Người đăng: ๖ۣۜChờ Nàng Mười Vạn Năm
Chương 16: Bất Bại Chiến Thần“Chân Long Bộ?”
Nghe đến ba chữ này thôi lần nữa khiến cho Thiên điên tiết lên. Mười năm trước Thần Tộc tấn công và hủy diệt Cổ Long Bộ, một trong số đó chính là Chân Long Bộ.
Đã từng, Chân Long Bộ cùng Cổ Long Bộ quan hệ mười phần mật thiết, thế nhưng rốt cuộc mọi thứ đều là giả dối, những kẻ, những bộ tộc mà Tam Dịch Hiên cùng Cổ Long Bộ xem như huynh đệ thân thiết, không ít lần xả thân vì họ, vậy mà kết quả nhận được là gì, chính là những kẻ này khiến Cổ Long Bộ hủy diệt, Tam Dịch Hiên chết thảm trên Hắc Long Nhai.
Cổ Long Bộ hiện tại chỉ còn một mình Thiên sống sót.
“Tam Hoang, ngươi hãy nhớ kỹ những kẻ hôm nay đã đẩy Chân Long Bộ vào tuyệt cảnh. Một ngày nào đó, hãy trở lại, dùng đầu của bọn chúng để tế cho phụ thân, cho vong linh tộc nhân Chân Long Bộ.” Câu nói cuối đời của Tam Dịch Hiên đối với Thiên, mười năm nay một khắc hắn cũng chưa từng quên.
“Chân Long Bộ sao?” Thiên ngữ điệu trầm trọng đến cực điểm. “Những kẻ phản bội đó, so với các ngươi càng thêm rác rưởi, càng thêm súc sinh, và càng thêm đáng chết!”
Dứt lời, Thiên thần lực bộc phát đến cực hạn, hóa thành một đạo thiểm lôi màu đen tuyền xông thẳng về phía Ma Lang Đại Thần.
Mặc dù Thiên không nói rõ ràng, nhưng vừa đủ để Ma Lang Đại Thần biết rằng Thiên không phải tộc nhân Chân Long Bộ. Thậm chí, Thiên đối với Chân Long Bộ càng thêm căm hận.
“Đã vậy, ngươi có thể chết được rồi.”
Ma Lang Đại Thần không giống Huyết Việt Thần.
Huyết Việt Thần chỉ là Thượng Thần, thần cách của hắn chỉ lớn bằng một nắm tay người lớn mà thôi, bán kính khoảng 5-6cm, mà Ma Lang Đại Thần có đến ba viên thần cách, mỗi một viên không sai biệt khoảng chừng 15cm, lớn gấp ba lần so với Huyết Việt Thần, chênh lệch song phương vô cùng lớn.
Ma Lang Đại Thần có đủ tự tin để chế phục được Thiên.
“Cuồng vọng tự đại, nếu ngươi chịu quy phục, bổn đại thần có thể suy nghĩ cho ngươi một con đường sống.” Ma Lang Đại Thần ngữ điệu phi thường tự tin.
Nhưng hắn câu nói vừa mới dứt, chẳng biết từ lúc nào Thiên đã hiện ngay ở trước mắt.
“Võ mồm xong chưa? Xong rồi thì ta lấy đầu ngươi.”
Thiên nói đi đôi với hành động, Kim Cang Thần Lực tạo ra cho Thiên loại sức mạnh có thể công phá tất cả, Vạn Tượng Thần Lực giúp Thiên khuếch trương đòn tấn công của mình, nhất kích tất sát. Trong sáu loại thần lực mà Thiên giác ngộ, đây là hai loại mà Thiên am hiểu nhất bây giờ.
Huyết Mâu ánh ngân quang sắc bén xẹt qua gương mặt Ma Lang Đại Thần, nếu không phải hắn phản ứng đủ nhanh, sợ là đã bị Huyết Mâu chặt đầu rồi.
“Khốn kiếp!” Ma Lang Đại Thần vừa giận vừa sợ.
“Xem chiêu của bổn tọa.”
“Ngũ Hành Thần Lực.”
Ma Lang Đại Thần gào thét, lấy hắn làm trung tâm bỗng nhiên thổi bùng lên từng ngọn hỏa diễm. Lửa này nóng vô cùng, ngay cả đại địa cũng bị nó đốt cháy.
Ma Lang Đại Thần xuất thủ lục thân bất nhận, hỏa diễm đốt cháy cả chiến sĩ Độc Mãng Bộ lẫn Ma Lang Bộ.
“Không, Ma Lang Đại Thần, xin hãy tha cho chúng ta…”
“Ta không muốn bị đốt chết.”
“Ma Lang Đại Thần…”
Tiếng khóc than vang lên ầm ỹ từ bên dưới, hỏa diễm của Ma Lang Đại Thần đốt cháy cả trăm người không phân địch ta, nhưng Ma Lang Đại Thần máu lạnh giết người sớm đã thành thói quen, há lại đi quan tâm tiếng khóc than rên rỉ của những kẻ đó.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là phải giết Thiên.
“Hỏa diễm này là thần dị hỏa, là bổn đại thần tiêu hao sức chín trâu hai hổ mới chế phục và biến nó thành một phần hỏa nguyên tố thần lực. Mùi vị thế nào, ha ha ha…”
Ma Lang Đại Thần miệng dài đầy răng nanh há ra cười đầy thống khoái.
Phải, đây là một ngọn thần dị hỏa lực lượng mạnh hơn rất nhiều so với thần hỏa bình thường, có điều, dị hỏa này lại không xuyên qua được tầng hắc sắc long lân của Thiên.
Sinh Mệnh Thần Lực bất kỳ thời khắc nào cũng bao bọc thân thể của Thiên cả, có Long Nguyên Tinh Châu, sự khôi phục của Thiên nhanh một cách đáng sợ.
Thiên không chỉ thần khu kinh khủng, tốc độ khôi phục vết thương cực nhanh, mà điểm đáng sợ của hắn chính là càng chiến đấu càng mạnh.
Xông ra từ thần dị hỏa, không ai khác chính là Thiên. Có thể hắc sắc long lân đã cháy xém bốc lên mùi khét, thần dị hỏa vẫn còn đang liên tục đốt cháy thần khu, nhưng nó chỉ đốt được nhục thân, không thể nào hủy diệt được quyết tâm lấy đầu Ma Lang Đại Thần của Thiên cả.
“Điều này… làm sao có thể? Ngươi làm sao sống sót bên trong thần dị hỏa của bổn tọa?”
Ma Lang Đại Thần ánh mắt bất khả tư nghị, tràn đầy sự khó tin, biểu hiện của Thiên cũng quá mức đáng sợ rồi.
“Ta nói… ngươi võ mồm đủ rồi.”
Thiên giọng nói khàn khàn truyền ra.
“Âm Minh Thần Lực.”
Thần cách rực sáng, ánh tử kim từ đại địa bùng nổ, địa ngục chi môn khai mở, cổ lão xương cốt từ từ trồi lên.
Tốc độ của xương cốt kia rất chậm, tưởng chừng như một đứa con nít cũng có thể chạy thoát. Nhưng không, lúc này Ma Lang Đại Thần đã hiểu vì cái gì trước đó Huyết Việt Thần không thể tránh nổi xương cốt gai kia.
Bởi vì có một cỗ thần lực áp chế mạnh đến cực hạn đem Ma Lang Đại Thần khoá chặt lại, cảm giác như tứ chi bị cột chặt, toàn thân dán vào một cây trụ lớn, ngay cả một cử động nhỏ cũng không thể.
“Không, đừng… Thiên, hãy bỏ qua cho bổn tọa, bổn tọa thề sẽ không bao giờ đặt chân đến Độc Mãng Bộ nữa.”
Ma Lang Đại Thần trong lòng cực kỳ hối hận, hối hận mình không nên tấn công Ma Lang Bộ, bởi vì một khắc hắn tấn công Ma Lang Bộ chính là thời khắc đánh thức một con quái vật không thể ngăn cản.
“Đền mạng đi.”
Đùng… xương cốt gai trùng kích thẳng vào thần khu của Ma Lang Đại Thần. So với xương cốt gai, Ma Lang Đại Thần thần khu chẳng khác gì đom đóm so với ánh trăng, ầm một tiếng thần khu rung chuyển vỡ nát, nhục thân phá toái biến thành huyết vụ.
Còn đầu lâu của hắn bị Thiên chặt xuống, mũi mâu xuyên qua mi tâm, trực tiếp khiến cho Ma Lang Đại Thần chết đến không thể nào gượng dậy hồi sinh.
Địa ngục chi môn thu lại, Thiên thân ảnh đáp xuống một vùng hỗn độn bình địa. Đầu lâu với đôi mắt trợn ngược khiếp sợ đến tột cùng bị Thiên giẫm đạp, hắn đứng tại đó, một tay cầm Huyết Mâu quét chéo ngang, tay còn lại siết chặt.
Đây chính là… bất bại chiến thần trong truyền thuyết sao?
Cách chiến trường rất xa, trên một ngọn núi, từ chỗ này có thể quan sát được toàn bộ trận chiến đang diễn ra.
“Bốp bốp bốp…”
Tràng pháo tay vang lên, là tràng pháo táng thưởng nồng nhiệt.
“Thời thế tạo anh hùng, anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên không sai một chút nào.”
Một người mặc áo bào đen, trên mặt quấn lên chiếc khăn đen che đi dung mạo. Hắn cao khoảng độ hai mét rưỡi, tuy không để lộ gương mặt, nhưng thông qua đôi mắt cùng khí chất, có thể khẳng định là một người tuấn mỹ phong trần.
“Lần này đến đây để quan sát Ma Lang, không nghĩ đến lại thu hoạch ngoài ý muốn.” Vị nam tử này nói.
Ma Lang Đại Thần quật khởi, dã tâm không nhỏ liên tục tấn công các tiểu bộ tộc, thậm chí có một vài bộ tộc lớn cũng bị hắn uy hiếp. Chính điều này đã tạo ra sự chú ý của những người này, và họ quyết định đến đây để điều tra, xem thử Ma Lang Đại Thần dựa vào cái gì mà hung hăng không xem ai ra gì như vậy.
Bọn họ vừa đến thì đại chiến cũng vừa bắt đầu, Ma Lang Đại Thần biểu hiện không sai, từ một chỗ chim không thèm ỉa có được thiên tư như vậy đúng là có chút bất phàm. Có điều, biểu hiện của Ma Lang Đại Thần đã hoàn toàn bị che đậy bởi ánh hào quang của Thiên.
Trận đại chiến này, Thiên mới là nhân vật chính.