Người đăng: ๖ۣۜChờ Nàng Mười Vạn Năm
Chương 22: Thần Võ Chiến“Phía trước chính là Nguyệt Thần Bộ.”
Trên bầu trời thảo nguyên rộng lớn xuất hiện hai tôn cự điểu, sải cánh của nó dài đến sáu bảy chục mét, từng sợi lông vũ màu đen xám tản ra một chút ánh ám kim, khí tức trên người thả ra rất uy dũng.
Sức mạnh của nó, cái móng vuốt quét ra có thể xé xác mấy tên phổ thông Thượng Thần.
Phía trên lưng đầu cự điểu này, thình lình chính là Thiên, Độc Cơ, Thiết Bố Y và A Kỳ. Còn đầu cự điểu khác thì chở Vô Úy Thiên và Vô Úy Địa hai huynh đệ này.
Hiện tại đã là ngày thứ tám kể từ lúc Thiên nói cho Vô Úy Thiên biết về sự tồn tại của mỏ Nguyên Tinh Thạch kia. Ngay lập tức, Vô Úy Thiên đưa tin tức này về cho Nguyệt Thần Bộ biết, đề nghị Nguyệt Thần Bộ thượng tầng cử đến cường giả để bảo vệ mỏ Nguyên Tinh Thạch.
Trong thời gian đó, Úy Vô Thiên, Úy Vô Địa và những người còn lại không rời đi Độc Mãng Bộ, đề phòng ở đây, không ai ngoài Quỷ Lâm Bộ.
Vậy nên so với những gì mà Thiên và Vô Úy Thiên dự kiến chậm trễ hơn mấy ngày. Khi thấy cường giả Nguyệt Thần Bộ đến, Thiên mới cảm thấy phần nào an tâm. Có bọn họ, Độc Mãng Bộ thời gian này sẽ an toàn. Nhưng cũng chỉ là thời gian ngắn, vì hắn cho rằng sự tồn tại của một mỏ Nguyên Tinh Thạch nhất định tạo ra tranh chấp giữa hai đại bộ tộc, vì vậy hắn đã quyết định khi đến Nguyệt Thần Bộ liền đề nghị bọn họ tạo ra một địa phương để di dời các tộc nhân Độc Mãng Bộ đến đó sinh sống.
Rốt cuộc Nguyệt Thần Bộ đã xuất hiện phía trước.
So với Nguyệt Thần Bộ, đích thị Độc Mãng Bộ lạc hậu hơn không biết bao nhiêu lần mà tính.
Nguyệt Thần Bộ kiến trúc đồ sộ được xây dựng bởi những khối đá tảng và gỗ, nổi bật nhất là ba nơi, một là điện thờ Nguyệt Thần, hai là pho tượng Nguyệt Thần Thú Vương, và ba là điện nghị sự của bộ tộc.
Bên ngoài cùng, có lẽ đề phòng dã thú tấn công, vậy nên tường đá được xây dựng tương đối cao, bất kỳ lúc nào cũng có những chiến sĩ trong tộc thay phiên nhau làm nhiệm vụ canh gác.
“Thật hoành tráng bề thế.” Độc Cơ, A Kỳ và Thiết Bố Y ba người hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn hắn từ nhỏ sinh ra ở Độc Mãng Bộ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ ở gần đó, có đi chinh phạt thì cũng chỉ những tiểu tộc so với Độc Mãng Bộ càng thêm lạc hậu. Bây giờ bọn hắn mới trải nghiệm cảm giác bị kiến trúc làm choáng ngợp là như thế nào.
Đối với biểu cảm này của mấy người bọn họ, trên mặt Vô Úy Địa nhếch miệng cười đắc ý, phản phất đang nhìn mấy tên nhà quê.
Nhưng khi chợt nhìn Thiên thì phát hiện kẻ này gương mặt không có gì biến hóa, tựa như Nguyệt Thần Bộ với hắn mà nói cũng bình thường mà thôi.
Này cũng đương nhiên. Thiên sinh ra ở Cổ Long Bộ, một trong những bộ tộc hùng mạnh nhất, tùy tiện đi ra một vị cường giả đều có thể khiến cho Nguyệt Thần Bộ diệt tộc.
Cự điểu đáp xuống tại vùng đất trống bên ngoài.
“Bái kiến Vô Úy Nhị Thần.”
Xung quanh chúng nhân nhao nhao hành lễ. Có thể thấy được địa vị của Vô Úy Thiên và Vô Úy Địa tại Nguyệt Thần Bộ tương đối cao.
Thiên, Độc Cơ, A Kỳ và Thiết Bố Y đi cùng với hai người bọn họ nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh.
Ngoại trừ Thiên ra, ba người còn lại trong lòng trở nên hơi căng thẳng.
Thực lực của những tộc nhân Nguyệt Thần Bộ, dù chỉ là cấp chiến sĩ, nhưng khí thế trên người tản ra cực mạnh, hoàn toàn không thua kém gì một tên Thần Vị giống như Thiết Bố Y cả.
Chẳng trách Vô Úy Địa đối với mấy người bọn hắn không xem trọng, thì ra Nguyệt Thần Bộ tộc nhân ai cũng mạnh như vậy.
Đi đến đại điện trung tâm, lúc nào bên trong đại điện có rất nhiều cường giả đang chờ đợi. Đối với tộc trưởng của một tiểu tộc tựa như Độc Mãng Bộ, dựa vào thân phận cao siêu của Nguyệt Thần Bộ thì không cần thiết phải chờ đợi tiếp kiến hắn.
Nhưng liên quan đến tin tức mỏ Nguyên Tinh Thạch kia, đây là tài nguyên rất trân quý, vì vậy đã làm cho Nguyệt Thần Bộ coi trọng.
“Vô Úy Thiên bái kiến chư vị tộc vương.”
“Vô Úy Địa bái kiến các tộc vương.”
Vô Úy Thiên, Vô Úy Địa đứng nghiêm chỉnh, tay đặt lên ngực rồi khom người hướng những cường giả ngồi phía trên cao hành lễ.
“Tộc chủ Độc Mãng Bộ - Thiên, bái kiến chư vị tộc vương Nguyệt Thần Bộ.”
Thiên bước lên trên, đồng dạng hành lễ. Những người đi theo hắn tương tự.
“Ngươi chính là Thiên, kẻ vừa mới ngưng tụ thần cách đã có thể một mình đồ sát cả Ma Lang Bộ, kể cả tộc chủ lẫn mấy tên Thượng Thần kia?” Một vị tộc vương Nguyệt Thần Bộ cúi xuống nhìn.
Vừa nói, hắn thần uy vừa thả ra nhắm vào Thiên dò xét.
Thiên cảm giác trên người như có một tòa thái sơn áp đỉnh, dù chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng đã làm cho Thiên trên trán túa ra từng giọt mồ hôi hột.
Cùng là Đại Thần, bất quá Ma Lang Đại Thần hay Độc Mãng Đại Thần nếu đem ra so sánh với vị tộc vương này thì kém xa không biết bao nhiêu lần mà nói, phản phất đom đóm so với ánh trăng.
Trông thấy Thiên vậy mà vẫn trụ vững khi bị thần uy dồn ép, vị tộc vương này có hơi ngạc nhiên.
“Có chút ý tứ.”
“Được rồi, Tà Nguyệt, đừng trêu đùa hắn nữa.” Người ngồi trên vị trí cao nhất lên tiếng.
“Tộc chủ Độc Mãng Bộ, Thiên, tin tức về mỏ Nguyên Tinh Thạch, bổn tọa đã biết.” Y nhìn Thiên và nói. “So với tộc chủ tiền nhiệm, ngươi thông minh hơn rất nhiều. Vì thế, bổn tọa quyết định đồng ý bảo hộ Độc Mãng Bộ của ngươi, đồng thời cấp cho Độc Mãng bộ các ngươi một phần một ngàn sản lượng thu hoạch Nguyên Tinh Thạch mỗi tháng, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thiên nhướng mày. Một phần một ngàn sản lượng? Mỏ Nguyên Tinh Thạch kia, tuy chỉ là mỏ nhỏ, nhưng sản lượng một ngày thu hoạch không dưới một vạn viên, đây so với bố thí có gì khác biệt?
“Bất mãn sao?” Một vị khác nhếch miệng.
“Phải, ta nghĩ ít ra cũng phải được một phần một trăm.” Thiên thẳng thắn nói.
“Ha ha ha… cho ngươi một phần một ngàn đã là có chút dễ dãi rồi. Độc Mãng Bộ tộc chủ, ngươi đừng quá đòi hỏi.”
“Ngươi cần biết, Độc Mãng Bộ bây giờ tình hình chẳng khác gì một con cừu non, và xung quanh là những bầy sói. Kỳ thực, không cần ngươi đem tin tức này nói với chúng ta, nếu chúng ta phát hiện, vậy thì mỏ Nguyên Tinh Thạch này vẫn thuộc về Nguyệt Thần Bộ.”
Các tộc vương đều lần lượt lên tiếng, bọn họ đều có lí lẽ của mình, thế giới này mạnh được yếu thua, kẻ yếu không có tư cách bàn điều kiện.
Thiên tự nhiên hiểu đạo lí này. Nhưng hắn không vội, bởi vì trước đó Vô Úy Thiên đã đáp ứng hắn vì Độc Mãng Bộ nói chuyện.
Và đúng như những gì hắn đã hứa, Vô Úy Thiên lúc này nói.
“Các vị tộc vương, xin hãy nghe ta nói.”
Vô Úy Thiên mở miệng khiến các vị tộc vương chú ý.
“Vô Úy Thiên, con trai của Vô Ảnh tộc vương, ngươi có ý tứ gì?” Vị tộc vương ngồi trên vị trí cao nhất nói.
Vô Úy Thiên hai tay đặt sau lưng, ánh mắt nhìn lên đầy bình tĩnh và kiên định.
“Quy tắc của Nguyệt Thần Bộ, chỉ cần có thực lực và được người Nguyệt Thần Bộ thừa nhận sẽ đạt được tài nguyên và lãnh thổ. Ta đề nghị, Thiên, tộc chủ Độc Mãng Bộ, để hắn tiếp nhận khiêu chiến.”
“Ý ngươi là tổ chức Thần Võ Chiến?” Vị kia hỏi.
Vô Úy Thiên gật đầu.
“Phải. Nếu ta nhớ không lầm, cách đây không lâu chúng ta vừa chiếm được Thanh Thủy Cao Nguyên. Chỉ cần Thiên tại Thần Võ Chiến trở thành người mạnh nhất, vậy thì Thanh Thủy Cao Nguyên sẽ trở thành lãnh địa của hắn, và tài nguyên thu hoạch từ mỏ Nguyên Tinh Thạch kia sẽ tăng lên một phần một trăm.”
“Ha ha ha…” Tiếng cười giòn giã vang lên. “Vô Úy Thiên, giá trị của Thanh Thủy Cao Nguyên, một phần một trăm sản lượng Nguyên Tinh Thạch, ngươi có biết nó lớn đến thế nào không? Vì cái gì phải vì một tên tộc chủ nho nhỏ này mà mang nó ra làm vật đặt cược Thần Võ Chiến?”
Không chút nào chần chừ, Vô Úy Thiên lập tức đáp. “Bởi vì hắn được Vô Nguyệt Tộc toàn lực ủng hộ. Lý do này đủ chưa?”
Được Vô Nguyệt Tộc toàn lực ủng hộ?
Tất cả đều giật mình. Nguyệt Thần Bộ, Vô Nguyệt Tộc chính là xếp vào một trong ba tộc mạnh nhất và địa vị cao nhất, mỗi lời phát ngôn đều có lực ảnh hưởng rất lớn.
“Vô Úy Thiên, ngươi chắc chứ? Và ngươi đại biểu được Vô Nguyệt Tộc?” Vị tộc vương kia ngữ điệu nghiêm lên.
Không cần nhiều lời, Vô Úy Thiên lấy từ trong ngực áo ra một khối ngọc ấn vuông vứt, đây là ngọc ấn đại biểu cho Vô Nguyệt Tộc.
“Như thế này đã đủ?”
Nhìn thấy ngọc ấn này, tất cả đều im lặng.
“Được, nếu như tộc chủ Độc Mãng Bộ - Thiên đã được Vô Nguyệt Tộc ủng hộ, Thần Võ Vệ, mười ngày nữa sẽ bắt đầu.”
Vô Úy Thiên khóe miệng nhếch lên nụ cười, hơi liếc qua nhìn Thiên.
“Đa tạ!” Thiên nói.
“Không có gì, bất quá, đừng để ta thất vọng.” Vô Úy Thiên tùy tiện, nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén.
“Nhất định không làm ngươi thất vọng.” Thiên thần sắc kiên định. Không chỉ vì sự tin tưởng của Vô Úy Thiên, mà hết thảy đều vì Độc Cơ, vì toàn bộ tộc nhân Độc Mãng Bộ.
“Thần Võ Chiến sao? Ai cũng đừng hòng cản ta!”