• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: ๖ۣۜChờ Nàng Mười Vạn Năm

Chương 13: Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch



“Tộc chủ!”



Tuấn đôi đồng tử co rút, Thiết Bố Y hét lớn, Thiên biểu cảm lộ rõ vẻ không thể tin nổi.



Độc Mãng Bộ chiến sĩ ngẩn ngơ nhìn về phía một nửa thần khu Độc Mãng Đại Thần bị xé làm đôi, cảm giác như đang nằm mộng vậy.



Độc Mãng Đại Thần, bá chủ Độc Mãng Sơn Nguyên, một vị Đại Thần chiến lực cực mạnh được người đại tộc lân cận thừa nhận.



Ma Lang Đại Thần có thể sẽ mạnh hơn một chút, thế nhưng làm sao có khả năng khiến cho Độc Mãng Đại Thần thảm bại như vậy. Điều này sao xảy ra được?



Thiên, Thiết Bố Y và Tuấn ba người nội tâm kịch liệt chấn động, vội chuẩn bị chạy đến tiếp ứng tộc chủ. Đại Thần sinh mệnh rất cường đại, trừ khi thần tâm bị hủy diệt, hoặc là đầu lâu bị nghiền nát, không thì vẫn sẽ duy trì được mạng sống, đương nhiên dù còn sống nhưng thực lực đại giảm, so với trước đây tuột dốc vạn trượng.



Bỗng nhiên, trực giác mách bảo đằng sau có nguy cơ trí mạng tồn tại. Đối với bản năng của mình, Thiên vô cùng tin tưởng, và phản ứng cực nhanh vận chuyển Kim Cang Thần Lực, đồng thời xoay người lại để phòng ngự.



Tuấn, Thiết Bố Y hai người phản ứng cũng rất nhanh, bất quá Thiết Bố Y đại chiến với Cao Diệp khiến cho sức lực tiêu hao, Tuấn thì lại bị Tam Nhãn Lang đánh trọng thương cực nặng, vì thế phản ứng so với bình thường chậm chạp hơn rất nhiều.



“Đi chết đi.”



Giọng nói băng lãnh truyền vào tai ba người. Xuất độc thủ, không ai khác chính là Huyết Khôi.



Âm Minh Thần Lực gia trì, song thủ biến hóa mọc ra từng phiến mãng lân màu xanh lục, song quyền siết lại hướng cả ba mà oanh kích.



“Huyết Khôi, tên chó chết!”



Thiết Bố Y tức giận quát lên, Huyết Khôi lúc này đánh lén, không cần nghĩ cũng biết tên súc sinh này muốn làm phản.



“Rầm rầm rầm…”



Huyết Khôi ngay từ khi trận đại chiến giữa hai bộ tộc chẳng chiến đấu gì nhiều, mục đích rõ ràng muốn giữ sức dành cho thời khắc này đây. Tốc độ xuất nhanh và cũng thừa sự tàn độc, muốn đem cả ba cùng một chỗ đánh chết.



Nhất là Thiên, cái gai trong mắt hắn đã tồn tại mười năm qua, hơn tất cả, Thiên chính là kẻ mà Huyết Khôi muốn giết chết nhất.



Tuấn, Thiết Bố Y và Thiên bị đánh văng ra, thần lực trùng kích thể nội, muốn đem thần khu phá toái, chỉ cảm giác toàn thân khí huyết sôi trào dâng lên cổ họng, rốt cuộc phun ra một ngụm thần huyết.



“Đáng chết, Huyết Việt, tên súc sinh này.”



Vị trí ba người bọn họ bị đánh văng không sai biệt lắm rất gần với một nửa thần khu của Độc Mãng Đại Thần.



Độc Mãng Đại Thần bò dậy, cơ mặt vặn vẹo đến đáng sợ, hai mắt chằn chịt gân máu, hiển nhiên đang phẫn nộ đến cực điểm.



Mặc dù người xé nát thần khu ra làm hai mảnh là Ma Lang Đại Thần, nhưng người mà Độc Mãng Đại Thần căm hận lại chính là Huyết Việt Thần – sư đệ mà hắn vẫn luôn tin tưởng nhất. Có nằm mơ cũng chẳng thể nào ngờ đến được có ngày Huyết Việt Thần phản bội hắn.



“Huyết Việt, tên súc sinh, tên cặn bã.” Độc Mãng Đại Thần gầm lớn.



Nhớ lại vài giờ trước, Độc Mãng Đại Thần đang chiến đấu kịch liệt với Ma Lang Đại Thần. Ban đầu hai bên ngang cơ, không ai giành được ưu thế cả, điều này nằm trong dự liệu của y, dù sao Ma Lang Đại Thần tuy nhân phẩm còn thua cả súc sinh, nhưng chiến lực lại không thể không thừa nhận.



Nhưng dần dần, Độc Mãng Đại Thần cảm giác thần lực có dấu hiệu bị hao mòn, vận chuyển so với bình thường chậm hơn rất nhiều, vì thế để cho kẻ địch chiếm lấy thượng phong.



Khi đó, Huyết Việt Thần xuất hiện, Độc Mãng Đại Thần ngỡ mình sẽ được giảm xuống áp lực, nhưng nào ngờ, Huyết Việt Thần tên súc sinh cặn bã này lại hướng huynh trưởng hạ độc thủ. Độc Mãng Đại Thần bị Ma Lang áp chế, vì vậy vô pháp hoàn thủ, vốn đã bị thua thiệt, bây giờ càng thêm thảm trọng.



Ma Lang Đại Thần chớp lấy thời cơ cực nhanh, tức khắc dùng lang trảo sắc bén của mình đâm xuyên thần khu Độc Mãng Đại Thần, Kim Cang Thần Lực bộc phát, vô cùng dứt khoát xé làm đôi, huyết khí bay đầy trời, rơi xuống bên dưới không khác gì một trận huyết vũ cả.



“Độc Mãng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Huyết Việt Thần khóe miệng cong lên nụ cười âm tà. “Ma Lang Đại Thần mang theo đại thế không thể ngăn cản, tương lai nhất định trở thành một vị bá chủ hùng mạnh, không giống như ngươi si ngốc một chỗ.”



“Độc Mãng, có trách thì ngươi hãy tự trách mình đi. Ta đi theo ngươi bao nhiêu năm, vì ngươi làm ra bao nhiêu chuyện, nhưng ngươi quyền lực lại một giao cho một kẻ ngoại tộc. Ngươi tưởng điều này ta không biết sao?” Huyết Việt Thần cực kỳ lạnh lùng.



“Ma Lang Đại Thần đã đáp ứng, sau khi thu phục xong Độc Mãng Sơn Nguyên, hắn sẽ để ta làm người đứng đầu, về sau địa vị chỉ dưới một mình hắn, so với việc trở thành chó săn của tên ngoại tộc kia, ta làm sao không đáp ứng đây?”



Kẻ ngoại tộc mà Huyết Việt Thần nhắc đến, chẳng cần nghĩ cũng biết là nói về Thiên.



“Phải, kẻ khiến ngươi chịu kết cục này, không phải chúng ta, mà là Thiên.” Huyết Khôi cũng chả thèm che dấu dã tâm của mình nữa, hắn đứng bên cạnh Tam Nhãn Lang, tựa như đang vì chính nghĩa làm việc vậy, nói chuyện vô cùng rành mạch chính khí.



“Hai cha con các ngươi, một lũ súc sinh không bằng một con chó!” Tuấn nộ hỏa công tâm, mặc dù miệng đang liên tục thổ huyết, nhưng vẫn muốn liều mạng một trận.



Đối với nội đấu của Độc Mãng Bộ, Ma Lang Đại Thần chỉ khoanh tay đứng bên cạnh, tâm trạng như đang xem hài kịch. Phải, muốn chiến thắng Độc Mãng Đại Thần không đơn giản, nhưng đúng như Huyết Việt Thần nói, đại thế đã đến không thể ngăn cản, nội đấu xuất hiện làm cho trận chiến này kết cục từ đầu đã quyết định thắng bại.



Công lao này, đương nhiên phải quy về Bộ Viên Triều, nhất định phải thưởng lớn cho hắn mới được, Ma Lang Đại Thần thầm nghĩ.



“Độc Mãng Bộ Thượng Thần, Thần Vị, và toàn bộ các chiến sĩ nghe đây.” Ma Lang Đại Thần lúc này bước lên phía trên, từng sợi thần uy bộc phát quét ra toàn bộ chiến trường, thần lực vận chuyển đem thần âm khuếch đại. “Những kẻ này muốn sống, vậy thì bỏ xuống vũ khí, quỳ xuống và quy phục Ma Lang Bộ. Kẻ nào không phục, giết không tha!”



Âm thanh tràn đầy sát phạt, Ma Lang Đại Thần nói được làm được.



Độc Mãng Bộ các chiến sĩ nhìn nhau, ngay cả Thượng Thần, Thần Vị đều bắt đầu suy nghĩ lại. Độc Mãng Đại Thần thần khu xé nát, cường địch lại ngay ở trước mắt, so với đã chết kỳ thực không hề khác biệt.



Mà Ma Lang Đại Thần mạnh mẽ cỡ nào, tất cả đều nhận thức được.



Chính lúc đó, Huyết Việt Thần lại chen vào một câu.



“Các vị, không ngại nói cho các ngươi biết, kỳ thực bên trong Huyết Sát Tửu, toàn bộ Thượng Thần các ngươi đều đã bị đầu độc. Bây giờ các ngươi đã hiểu vì sao thần lực lại vận chuyển khó khăn như vậy chứ? Ha ha ha… Hiện tại chống đối với Ma Lang Bộ, các ngươi chỉ có một kết cục duy nhất chính là cái chết.”



“Khuất phục cường giả, điều này chẳng có gì xấu hổ cả. Cái chết so với mặt mũi, bên nào nặng bên nào nhẹ, các ngươi tự nhiên rõ ràng phải không.”



Tất cả giật mình, nguyên lai trong Huyết Sát Tửu đã bị đầu độc. Cảm thụ rõ ràng nhất không ai khác ngoài Tuấn, chẳng trách thất bại thảm hại Tam Nhãn Lang, hết thảy đều nhờ Huyết Việt Thần ban tặng.



“Đừng nghe hắn, bọn chúng đều là một đám lòng lang dạ sói, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Tuấn hét lớn.



“Những gì Huyết Việt nói đều là ý của bổn tọa cả.” Ma Lang Đại Thần làm sao bỏ qua cơ hội hủy đi chiến ý của địch nhân? Hắn muốn chiếm, chẳng những là Độc Mãng Sơn Nguyên màu mỡ, mà còn cả những chiến sĩ, Thần Vị và Thượng Thần của Ma Lang Bộ.



Đương nhiên, ngoài những kẻ nên chết, còn lại, nếu thu phục được, tự nhiên đều phải thu phục.



“Tuấn, nghe ta nói.”



Độc Mãng Đại Thần biết rõ đại thế đã mất, mọi sự phản kháng bây giờ đều là vô nghĩa, vì vậy liền nói nhỏ với Tuấn.



“Giờ phút này ta tin tưởng nhất chính là ngươi, Tuấn. Ta sẽ liều sức lực cuối cùng để mở ra một con đường máu, Tuấn, ngươi đưa Thiên, Thiết Bố Y và những kẻ có bất khuất chi tâm rời khỏi đây, nếu có thể liền trở về Độc Mãng Sơn Nguyên và đưa con gái ta chạy trốn.”



“Thiên, tiềm lực của ngươi, ta đã nhìn thấy, tương lai khẳng định sẽ siêu việt ta, và cả Ma Lang Đại Thần nữa. Vật này, ngươi hãy nhận lấy.”



Độc Mãng Đại Thần biết được hôm nay chính mình khó giữ được tính mạng, vì thế liền hạ quyết tâm. Chỉ thấy Độc Mãng Đại Thần tháo ra chiếc nhẫn của mình. Chiếc nhẫn này không phải là một món trang sức, bởi vì viên ngọc đính trên chiếc nhẫn chính là một vị Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch quý giá.



Độc Mãng Đại Thần giờ phút này muốn trao nó cho Thiên, hy vọng tương lai hắn sẽ quật khởi và trả thù cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK