• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đăng: ๖ۣۜChờ Nàng Mười Vạn Năm

Chương 17: Vô Úy Thiên, Vô Úy Địa



“Oắt con, ngươi cũng rất có bản lĩnh, không kỳ vọng là người được ta lựa chọn.”



Thanh âm kỳ bí vang vọng trong đại não, bên trong âm thanh ẩn chứa vô thượng thần uy, tựa như chủ nhân của giọng nói này chính là một vị thần minh tối cao.



“Là ai? Ngươi là ai?”



Thanh âm kỳ bí kia đáp trả.



“Ta là ai, ngươi bây giờ còn chưa có tư cách biết. Oắt con, nhanh nhanh trưởng thành, ta rất mong chờ đấy, ngân ngân…”



Cơn đau nhói trùng kích toàn thân lan đến đại não, Thiên rùng mình một cái và bật dậy, tiếng thở dốc *hộc hộc* liên tục, nhìn hắn cả người mồ hôi mồ kê đầy ra, gương mặt vẫn còn thôi chưa hết kinh biến.



“Ngươi tỉnh rồi?”



Có lẽ vẫn còn chưa kịp thời nhận thức tình hình xung quanh, Thiên vội quay lại với thái độ vô cùng cảnh giác, hình xăm đầu rồng ở cổ tay cháy lên, trong sát na Huyết Mâu xuất hiện.



“Thiên, bình tĩnh, là ta… A Kỳ đây.”



Trông thấy Thiên bộ dạng đằng đằng sát khí, A Kỳ giật mình lui về phía sau mấy bước, vừa bật thốt để trấn an hắn.



“A Kỳ?”



Thiên hai mắt mở lớn, chỉ thấy trước mặt mình là một nữ tử Độc Mãng Bộ. Nàng gọi là A Kỳ, bạn thân của Độc Cơ và là nữ nhân của Thiết Bố Y.



Giống như Độc Cơ, A Kỳ giác tỉnh Sinh Mệnh Thần Lực, vì vậy tại trận chiến với Ma Lang Bộ nàng không tham dự.



Thiên như trút xuống gánh nặng.



“Cuộc chiến thế nào rồi? Tộc chủ, và cả mọi người nữa…” Thiên ngữ điệu đầy vẻ nặng nề hỏi.



“Ngươi không nhớ gì hết sao?” A Kỳ ngạc nhiên.



“Nhớ? Nhớ cái gì cơ?”



Thiên nhíu mày lại.



A Kỳ nuốt vào một ngụm nước bọt, nàng mặc dù không được tận mắt thấy Thiên uy dũng vô song trên chiến trường, nhưng thông qua những chiến sĩ Độc Mãng Bộ… trận chiến với Ma Lang Bộ, cơ hồ chính là một màn giết chóc của Thiên đối với kẻ địch, khí thế không ai ngăn cản nổi.



Vừa lúc đó, chiếc rèm cửa được vén lên, Thiết Bố Y trên người quấn rất nhiều vải trắng, vết thương vẫn chưa khép miệng lại, vì thế máu vẫn còn hơi rỉ ra thấm vào vải.



“Thiên, ngươi tỉnh rồi?”



“Bố Y? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chúng ta làm sao về được Độc Mãng Bộ? Còn có, tộc chủ ông ấy thế nào rồi?” Thiên dồn dập hỏi.



Giống như A Kỳ, Thiết Bố Y hai mắt trợn tròn nhìn Thiên, tên này không phải đang cố ý giả vờ giả vịt chứ?



“Thiên, ngươi thật không nhớ chuyện gì đã diễn ra?” Thiết Bố Y hỏi ngược lại.



Thiên lắc đầu. “Bây giờ đầu óc ta rất choáng váng, chỉ kịp nhớ, hình như ta đã giết chết Huyết Khôi, sau đó tiếp tục đại chiến với cha của hắn, còn lại thì…”



Thiết Bố Y, A Kỳ hai người hít vào một ngụm khí lạnh. Nhìn biểu cảm của hắn hẳn là không giả bộ.



“Được rồi, vậy để ta kể lại cho ngươi…” Thiết Bố Y lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện với Thiên.



Hắn bắt đầu thuật lại từ đoạn Thiên quay ngược phản sát Huyết Khôi, kế tiếp lại giết chết Huyết Việt Thần, cuối cùng, ngay cả Ma Lang Đại Thần cũng chịu chung kết cục chết thảm. Trong cơn cuồng nộ đỉnh điểm, Thiên tiếp tục xông thẳng đến những kẻ sống sót của Ma Lang Bộ, Huyết Mâu quét qua nơi nào, tức khắc nơi đó đầu lâu rơi xuống.



Ma Lang Đại Thần chết, đối với Ma Lang Bộ không khác gì niềm tin sụp đổ, chiến ý hoàn toàn bị Thiên chấn nhiếp phá hủy.



Tuy Thiên không giết hết toàn bộ Ma Lang Tộc, nhưng so với diệt tộc cơ hồ chẳng khác biệt bao nhiêu cả.



Trận chiến này, hoàn toàn là do một mình Thiên dẫn dắt gánh vác Độc Mãng Bộ đến thắng lợi hoàn toàn.



Nghe thấy Thiết Bố Y kể lại, chính cả bản thân Thiên cũng giật mình. Làm sao chính mình lại trở nên mạnh mẽ như vậy, Thiên trong bụng tự hỏi.



