• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: ๖ۣۜChờ Nàng Mười Vạn Năm

Chương 25: Âm Cơ



“Bảo ngươi là tiểu dâm long, thật chẳng sai chỗ nào nhỉ?!” Tiếng cười khúc khích vang ra từ cái miệng nhỏ hồng đào đầy ma mị kia, mỗi một truyền ngôn đều muốn câu hồn đoạt phách, nghe thấy mị âm này, cho dù là kẻ bị cắt đi còn muốn dựng đứng huống chi là một tên thanh niên đang độ trưởng thành như Thiên.



Vừa nói, vị tuyệt sắc mỹ nữ kia đôi chân dài khẽ cử động, điệu bộ này của nàng, hẳn là muốn đứng dậy.



“Không tốt, kiểu này chết vì mất máu là cái chắc!”



Trải qua bao nhiêu trận chiến, khốc liệt nhất chính là mấy ngày trước một mình đồ sát cả Ma Lang Bộ, nhưng tình huống đó so với bây giờ độ hung hiểm kém xe, bởi vì khi đó Thiên điên cuồng, có sát tâm chém giết.



Còn hiện tại, hắn chẳng có chút động cơ nào để giết nữ tử kia cả. Đó là còn chưa kể, chắc gì hắn có năng lực chạm đến một sợi lông chân của nàng.



Hai tay vội vàng che lấy đôi mắt, chết vì mất máu từ hai lỗ mũi, chết vì bản năng háo sắc, vậy thì còn mặt mũi gì đi gặp phụ thân, gặp các tộc nhân Cổ Long Bộ nữa đây? Chỉ là, lý trí mách bảo nhắm chặt mắt lại, hãy nghĩ về các tộc nhân và nghĩ vụ của mình đi, nhưng con tim thì nói với hắn mãnh liệt hơn rằng: mở to mắt ra mà nhìn.



Lần này, có lẽ con tim đã mạnh hơn lí trí, bàn tay che lên trên mặt, nhưng những ngón tay thì xòe rộng ra, thông qua những kẽ ngón tay hoàn toàn nhìn rõ viễn cảnh đầy ý xuân phía trước.



Có điều, khiến Thiên thất vọng tuột cảm xúc rồi, nữ tử kia đã quấn lên người một chiếc áo khoác màu đỏ.



“Ơ, không khỏa thân nữa…” Thiên có chút si ngốc, trong giây lát thấy tiếc hận.



“Thế nào, tiểu dâm long, thất vọng sao?” Nàng khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy khinh bỉ.



“Không, không phải…”



Tình huống kiểu này, dù bị nàng nói trúng tim đen, nhưng đánh chết Thiên cũng không thừa nhận. Còn sợ chưa đủ mất mặt sao?



“Mà đừng có gọi ta là dâm long này dâm long nọ. Ta tên là Thiên.”



“Hừ, ranh con, bổn nương thích gọi ngươi thế nào thì gọi, ngươi cản được sao? Dâm long, dâm long, dâm long…”



Ngữ điệu vô cùng đanh đá, Thiên hận không thể ngay lập tức nhảy lên giáo huấn nàng một trận. Có điều, trực giác mách bảo vị nữ tử kia thực lực rất mạnh, sâu không thấy đáy, tốt nhất là nhẫn nhịn, bằng không hậu quả khó nói.



“Mà cũng phải thừa nhận, tiểu dâm long ngươi rất có bản lĩnh nha. Đêm hôm đó, rất thô bạo…”



Sặc… Thiên kém chút ngay tại chỗ thổ huyết.



“Ngươi… ngươi thấy hết?”



“Đương nhiên, bổn nương ngay bên trong ngươi, ai bảo khi đó ngươi mạnh mẽ hung hăng như vậy khiến cho bổn nương tỉnh ngủ. Vừa vặn thấy được viễn cảnh tươi đẹp nhất của sinh linh, không xem liền phí phạm của trời. Mà ngươi cũng đừng xấu hổ, nam nữ giao hợp là chuyện bình thường, hi hi…”



Còn “hi hi” được, đổi lại là ta nhìn ngươi cùng nam nhân khác giao hợp, ngươi chịu được sao? Thiên trong bụng thầm mắng. “Dám gọi ta là dâm long, ngươi mới dâm thì có, hừ!”



“Ngươi mắng ai?” Bỗng nhiên nàng quát một tiếng.



Thiên co giò lên giật bắn người, hệt như mèo bị giẫm phải đuôi.



“Ta có nói gì đâu?”



“Hừ, ranh con, ngươi suy nghĩ cái gì trong đầu bổn nương đều biết. Lần sau còn dám nghĩ bậy bạ bổn nương, bổn nương thật sẽ đem ngươi thiến, cho ngươi thành tên bán nam bán nữ cho biết mặt!”



Lần nữa, Thiên không tự chủ lấy tay che hạ bộ, nữ nhân kia rất nguy hiểm, phải cẩn thận mới được.



“Mà cũng không thể không thừa nhận, nàng ta so với ngươi lớn gấp rưỡi, thế mà vẫn khiến cho nàng khóc thét lên đỉnh, lợi hại, lợi hại, hi hi…”



“Chúng ta… có thể không tiếp tục nói về vấn đề này được chứ?”



Thiên vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.



“Lão nương, đây là chỗ nào, ta nhớ rõ ràng đang tu luyện tại Nguyệt Thần Bộ. Và nên xưng hô với lão nương là gì?” Thiên đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên người nàng. Mặc dù đã khoác lên áo bào đỏ, nhưng chiếc áo này mỏng tanh, mấy chỗ cần hiện đều lấp ló, ví dụ như chiếc đùi thon dài mê người hay hai ngọn bình phong đầy đặn trắng mịn tựa bạch ngọc mềm mại kia, hết sức kiềm chế bản thân, nhưng Thiên miệng vẫn nuốt vào một ngụm nước bọt.



“Nơi đây nằm ở bên trong cơ thể ngươi. Hay nói chính xác hơn chính là tinh thần thế giới.” Nàng đáp.



“Tinh thần thế giới?” Thiên kinh ngạc, đối với khái niệm này chưa từng biết đến.



“Ngươi không biết hoàn toàn bình thường, dù sao ngươi vẫn còn quá nhỏ bé, đối với thế giới này có rất nhiều điều mới mẻ mà ngươi chưa từng được biết đến.” Nàng nhìn Thiên và giải đáp. “Sở dĩ ngươi có thể ở tại đây, có thể cùng bổn nương nói chuyện, đó là vì ngươi dung hợp với Long Nguyên Tinh Châu.”



Thiên bất giác bàn tay đặt lên ngực.



“Tiểu dâm long, phải nói ngươi hết sức may mắn vì đã dung hợp với Long Nguyên Tinh Châu, nếu không, lần trước chiến đấu với đám chó con kia, ngươi đã bị năng lượng từ Nguyên Tinh Thạch làm cho mất mạng.”



“Đương nhiên vẫn không thể thừa nhận thiên phú của ngươi rất tốt, thần kỹ, loại kỹ năng này chẳng hề đơn giản để nắm bắt.”



Vừa nói, nàng cái lưỡi vừa liếm mép một cái.



“Nói đi nói lại, lão ngươi, ngươi vẫn chưa nói lí do kéo ta vào tinh thần thế giới này.”



“Bổn nương có tên, đừng có gọi lão nương này lão nương nọ xa cách như vậy. Gọi bổn nương là Âm Cơ.”



Âm Cơ? Một cái tên rất đẹp, bất quá hồng nào chẳng có gai, nhất là loại kiều nữ khuynh quốc khuynh thành, mỹ lệ vô song hại nước hại dân càng đừng nên trêu chọc, bằng không hậu quả sẽ rất đắt.



“Chuyện của ngươi, bổn nương đều biết. Muốn tranh thủ lấy lòng mỹ nhân sao, chuyện này bổn nương có thể giúp ngươi.”



“Giúp ta? Giúp miễn phí, hay là có mưu đồ gì đây?” Thiên thần sắc cảnh giác.



“Trên đời này không có bữa tiệc nào miễn phí cả.” Nàng cũng chẳng che dấu mục đích của mình. “Bổn nương bị nhốt ở bên trong Long Nguyên Tinh Châu quá lâu, vì thế, bổn nương cần ngươi giúp sức để bổn nương có thể thoát khốn.”



“Làm sao ta có thể tin tưởng được Âm Cơ ngươi đây?” Thiên nheo mắt.



“Ta giúp ngươi thuận lợi ngưng tụ thần cách, chẳng những một lần mà đến hai lần, một lát ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ ngưng tụ được Kim Cang Thần Lực thần cách, chẳng lẽ thành ý như vậy còn chưa đủ sao?” Âm Cơ đáp. “Tiểu dâm long à, ngươi nỡ lòng nào nhìn thấy một vị nữ tử yếu đuối như lão nương cả đời chết già ở nơi chán ngắt này sao? Ngươi chẳng lẽ không có lương tâm?”



Nàng đôi mắt long lanh. Bất quá, trời đánh chết thì hắn cũng chẳng tin nổi nàng là một nữ tử yếu đuối.



Đúng là nói láo chẳng biết ngượng mồm.



Bất quá, vưu vật này chết ở đây thực sự rất đáng tiếc. Thiên xoa xoa cằm, một hồi sau trả lời.



“Giúp thế nào?”



Nghe hắn nói vậy, Âm Cơ nở nụ cười xuân. “Ngươi đến gần đây.”



Vừa nói, Âm Cơ ngón tay vừa vẫy vẫy, đôi đồng tử màu huyết hồng nhè nhẹ bắn ra mị hoặc mâu nhãn.



Chẳng biết có phải bị nàng hấp dẫn câu hồn đoạt phách hay không, Thiên cả người tựa như có những sợi tơ vô hình khống chế, và bước chân của hắn dần dần tiến đến gần.



“Đúng rồi, đến gần lão nương.”



Chỉ một lúc sau đó, Thiên đã bước vào phạm vi của nàng. Âm Cơ chẳng cần thiết gấp gáp, cứ để hắn tiến lại gần trong vô thức.



Nàng gương mặt đẹp khẽ ghé vào tai hắn, mùi hương yêu mị mê hoặc xộc vào mũi Thiên, nhất là da thịt tiếp xúc, cảm giác mơ hồ phấn khích khó có thể miêu tả bằng lời.



“Tiểu dâm long, bổn nương có chút áy náy, nhưng bởi vì sự tự do của bổn nương, ngươi sau khi chết đi cũng đừng trách bổn nương nha, và ngươi cũng nên thấy tự hào vì đã dâng hiến sinh mệnh của ngươi!” Lời nói của Âm Cơ thì thầm vào tai.



Phải, thứ mà Âm Cơ muốn mượn của Thiên chính là sinh mệnh, và lần vay mượn này, nếu thành công, cơ hồ sẽ không có trả lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang