Người đăng: ๖ۣۜChờ Nàng Mười Vạn Năm
Chương 23: Thần KỹChỉ có mười ngày để chuẩn bị, Thiên sẽ đấu với những cường giả rất mạnh, những người giống như Thiên đều đã ngưng tụ thành cách. So với Thiên, bọn họ có lợi thế hơn, vì bọn họ đã ngưng tụ thần cách rất lâu, căn cơ vô cùng chắc chắn, và thậm chí, theo lời Vô Úy Thiên nói, trong số những kẻ đó, có những kẻ đã tu luyện được thần kỹ.
Thần kỹ là một loại kỹ năng đặc biệt chỉ có những người đã ngưng tụ thần cách mới có khả năng thực hiện được. Sở dĩ dùng hai chữ khả năng để hình dung, bởi vì thần kỹ tiêu hao năng lượng rất lớn, cực kỳ khó nắm bắt để vận dụng một cách trôi chảy.
Đương nhiên, kết quả của đạt được thần kỹ sẽ khiến cho mọi công sức bỏ ra đều đáng đồng tiền bát gạo, bởi vì uy lực của thần kỹ so với bình thường mạnh gấp mười, thậm chí gấp trăm, gấp ngàn lần.
Nguyệt Thần Bộ, Vô Nguyệt Tộc.
Nằm cách Nguyệt Thần Bộ không quá xa, sinh hoạt bên trong một khu sâm lâm tương đối ẩm thấp tăm tối, những nơi ở được xây dựng trên những thân cây to lớn chọc trời, địa phương này gọi là Vô Nguyệt Lâm, nơi ở của các tộc nhân Vô Nguyệt Tộc.
Trung tâm Vô Nguyệt Lâm, nơi tồn tại Vô Nguyệt Thụ to lớn cổ xưa nhất. Bên trong thân cây được khoét lớn.
Thình lình giữa đình viện xây dựng bên trong Vô Nguyệt Thụ khổng lồ cổ lão, ngồi trên bảo tọa là một gã nam tử cao to cường trán. So với Vô Úy Địa, người này còn muốn đô con hơn một vòng.
“Vô Úy Thiên bái kiến phụ thân.”
Từ bên ngoài tiến vào, Vô Úy Thiên tay đặt lên ngực phải và khom lưng hành lễ.
Bóng người kia khẽ động, đôi mắt mở ra và sáng rực, chẳng khác gì một đôi thâm uy chi mâu sâu không thấy đáy. Người này chính là tộc chủ Vô Ảnh, một trong những vị tộc vương thực lực mạnh nhất Nguyệt Thần Bộ.
“Nghe nói ngươi đã đại biểu thân phận người thừa kế Vô Nguyệt Tộc ủng hộ một tên tộc chủ nho nhỏ?”
Vô Ảnh tộc chủ hai con ngươi nhìn chằm chằm Vô Úy Thiên, giọng nói nghe không ra buồn vui, nhưng tràn đầy uy nghiêm phách lực.
Vô Ảnh tộc chủ là nhân vật hùng tài, bên cạnh nữ nhân rất nhiều, không dưới ba bốn chục vị, con cái có khoảng gần cả trăm người. Đương nhiên, không phải ai cũng xuất chúng, hiện tại có mười bảy tên nhi tử xuất sắc nhất tranh đoạt ngôi vị thừa kế, và Vô Úy Thiên chính là một trong số đó.
Chiếc ngọc ấn Vô Úy Thiên đưa ra để cho những vị tộc vương kia quan sát chính là ngọc ấn đại biểu thân phận người tranh đoạt thừa kế tộc chủ, có quyền đại biểu cho Vô Nguyệt Tộc mà phát ngôn.
Đương nhiên, mặc dù có được quyền hạn này, nhưng không phải muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói. Vô Úy Thiên biết rõ điều này, thế nên hắn sau khi gặp mặt các vị tộc vương thì cấp tốc trở về Vô Nguyệt Lâm để diện kiến phụ thân hắn.
“Tin tức của phụ thân quả nhiên nhanh nhạy.”
Vô Úy Thiên hai tay đặt sau lưng, đứng đối diện và ngẩn mặt lên nhìn phụ thân mình.
So với Vô Ảnh tộc chủ, Vô Úy Thiên thể hình rất nhỏ bé, tuy nhiên, không phải tự nhiên mà hắn được lựa chọn là người thừa kế, chỉ riêng cỗ khí chất này đã hoàn toàn ăn đứt tên huynh đệ đầu óc ngu si tứ chi phát triển Vô Úy Địa rồi.
“Ngươi nên hiểu rõ, nếu như quyết định phát ngôn của ngươi sai lầm, thân phận tranh đoạt tộc chủ tương lai sẽ bị hủy.” Vô Ảnh tộc chủ lại nói, vẫn chẳng nghe được buồn vui suy nghĩ thế nào, nhưng thừa sức làm người ta nội tâm căng thẳng.
“Ta biết, thưa phụ thân. Sở dĩ ta quyết định ủng hộ hắn, bất chấp vấp phải sự phản đối của các tộc nhân, đó là bởi vì ta nhìn ra được tìm năng của Thiên. Hắn là một kẻ đáng giá để ta đầu tư.”
“Nói nghe một chút.” Vô Ảnh tộc chủ khẽ nhếch mép.
Kỳ thực, trong số các người con của mình, Vô Ảnh tộc chủ yêu thích nhất chính là Vô Úy Thiên. Không phải bởi vì thiên phú của hắn xuất chúng vượt trội các huynh đệ khác, mà bởi vì tầm nhìn của Vô Úy Thiên rất lớn.
