Người đăng: ๖ۣۜChờ Nàng Mười Vạn Năm
Chương 21: Bàn điều kiệnMột đêm tới sáng, mặt trời hừng đông.
Trên giường vang lên tiếng rên rỉ êm tai, Thiên ngồi dậy, gương mặt đầy sản khoái và khỏe khắn, trong đầu vẫn còn vương vấn cảm giác đầy kích thích khoái lạc của đêm qua. Nhìn sang Độc Cơ mềm yếu đang cuộn tròn trong chiếc chăn mềm, mái tóc bạch kim có chút rũ rượu, gương mặt lộ một tia mệt mỏi xen lẫn dễ chịu hạnh phúc, lấp ló đằng sau chiếc chăn mềm kia là đôi ngực mềm mại.
Có lẽ vì hôm qua là lần đầu của nàng, thế nên toàn thân mệt lả cả ra, nhất là nơi kia hơi đau nhứt, vậy nên nhìn Độc Cơ ngủ rất ngon. Đôi môi mềm mại thiếu điều muốn tan chảy kia lâu lâu lại thì thầm tên của Thiên.
Thật hận không thể đánh thức nàng dậy và tiếp tục đại chiến một trận cho khoái hoạt, nhưng trước mắt còn có rất nhiều chuyện để xử lí, vậy nên phải kiềm chế.
“Kiềm chế… phải kiềm chế.”
Thiên rời khỏi giường, lấy y phục mặc vào. Nói y phục, nhưng thực ra chỉ là một chiếc quần bạc họa tiết như những khối long lân xếp lại, nửa thân trên cởi trần để lộ ra thân thể cường tráng hấp dẫn.
Độc Cơ đang ngủ ngon, vậy nên chẳng cần thiết đánh thức nàng dậy.
Thiên đi ra ngoài, bỗng nhiên hắn giật mình một cái.
“Các… các người làm gì ngồi đây thù lù một đống vậy?!” Thiên luống cuống tay chân, miệng bật thốt. Bên ngoài vậy mà đang có rất nhiều người tập trung.
“Ha ha… cung hỉ tộc chủ, cung hỉ tộc chủ.”
“Nhìn cái bản mặt cười cười kia liền biết rồi, ha ha…”
“Đêm qua ta nhìn thấy Độc Cơ đi vào lều của ngươi, vốn có chuyện tìm nàng, nhưng đợi mãi không thấy nàng ra. Thế nên ta liền mới…” A Kỳ cười khổ một tiếng.
Độc Cơ có tình ý với Thiên, là tỷ muội thân thiết, A Kỳ tự nhiên biết rõ. Đợi mãi không thấy ra, lại có một cỗ thần lực rất mạnh ngăn cách, chẳng cần đoán cũng biết hai người bọn họ đang ở bên trong làm gì.
Thế là A Kỳ bèn trở về nói tin vui này cho nam nhân của nàng – Thiết Bố Y biết. Nào ngờ tên này lại vô cùng mách lẻo, đi từng nhà nói cho các tộc nhân biết rằng Thiên và Độc Cơ chuẩn bị thành thân. Rốt cuộc nguyên cả đám chạy đến trước lều của Thiên quan sát, và cứ thế đợi một đêm tới sáng.
Thiên sau khi nghe A Kỳ thuật lại, trên trán từng sợi hắc tuyến nổi lên nhìn trừng trừng Thiết Bố Y, đang suy nghĩ liệu có nên không đem cái lưỡi của hắn cắt đi.
“Mọi người trở về đi, đừng làm phiền Độc Cơ nghỉ ngơi. Riêng ngươi…” Thiên ngón tay chỉ thẳng Thiết Bố Y khôi ngô đang đứng một đống thù lù trước mặt, ngữ điệu trầm xuống. “… ở lại đây, ta có chuyện muốn bàn.”
Thiết Bố Y sóng lưng lạnh toát, cảm giác có gì đó không ổn, nhất định không đơn thuần là bàn chuyện. Hắn vội xua tay.
“A… ta chợt nhớ ra có chuyện cần làm. Tuấn đại thúc, có phải muốn nhờ ta sửa mái nhà đúng không, để ta…”
“Đây là lệnh của tộc chủ, ở lại đi.”
Tuấn miệng phỉ nhổ đầy khinh bỉ, không chút nào do dự giơ chân đá thẳng vào mông thật mạnh, Thiết Bố Y miệng hét thảm một tiếng, hai tay ôm mông nhảy đành đạch lên rồi té ngã về phía Thiên, trông chẳng khác gì con cóc cả.
“Thiên… ngươi hôm nay đẹp trai lắm!” Thiết Bố Y vận hết cơ mặt của mình để nở ra nụ cười thật tươi nhất, nhưng mặt hắn đầy thẹo thọ khiến nụ cười này nhìn khó coi hết sức.
“Không cần khen, ta tự biết!”
Vừa nói, Thiên bàn tay vừa siết lại, hiển nhiên chuẩn bị trút giận, cái tên này thế mà dám khiến hắn xấu hổ trước mặt các tộc nhân, không đánh một trận hả hê, Thiên làm sao bỏ xuống được cục tức trong bụng đây.
“Thiên, đừng... chúng ta là an hem tốt mà…”
“Ối, mông của ta… đừng có đánh mặt, gia tài có nhiêu đó làm vốn…”
“A Kỳ, cứu huynh với…”
A Kỳ xùy miệng một tiếng quay đi chỗ khác phủi sạch quan hệ với hắn, ai bảo thân lừa ưa nặng, nhanh mồm nhanh miệng làm chi.
Đánh một trận thỏa thích, Thiên phủi phủi bụi trên tay. Đương nhiên chỉ đánh xả giận, hoàn toàn không khiến cho tên to con này trọng thương.
“Đừng giả chết nữa, theo ta đi gặp Vô Úy Thiên. Tuấn đại thúc, ngài cũng đi chung đi.”
“Được, tộc trưởng.”
Lều của Vô Úy Thiên và những tộc nhân Nguyệt Thần Bộ cách đây không xa. Đến nơi, Vô Úy Thiên tự mình bước ra mời Thiên vào. Cũng chỉ có Thiên mới có được tư cách này, đổi lại là các tộc chủ tiểu bộ tộc khác hoàn toàn không có tư cách gặp mặt hắn.
“Thiên, khi nào ngươi tính cùng ta lên đường đến Nguyện Thần Bộ. Chuyện này ta nghĩ không nên kéo dài, sẽ khiến cho thượng tầng Nguyệt Thần Bộ không vui.” Vô Úy Thiên nhắc nhở.
“Ta vốn định ngay ngày hôm nay sẽ lên đường, nhưng lại có một chút chuyện cần giải quyết, thế nên đành phải dời sang hôm sau.”
“Là chuyện gì mà cần nhiều thời gian như vậy? Ngươi đừng có mặt được đằng chân lại lên đằng đầu!” Vô Úy Địa ngữ điệu đầy sự bất mãn. Hắn nghĩ Thiên hoàn toàn không đặt bọn hắn và Nguyệt Thần Bộ vào mắt.
“Thiên, nếu không phải việc không quan trọng, ta cho rằng đừng tốn thời gian.” Vô Úy Thiên lần này hoàn toàn đồng ý với tiểu đệ của mình.
“Chuyện này khẳng định quan trọng. Hiện tại ta sẽ đến đó, Vô Úy Thiên, ngươi cùng đi chung, đến nơi tất rõ.”
Vô Úy Thiên nhướng mày, rốt cuộc việc Thiên nói là gì vậy? Mà còn cần đến hắn quan sát?
“Được. Hiện tại liền đi đi.”
Hôm qua, Độc Cơ đã nói rõ cho hắn đường đến mỏ Nguyên Tinh Thạch kia.
Tốn gần ba giờ đồng hồ đi xuyên qua rừng sâu, phía trước xuất hiện một thác nước rất lớn, cao khoảng bốn năm chục mét, bọt nước rơi xuống khiến không gian xung quanh mờ ảo, ánh mặt trời chiếu xuyên qua hơi nước tạo ra bảy ra cầu vòng vô cùng hoa lệ.
“Chính là đằng sau thác nước kia.” Thiên nói.
Vừa nói, hắn vừa nhảy xuống khỏi lưng tọa kỵ, thần lực vận chuyển bảo hộ chính mình, chân đạp lên mỏm đá và bay thẳng vào bên trong thác nước.
Mọi người nhìn nhau, nhưng rất nhanh sau đó đuổi theo sau lưng Thiên.
Bay xuyên qua thác nước hùng vĩ, đằng sau thác nước, thế nhưng tồn tại một hang động thiên nhiên tương đối lớn.
“Hang động này, chẳng lẽ chứa gì sao?” Thiết Bố Y đối với thác nước này nhận biết, nhưng hắn không hề phát hiện đằng sau thác nước có một hang động.
“Đến nơi tự nhiên biết rõ.” Thiên đáp.
Hang động này dài khoảng chừng hơn một trăm mét, thiên hướng chỉ xuống dưới lòng đất, khi đến điểm tận cùng, chỉ thấy một cỗ ánh sáng huyền ảo hất ra, tất cả làm cho mọi người càng thêm tò mò.
Và rốt cuộc khi biết được là thứ gì tạo ra ánh hào quang kia, mọi người đều sững sờ bật thốt.
“Đây là… một mỏ Nguyên Tinh Thạch?!”
Tất cả đều giật mình, dù là Vô Úy Thiên, Vô Úy Địa đồng dạng chấn kinh sắc mặt. Ai cũng không ngờ được, gần bên cạnh Độc Mãng Sơn Nguyên, vậy mà tồn tại một mỏ Nguyên Tinh Thạch.
Tuấn không khỏi tiếc hận, vì cái gì Thiên lại đem bí mật này nói cho Vô Úy Thiên biết? Chẳng khác gì đem nó dâng lên cho Nguyệt Thần Bộ. Dựa vào mỏ Nguyên Tinh Thạch, khẳng định Độc Mãng Bộ sẽ bồi dưỡng được rất nhiều cường giả. Cho dù sau này không bằng Nguyệt Thần Bộ, nhưng khoảng cách sẽ không quá xa.
“Thiên, chuyện mà ngươi nói, chẳng lẽ chính là đây? Mỏ Nguyên Tinh Thạch này?” Vô Úy Thiên sững sờ.
Thiên gật đầu. “Phải. Kỳ thực, ta hôm qua cũng mới biết được sự tồn tại của nó, là Độc Cơ nói cho ta biết.”
Cầm trên tay một khối Nguyên Tinh Thạch nằm lăn lóc trên đất, năng lượng bên trong độ thuần khiết không quá cao, chỉ thuộc về Thiên Nguyên Nguyên Tinh Thạch mà thôi. Đương nhiên, dù là cấp bậc Nguyên Tinh Thạch thấp nhất, nhưng giá trị của một quặng mỏ tuyệt đối phi phàm, cứ nhìn Bá Quyền thèm khát nó là đủ biết.
“Vô Úy Thiên, ta sở dĩ trước đưa ngươi đến đây, mà không phải đợi đến lúc tiến về Nguyệt Thần Bộ mới cáo tri, đó là bởi vì ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi.” Thiên thần sắc ngưng kết, nhìn chằm chằm đối phương.
“Ta hy vọng thời điểm diện kiến Nguyệt Thần Bộ thượng tầng, ngươi hãy ra mặt nói đỡ vài câu.”
Thiên không nói ra hết, nhưng Vô Úy Thiên là người thông minh, làm sao không đoán được mục đích của Thiên là gì.
Thiên muốn có một người nâng đỡ, hết sức vì Độc Mãng Bộ nói chuyện. Dù rằng có tư tâm, nhưng trông thấy Thiên tín nhiệm mình và tin tưởng mình, Vô Úy Thiên đối với Thiên càng thêm coi trọng.
“Được, ta hiểu rồi. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ hết sức vì ngươi và Độc Mãng Bộ nói chuyện.”
“Đa tạ.”
“Hiện tại ta cần truyền tin để Nguyệt Thần Bộ đưa cường giả đến đây tọa trấn, đề phòng chuyện vạn nhất xảy ra.”
Chuyện vạn nhất mà Vô Úy Thiên nói, đề phòng không ai khác ngoài Quỷ Vân Bộ cách đây không xa. Một chuyến đi này, thu hoạch thực sự đáng kinh người. Trở về, Vô Úy Thiên, Vô Úy Địa và những người khác nhất định sẽ được thưởng lớn.