“Còn tộc chủ, ông ấy trọng thương quá nặng, thế nên không qua khỏi, Độc Mãng Bộ đang tổ chức tang lễ cho tộc chủ.” Thiết Bố Y tâm trạng nặng trĩu mà nói. “Hết thảy đều là do cha con tên súc sinh Huyết Khôi gây ra, nếu không…”



Nghĩ đến Độc Mãng Đại Thần chết thảm, Thiết Bố Y trên trán lại nổi lên hắc tuyến, song đồng đằng đằng sát khí.



“Cũng may là có ngươi, nếu không chẳng biết thù này làm thế nào mới trả được, mới khiến cho Độc Mãng Đại Thần được an ủi.” A Kỳ tiếp lời, vừa vỗ vai trấn an Thiết Bố Y, vừa nhìn Thiên nói.



“Độc Cơ, nàng ấy…”



Thiên đau lòng, Thiết Bố Y cũng đau lòng, toàn bộ tộc nhân Độc Mãng Bộ đều buồn bã vì cái chết của tộc chủ, nhưng hơn ai hết, Độc Cơ mới là người đau buồn nhất.



Cảm giác mất đi phụ thân, Thiên là người rất rõ, nên hắn có chút lo lắng với tình cảnh của Độc Cơ lúc này.



“Độc Cơ đang ở bên di thể tộc chủ. Đã ba ngày không ăn không uống gì, lúc nào cũng im lặng, chúng ta đang rất lo lắng nhưng không biết làm cách nào để an ủi…” A Kỳ trầm mặc đáp.



Nghe vậy, Thiên thở dài nặng nề, hắn chuyển người lại muốn rời khỏi giường.



“Thiên, ngươi vết thương còn chưa khôi phục…” Thiết Bố Y vội đứng dậy.



“Ta không sao.”



Vừa nói, Thiên vừa đứng dậy, tuy vẫn còn hơi mệt mỏi sau trận chiến thảm liệt và dài nhưng, nhưng Thiên thể chất siêu phàm vượt trội Thần Tộc tộc nhân bình thường, Sinh Mệnh Thần Lực bất kỳ thời khắc nào cũng đang chữa lành vết thương, đổi lại là kẻ khác trải qua loại chiến đấu kia, sợ là không mất vài tháng đừng mong rời khỏi giường.



“Bố Y, đưa ta đến chỗ Độc Cơ.” Thiên nói.



Thấy vậy, Thiết Bố Y cũng không từ chối nữa.



“Được, đứng trên vai ta, ta đưa ngươi đi.”



“Vậy cũng tốt.” Nói xong, Thiên nhún người nhảy lên trên vai Thiết Bố Y ngồi.



“Đúng rồi, Thiên, bên ngoài có vài kẻ đang chờ ngươi.”



“Là ai?” Thiên khẽ ồ một tiếng ngạc nhiên.



“Không rõ ràng, nhưng thực lực bọn hắn rất mạnh. Ta tuy không nhìn thấu, nhưng trực giác mách bảo, bọn hắn thực lực không hề thua kém tộc chủ hay Ma Lang Đại Thần cả. Tộc nhân Ma Lang Bộ, hơn phân nữa là ngươi trong cơn điên đồ sát, số còn lại, chính là bọn họ xuất thủ trảm thảo trừ căn.”



“…”



Thiên im lặng, thực lực không thua kém gì Ma Lang Đại Thần hay Độc Mãng Đại Thần sao? Bọn hắn xuất hiện ở đây rốt cuộc có mục đích gì?



Bất quá, bọn họ mấy ngày nay vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hơn nữa giúp Độc Mãng Bộ trừ đi tai họa ngầm, có thể coi như có chút thành ý.



Cũng tại Độc Mãng Sơn Nguyên, tại một lều vải tương đối lớn và không quá xa lều vải mà Thiên nghỉ ngơi.



Chỗ này là nơi mà những người lạ mặt được Thiết Bố Y nhắc đến.



“Vô Úy Thiên, tên đó đã tỉnh rồi.”



Từ bên ngoài có người bước vào nói. Thiết Bố Y cao lớn vạm vỡ, nhưng so với tên này lại bé hơn gấp đôi, chẳng khác gì một tòa núi di động cả, trên người cổ phách lực uy bước làm người ta không dám nhìn thẳng.



Hắn gọi là Vô Úy Địa, thực lực Thượng Thần. Chư Thần Thời Đại, tuy bình thường nói địa vị của Thượng Thần kém hơn Đại Thần, có điều chỉ trên lí thuyết mà thôi, kỳ thực nắm đấm ai to ai mạnh mới là điều quyết định cuối cùng.



Lấy Vô Úy Địa thực lực Thượng Thần, cho dù Ma Lang Đại Thần và Độc Mãng Đại Thần cả hai liên thủ cũng chưa chắc tiếp nổi một quyền của Vô Úy Địa.



Vô Úy Địa thực lực mạnh vô song, nhưng khi nói chuyện với Vô Úy Thiên thập phần kính cẩn, xem ra, so với Vô Úy Địa, kẻ áo đen kia thực lực mạnh hơn rất nhiều.



“Đã tỉnh?” Vô Úy Thiên đang ngồi xếp bằng ở giữa lều, trên bàn đầy những tư liệu, song đồng màu xanh lục tựa hai viên lục bảo dán chặt lên một cuốn tư liệu da thú xem xét, nghe Vô Úy Địa bẩm báo, hắn mới dời sự chú ý.



Ngón tay gõ gõ lên bàn, tỏ ra cao thâm mạt trắc.



“Thể chất thật đáng kinh sợ, nhưng như vậy mới xứng đáng để chúng ta coi trọng.” Đằng sau khen đen che mặt, Vô Úy Thiên khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK