Người đăng: ๖ۣۜChờ Nàng Mười Vạn Năm
Chương 18: Nguyệt Thần BộKhắp nơi trên Độc Mãng Sơn Nguyên cắm cờ trắng, trên cánh tay của mỗi tộc nhân đều cột vải trắng, một bầu không khí tang tương tĩnh lặng bao trùm lên tất cả.
Độc Mãng Đại Thần lúc sinh thời được các tộc nhân yêu quý, không chỉ bởi vi Độc Mãng Đại Thần là tộc chủ, mà y đối với các tộc nhân đối xử vô cùng tốt, già trẻ lớn bé ai cũng kính trọng ông ấy từ sâu trong thâm tâm.
Thiết Bố Y, A Kỳ và Thiên ba người xuất hiện. Độc Mãng Bộ bây giờ, sau sau Độc Mãng Đại Thần chết, Thiên đã ngưng tụ thần cách và giết chết được kẻ đã khiến Độc Mãng Đại Thần bỏ mình, bây giờ trong tộc Thiên chính là người danh vọng cao nhất. Ai nhìn hắn cũng đều dùng cảm xúc biết ơn để bày tỏ.
Tuấn, một trong số những Thượng Thần còn sống đã tuyên bố với các tộc nhân, Thiên sẽ trở thành tộc trưởng tiếp theo của Độc Mãng Bộ.
Không ai phản đối Thiên cả, tất cả đều đồng ý với quyết định này. Thiên có đủ sức mạnh, thừa danh khí để đảm nhiệm vị trí tộc chủ, nhưng chuyện này cần phải đợi sau khi Thiên tỉnh lại cũng như lễ tang Độc Mãng Đại Thần kết thúc thì mới quyết định.
Phía trước, một tòa quan tài bằng đá rất lớn dài hơn mười mét, xung quanh có hoa văn chạm khắc tinh tế, bên trong, tự nhiên chính là thi thể đã lạnh của Độc Mãng Đại Thần.
“Thiên!”
Trông thấy Thiên đến, thượng tầng trong tộc toàn bộ đều đứng dậy, ánh mắt thập phần kính trọng, xem ra đều đã thừa nhận hắn đã là Độc Mãng Bộ tộc chủ.
Đang túc trực bên cạnh di thể tộc chủ, Độc Cơ mặc lên y phục trắng tinh sạch sẽ, mái tóc cột gọn lại, làn da của nàng xanh xao yếu ớt hơn so với bình thường, gương mặt tinh tế hơi cuối xuống, đôi mắt sưng húp do đã khóc quá nhiều lần.
Phải, đúng như Thiên nói, việc Độc Mãng Đại Thần chết đã tạo ra cho Độc Cơ trùng kích vô cùng lớn. Nàng bề ngoài nhìn rất mạnh mẽ, nhưng kỳ thực nội tâm mỏng manh yếu ớt, có thể chịu đựng được tới bây giờ đã rất không tầm thường.
Nghe thấy mọi người trong tộc nhắc đến Thiên, Độc Cơ thân thể run rẩy quay mặt ra nhìn, chỉ thấy Thiên đã bước đến gần nàng, nói.
“Độc Cơ, hãy nén bi thương. Tộc chủ tuy đã mất, nhưng ta tin rằng trong trái tim của toàn bộ tộc nhân đều sẽ mãi mãi ghi nhớ ông ấy, bây giờ cũng vậy và sau này cũng vậy.”
“Độc Cơ, ngươi là hậu nhân duy nhất của tộc chủ, là người kế thừa ý chí của tộc chủ, ngươi sau này trên vai sẽ gánh trách nhiệm rất lớn, thế nên, ngươi nhất định không được để cho tộc chủ thất vọng.”
“Độc Cơ, hãy mạnh mẽ lên!”
Thiên thái độ chân thành nói với nàng, từng câu chữ trùng kích vào tâm linh yếu ớt, sự trùng kích này không phải khiến nàng sụp đổ, mà đang kích thích ý chí của nàng. Có lẽ hơn ai hết Thiên hiểu được sự mất mát của nàng lúc này là lớn đến thế nào.
Vì Thiên là người từng trải, so với Độc Cơ, sự mất mát của hắn còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Chí ít, Độc Cơ vẫn còn có những người bạn bên cạnh, có tộc nhân bên cạnh, còn Thiên, bộ tộc bị diệt chỉ còn duy nhất mình hắn, nhưng Thiên vẫn mạnh mẽ trụ vững và không ngừng tiến lên, chẳng có lí do gì Độc Cơ không làm được như hắn cả.
Rốt cuộc, sau nhiều ngày gồng mình kiềm chế, Độc Cơ cảm xúc nhất thời bộc bạch hết cả ra, nàng ôm chặt lấy Thiên, dù rằng so với Thiên, nàng to lớn hơn hắn gấp rưỡi, nhưng nhìn nàng bây giờ thật chẳng khác gì một cô gái nhỏ bé yếu đuối cả.
Tiếng khóc nấc vang lên, bên ngoài Vô Úy Thiên, Vô Úy Địa cùng một vài thuộc hạ của hai người bọn hắn vốn đang chuẩn bị tiến vào để gặp Thiên, nhưng nghe tiếng òa khóc thê lương này liền đành phải dừng lại và đứng đợi ở bên ngoài.
Toàn bộ xúc cảm kiềm nén bấy lâu nay đã phát hết ra, Độc Cơ đã quá mệt mỏi nên ngất đi.
“A Kỳ, Bố Y, giúp ta chăm sóc nàng.” Thiên nói.
“Được.”