“Thiên, kẻ này thiên tư không tầm thường. Hắn vừa mới ngưng tụ thần cách đã có thể liên sát không biết bao nhiêu cường giả, mà đáng sợ nhất, cũng là thứ mà ta cảm thấy hắn đáng để ta đầu tư, đó chính là: thần kỹ.”
“Thần kỹ?!” Vô Ảnh tộc chủ khẽ ồ lên. “Ngươi nói tiểu tử kia thi triển được thần kỹ?”
Vô Úy Thiên gật đầu. “Không sai. Điều này còn có Vô Úy Địa nhìn thấy.” Vô Úy Thiên thanh âm chắc nịch.
Chỉ thấy Vô Ảnh tộc chủ ngón tay gõ gõ lên ghế.
Vừa ngưng tụ thần cách đã liên sát gần cả trăm tên Thần Vị, Thượng Thần cường giả, trong đó có cả một tên Đại Thần. Tuy mấy tên này trong mắt Vô Ảnh tộc chủ mà nói đều là rác rưởi, nhưng tại tầng lớp Độc Mãng Bộ mà nói đã là tồn tại siêu phàm. Đồng thời vận chuyển cả thần kỹ. Thiên phú rất đáng sợ.
Vô Ảnh tộc chủ lúc còn trẻ tuổi, tại Vô Nguyệt Tộc mệnh danh tuyệt thế kỳ tài, nhưng sau khi tiến vào Thần Vị phải tiêu hao thời gian hơn mười năm mới nắm bắt được kỹ thuật thần kỹ. Chính vì vậy mới làm cho Vô Ảnh tộc chủ ngoài ý muốn.
“Tiềm năng thần kỹ của hắn thế nào?” Vô Ảnh tộc chủ lại hỏi.
“Vô pháp nhìn thấu, uy lực của nó rất mạnh, và trực giác mách bảo ta, thần kỹ của Thiên vẫn còn chưa hoàn thiện.”
Nghĩ đến đốt gai xương từ địa ngục chi môn xuất hiện, chỉ đụng một cái khiến cho Ma Lang Đại Thần hóa thành huyết vụ, Vô Úy Thiên sau lưng lại chạy dọc một cỗ hàn khí. Còn chưa hoàn thiện mà đã đáng sợ như vậy, nếu Thiên hoàn thiện nó vậy sẽ còn kinh khủng thế nào nữa đây.
“Còn chưa nói đến, theo những gì ta dò xét, Âm Minh Thần Lực hắn chỉ mới giác ngộ cách đây không lâu. Hắn trước đến nay chủ tu thuộc về Kim Cang Thần Lực, Vạn Tượng Thần Lực và Sinh Mệnh Thần Lực. Nếu như hắn có thể tiếp tục đem ba loại thần lực này ngưng tụ thành thần cách thì…”
“Dừng!”
Bỗng nhiên Vô Ảnh tộc chủ giơ tay lên ngăn cản.
“Hành động của ngươi lần này rất chính xác.” Vô Ảnh tộc chủ nhếch mép.
Nghĩ nghĩ một hồi, Vô Ảnh tộc chủ bèn lấy ra một viên Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch ném về phía Vô Úy Thiên.
“Phụ thân, đây là…”
“Đưa nó cho hắn, ta muốn xem tìm năng của hắn rốt cuộc mạnh đến cỡ nào. Về phần quyết định của ngươi, ta sẽ giúp ngươi xử lí.”
Có câu này của Vô Ảnh tộc chủ, Vô Úy Thiên tất biết chính hắn đã thuyết phục thành công phụ thân. Thậm chí so với những gì hắn tưởng tượng, Vô Ảnh tộc chủ coi trọng Thiên hơn gấp mấy lần, bằng không, Vô Ảnh tộc chủ đã không đưa viên Thái Sơ Nguyên Tinh Thạch này cho hắn.
“Vâng, phụ thân.”
Vô Úy Thiên cung kính nhận lệnh, sau đó xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác do Vô Úy Thiên sắp xếp, nằm phụ cận bên ngoài Vô Nguyệt Lâm, bên cạnh một khe suối nước trong veo, âm thanh ầm ầm vang lên liên hồi.
Thiên đang luyện tập để chuẩn bị cho Thần Võ Chiến vào mười ngày tới. Hắn rất tự tin vào thực lực của mình, tuy nhiên, tự tin không có nghĩa là tự phụ và lười biến, quá tự phụ ngược lại sẽ hại mình vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Thần kỹ: Bạch Cốt U Minh.”
Rầm rầm rầm…
Thần lực bộc phát, ánh tử quang chớp lóe, phía trước địa ngục chi môn mở ra, từ từ một chiếc xương gai trắng trồi lên, nhưng chỉ duy trì được hai giây thì sụp đổ và biến mất.
“Thần lực tiêu hao quá nhiều.”
Thiên thu hồi lại khí thế. Hắn tính toán, trong trạng thái toàn thịnh, thần kỹ Bạch Cốt U Minh này chỉ triển khai được ba lần. Sau ba lần, hắn sẽ kiệt sức, nếu như không giải quyết được toàn bộ kẻ địch, vậy thì chính hắn liền biến thành con mồi.
“Chậc… nếu như có thể ngưng tụ được Sinh Mệnh Thần Cách thì…”
“Đang tu luyện sao? Ta không làm phiền ngươi chứ?” Thình lình trên cao, Vô Úy Thiên xuất hiện.