễ.”
Cho nên anh không cần giúp.
Ninh Chiêu có lẽ hiểu ý cô, hắn gật đầu, sải bước về phía trước.
Tống Ngọc Nhứ vội vàng đi theo, cô sợ sẽ có con lợn rừng xuất hiện rồi húc đầu về phía cô.
Cháo nấu xong, Ninh Chiêu cũng thức dậy, nhìn qua tinh thần có vẻ còn rất tốt, nhanh chóng rửa tay chân rồi đi tới ăn sáng. Trên bàn ăn, chẳng ai nói chuyện, nhưng sau lúc ăn xong, Ninh Chiêu giúp Tống Ngọc Nhứ thu bát đũa, còn chủ động rửa bát.
Nhìn hắn cầm bát đũa, Tống Ngọc Nhứ cũng không tranh việc mà nói: “Tôi lên núi kiếm củi, sợ là hôm nay không đủ dùng.”
“Vậy cô đợi đã, tôi đi cùng cô, dù sao hai người cũng nhanh hơn một người.” Tuy thu hoạch vụ thu vừa mới trôi qua, nhưng mùa đông đang mau đến gần, núi rừng nhiều động vật lớn, nếu vô tình đụng phải sẽ rất phiền toái.
Tống Ngọc Nhứ hơi do dự, vừa định mở miệng liền nghe Ninh Chiêu nói: “Đêm qua cách địa phương không xa gặp phải lợn rừng.”
Là cái con lợn rừng nanh dài miệng lớn đêm qua?
Tống Ngọc Nhứ rùng mình, lập tức lựa chọn làm theo con tim: “Được, vậy tôi chờ.”
Ninh Chiêu "ừ" một tiếng, cúi đầu rửa bát, khóe miệng lại không khỏi hơi cong lên.
Ở mạt thế nhìn quen đủ loại phụ nữ, đột nhiên nhìn Tống Ngọc Nhứ thế này, anh cảm thấy có chút không chân thực.
Cô ấy sống động một cách phi thường.
***
Hiện tại lên núi kiếm củi chỉ có thế chặt mấy nhánh cây, nhặt củi rơi trên mặt đất, nếu là thân cây thì không được phép chặt tuỳ tiện, nếu muốn có thể chờ cuối năm trong đội phân chia cây theo công điểm, được phân cây nào thì mới được chặt cây đó. Nếu năm đó không muốn chặt mà còn muốn để cây lớn thêm, vậy thì đánh dấu, đợi đến lúc chặt thì thông báo với đội một tiếng là được. Rất nhiều nhà trong đội sử dụng số thân gỗ này làm bàn ghế, quan tài, dựng nhà, còn sau này có tốt hay không phải phụ thuộc vào vận may ban đầu với việc bảo quản gỗ không bị mục như thế nào.
Đương nhiên, không phải đội viên nào trong đội cũng được phân gỗ, chủ yếu vẫn phải dựa vào công điểm ít hay nhiều, mỗi phân gỗ đều ứng với từng giá trị của công điểm. Công điểm không đủ trình, không đổi được. Ninh gia và Tống gia không phân gia, bọn họ cũng đổi được mấy cây, khi Tống Tiểu Tuyết lấy chồng được cấp của hồi môn, nhưng đến phiên Tống Đại Tuyết lại không có gì.
Chỉ là Tống Ngọc Nhứ cũng không để bụng cái đó, có lẽ nguyên chủ để ý, nhưng cô lại cảm thấy không sao cả. Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, thái độ của Ninh gia đối với cô kém như vậy, tương lai ăn Tết mang về một chuyến hai cân trứng gà, chút bánh trái đã là rất khách khí rồi.
Cô vừa nghĩ vừa đi theo Ninh Chiêu giống như một cái đuôi nhỏ, đến nơi, cô cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không có động tĩnh mới khom lưng nhặt củi.
Nơi này gần với đội, thường có rất nhiều người tới nhặt củi, trên mặt đất cũng không có nhiều củi cho bọn cô nhặt. Vì thế, hai người tiếp tục đi sâu vào núi, nhặt thêm hai bó củi rồi mới cõng xuống núi.
Lúc Tống Ngọc Nhứ cõng củi trên lưng, cô cảm thấy sức lực trước kia của nguyên chủ hẳn là rất lớn, vốn cô đánh giá bó củi cõng lên sẽ tốn rất nhiều sức, nhưng bây giờ cô lại thấy bình thường. Cõng củi trên lưng, cô không hề thấy nặng nề áp lực, đi lại cũng không bất tiện.
Chỉ là…… Đột nhiên cảm thấy nguyên chủ sống không dễ dàng, nếu đặt vào đời sau, nào có cô gái nào có thể làm được chuyện này, tuy cô cũng là con gái nông thôn, nhưng mấy chuyện này đều là ông bà bố mẹ làm, tuy cô cũng lên rừng xuống núi, nhưng việc này thật đúng là lần đầu tiên.
Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, nghiêng đầu qua mới thấy một bên vai Ninh Chiêu vác bó củi của mình, một tay bên kia giúp cô đỡ bó củi, anh rất khoẻ, anh giúp cô như vậy chẳng trách cô lại thấy nhẹ nhàng như vậy.
“Tôi cõng được.” Tống Ngọc Nhứ cõng củi né sang một bên, hơi ngượng ngùng: “Bó của anh to hơn của tôi, đường núi đi cũng chẳng dễ.”
Cho nên anh không cần giúp.
Ninh Chiêu có lẽ hiểu ý cô, hắn gật đầu, sải bước về phía trước.
Tống Ngọc Nhứ vội vàng đi theo, cô sợ sẽ có con lợn rừng xuất hiện rồi húc đầu về phía cô.