Có lẽ sẽ cần vài ngày để Độc Cơ khôi phục sức khỏe, nhưng đây có thể xem như dấu hiệu tốt. Thiên tin rằng nàng nhất định sẽ trở lại mạnh mẽ.
“Đưa ta khăn tang.”
Tuấn gật đầu, ra hiệu cho một nữ tộc nhân lấy khăn tang và cột lên cánh tay phải của Thiên. Hắn bước đến quan tài đựng di thể Độc Mãng Đại Thần, hai chân quỳ xuống và bái lạy ba bái. Sinh thời, Độc Mãng Đại Thần âm thầm trợ giúp hắn, tạo cơ hội cho Thiên phát triển thiên phú của mình.
Trước lúc mất, ông ta tặng cho Thiên một viên Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch quý giá, cũng nhờ nó, Thiên mới ngưng tụ được Âm Minh Thần Cách, chuyển bại thành thắng một cách không thể tin nổi.
Đối với Độc Mãng Đại Thần, sâu trong tâm thâm tràn đầy sự kính trọng dành cho y. Ba lạy này, Độc Mãng Đại Thần xứng đáng nhận nó.
Thiên đứng dậy, trong đầu có chút hồi tưởng.
Vừa lúc đó, từ đằng sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, kèm theo đó là một cỗ áp lực mạnh mẽ.
“Kẻ nào?”
Thiên xoay người lại, gương mặt ngưng kết bắn ra một tia sát lục, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
“Vô Úy Địa, thu liễm lại thần uy.”
Cảm nhận được sự cảnh giác của Thiên, Vô Úy Thiên tức khắc nghiêm giọng ra lệnh.
“Đại ca… ta…”
“Nhanh!” Vô Úy Thiên trừng mắt, sau đó chuyển nhìn sang Thiên. “Thất lễ, tiểu đệ này của ta từ nhỏ nổi tiếng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, thế nên xin hãy bỏ qua cho hắn.”
“Đại ca, ta không có ngu…” Vô Úy Địa ngưng kết lại, đại ca à, dù gì ta cũng là đệ đệ của ngươi đấy, cho một chút mặt mũi có được không?
“Các ngươi là ai?” Thiên không bởi vì sự lễ độ của Vô Úy Thiên mà hạ xuống sự cảnh giác của mình.
“Thiên, đừng thất lễ, mấy vị này là…”
Tuấn và những Thượng Thần còn sống của Độc Mãng Bộ mấy ngày trước đã được đối phương giới thiệu qua, bọn họ thân phân phi phàm, nhất là Vô Úy Thiên Vô Úy Địa, hai người này chiến lực cực mạnh, cho dù sinh thời Độc Mãng Đại Thần đối với bọn họ cũng muốn thập phần kính trọng.
Có điều, Vô Úy Thiên đã giơ tay ra, ý bảo Tuấn dừng lại để tự hắn giới thiệu.
“Xin tự giới thiệu, ta là Vô Úy Thiên, còn tên lớn xác đần độn này là Vô Úy Địa, số còn lại đều là thuộc hạ của ta. Chúng ta đến từ Nguyệt Thần Bộ.”
“Phải, Nguyệt Thần Bộ, sợ hãi rồi chứ?” Vô Úy Địa cười cười, có lẽ vì hắn quá đỗi to lớn nên tiếng cười nghe chẳng khác gì tiếng sấm nổ, tiếng núi lở đất rung cả.
“Nguyệt Thần Bộ?!” Thiên nội tâm ngoài ý muốn, bất quá cũng chỉ hơi ngoài ý muốn một chút mà thôi.
Thiên xuất thân cao quý từ Cổ Long Bộ, lúc nhỏ tiếp xúc qua với rất nhiều bộ tộc cường đại, tỷ như Thiên Vũ Bộ, Chân Long Bộ, Thiên Long Bộ, thậm chí là cả quần tộc cao quý nhất Thiên Thần Bộ. So với những quần thể Thần Tộc này, Nguyệt Thần Bộ hoàn toàn chẳng có nghĩa lí gì, thế nên Thiên chẳng có gì khiếp sợ cả.
Nguyệt Thần Bộ, tại phía nam Chư Thần Đại Lục tương đối có tiếng tăm, nội tình hùng mạnh, nắm trong tay rất nhiều mỏ Nguyên Tinh Thạch quý giá. Đối với một bộ tộc như Độc Mãng Bộ hay Ma Lang Bộ thì Nguyệt Thần Bộ đích thị là một thế lực quái vật không thể động vào.
Trông thấy biểu hiện của Thiên, dù không thể hiện quá nhiều, nhưng Vô Úy Thiên nhãn quan sắc bén, hắn biết Thiên dường như đối với Nguyệt Thần Bộ chẳng mấy giật mình khiếp sợ, hắn tự hỏi tên này rốt cuộc có xuất thân gì mà tâm cảnh vững chắc như bàn thạch?
“Chư vị đến đây là có mục đích gì?”
Thiên vốn là người thẳng tính, không vòng vo tam quốc, trực tiếp hỏi thẳng.
“Tính cách của ngươi, ta rất thích.” Vô Úy Thiên cười khẽ. “Được, đã vậy ta cũng nói thẳng mục đích của mình. Thiên, bây giờ ngươi là người đứng đầu Độc Mãng Bộ, ta Vô Úy Thiên đại biểu cho Nguyệt Thần Bộ cho ngươi lựa chọn, hãy gia nhập Nguyệt Thần Bộ chúng ta.”
Gia nhập Nguyệt Thần Bộ? Trừ Thiên ra, tất cả mọi người trong tộc đều sửng sốt.
*********
P/s: Cầu đề cử!!!