Mục lục
Gặp Anh Là Ác Mộng - Sở Nghinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bế Sở Nghinh từ trong quán bar ra, Ân Viêm để cô ngồi ở ghế lái phụ rồi mới đi vòng qua để lên xe, ngồi vào vị trí của mình, việc đầu tiên hắn làm lại chính là giúp cô gái bên cạnh thắt dây an toàn, thấy không còn vấn đề gì mới khởi động xe.

Chỉ mất hơn mười lăm phút đã về đến Ân gia, người làm nhìn thấy xe của đại thiếu gia liền nhanh chóng mở cổng.

Ân Viêm để xe cho tài xế trong nhà lái vào hầm, còn hắn thì bế Sở Nghinh đang ngủ say như chết trong xe đi thẳng vào tòa nhà chính.

Suốt dọc đường, Sở Nghinh đều ngủ rất yên, không có hành động quấy phá nào. Đây cũng là lần đầu tiên mà Ân Viêm gặp một người phụ nữ có thể ngủ yên khi say như vậy, nhìn qua chỉ giống như đang ngủ chứ không phải say rượu nếu không ngửi thấy mùi rượu trên người cô.

Hắn đưa cô vào phòng, cẩn thận đặt cô xuống giường, tiện tay cởi bỏ áo khoác để cô dễ ngủ hơn. Sau khi đắp chăn lại cho cô, hắn mới đứng lên để đi vào tắm rửa, nhưng bước chân lại khựng lại một lúc vì đang nhìn thấy một đống hỗn chiến của cô còn chưa dọn. Hắn cầm tập vẽ của cô lên xem thử, vừa nhìn qua cũng biết là đang thiết kế trang phục mừng thọ cho bà nội. Cầm tập vẽ trên tay, người đàn ông lại nhìn về phía giường, cô gái đã ngủ rất say rồi. Một cỗi cảm xúc kỳ lạ đột nhiên len lỏi qua trái tim hắn, nhưng rất nhanh đã bị hắn phủi sạch.

Hắn để tất cả lại như cũ, dứt khoát xoay người để đi vào trong phòng tắm.

........

Đêm qua tối muộn Ân Viêm mới về nhà đã trở thành chủ đề thảo luận chung của tất cả thành viên trong gia đình hôm nay.

Sở Nghinh tỉnh lại sau một cơn say tối qua mà cảm giác như mình vừa trải qua một biến cố cuộc đời vậy, đầu óc nặng như đeo chì, toàn thân mệt mỏi và tay chân cũng như đang rụng rời. Mất hơn mười phút thì cô mới có thể chống tay ngồi dậy, mệt mỏi xoa xoa hai bên thái dương còn đau nhức, những gì xảy ra tối qua sau khi uống đến chai rượu kia đã thành từng mảng mơ hồ không thể nào nhớ hết được, sau khi cô say là ai đã đưa cô về? Còn Ân Viêm thì sao? Cô không uống hết được rượu như điều kiện đã tự đưa ra thì hắn có về nhà không? Nếu hắn đã về, vậy chẳng lẽ là hắn đã đưa cô về ư?

Còn chưa kịp nghĩ gì nhiều nữa thì Sở Nghinh đã bị tiếng mở cửa phòng tắm làm cho giật mình, hốt hoảng mà nhìn về phía người đàn ông vừa mới bước ra.

Ân Viêm mới tắm xong, trên người mặc chiếc áo choàng để lộ một phần cơ ngực săn chắc với làn da màu đồng nam tính, vì hắn mới tắm xong nên vẫn còn dính những giọt nước chưa khô.

Sở Nghinh đã sớm nhìn đến mức hai con mắt cũng muốn rớt ra ngoài rồi, lại không hề biết trông dáng vẻ lúc này của mình có biết bao nhiêu là nhếch nhác và luộm thuộm.



Ân Viêm vừa nhìn qua cũng biết là cô đang nhìn muốn thủng người mình rồi, nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm, tay cầm khăn lau qua tóc đang ướt và đi đến quầy rượu, mỗi bước chân điềm tĩnh là một câu đùa cợt con thỏ ngốc đang ngồi trên giường.

- Uống nhiều rượu như vậy em cần phải súc ruột đấy.

Mới mở mắt dậy mà Sở Nghinh đã phải nghe chuyện đáng sợ này, cô vội vàng lắc đầu và phản bác lại.

- Tôi không sao nữa rồi, không cần đâu.

Ân Viêm đứng bên quầy rượu vừa rót rượu vừa đưa mắt nhìn sang cô, không trả lời vội mà chỉ ồ một tiếng sau đó lại cầm ly rượu đi đến giường và đưa cho cô.

Nhìn thấy rượu, Sở Nghinh cứ như rắn sợ dây thừng vậy, vội vàng né tránh.

- Tôi không uống nữa.

Nhớ lại chuyện tối qua, cô còn chưa hết cảm giác buồn nôn tận cổ họng nữa, bây giờ vừa ngửi thấy mùi thôi liền không thể dễ chịu được.

Ân Viêm cũng không có ý định ép cô, hình như chỉ là để trêu chọc cô thôi. Hắn cầm cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch. Thực ra tối qua Sở Nghinh cũng đã cho hắn được mở mang tầm mắt, chai rượu nồng độ cao như vậy dù là một người đàn ông thường xuyên tiếp xúc cũng chưa chắc có thể một lần uống hết nửa chai như cô, cũng khá đấy chứ.

- Sở Nghinh, tôi nên khen em can đảm hay mắng em không có não đây? Em không nghĩ nếu uống say rồi tôi có thể vứt em ở đó làm đồ chơi tập thể cho đám đàn ông kia sao?

Nghe câu hỏi của hắn, sắc mặt của Sở Nghinh cũng đang thay đổi, sao cô có thể không nghĩ đến việc đó chứ, ngay cả việc đưa cô lên giường của một người đàn ông khác mà hắn cũng có thể làm được thì có ném cô cho đám đàn ông đang đến mùa động dục kia cũng không phải là không thể.

Cô quay mặt đi, trong lời nói mang theo một chút tự giễu.

- Vậy lần này tôi nên cảm thấy may mắn nhỉ vì anh đã không làm thế nhỉ?

Nghe cô nói vậy, Ân Viêm cũng đang bắt đầu nổi lên hứng thú, hắn để ly rượu xuống bàn, đến gần sát với cô, một tay chống bên hông của cô xuống giường, tay kia thì nâng nhẹ cái cằm thon nhỏ của cô lên rồi nghiêng mặt kề vào một bên má của cô, không nhanh không chậm mà nói.

- Nếu không phải vì tối qua tôi không có hứng thú thì hôm nay em đã biến thành tiện nhân bị một đám đàn ông thay nhau cắm vào rồi. Cho nên phu nhân của tôi, thân thể của em là do tôi quyết định, tôi muốn cho ai làm em thì kẻ đó chắc chắn sẽ được làm chết em. Nếu em ngoan ngoãn nghe lời, không chống lại tôi nữa thì em chỉ phải hầu hạ nhân tình của em, còn nếu em không biết điều thì không phải chỉ có một người thôi đâu.

Sở Nghinh có thể tự mình cảm nhận được tóc gáy đã dựng lên hết, sống lưng cũng đang lạnh toát, hai tay vô thức mà nắm chặt ga giường đến nhăn nhúm, tim cũng đập loạn lên vì lo sợ. Không biết là phải gom bao nhiêu can đảm thì cô mới dám ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông đang ở rất gần mình.

- Rốt cuộc anh muốn giày vò tôi đến khi nào đây? Anh nghĩ Ân Tiêu sẽ vui khi anh làm vậy sao? Tôi không phải món đồ của anh, thân thể là của tôi, cuộc đời của tôi cũng là của tôi, tôi sẽ không để anh quyết định thay tôi.

Nghe xong những lời cô nói, Ân Viêm cũng chẳng hề tỏ thái độ tức giận hay bất ngờ gì cả, ngược lại chỉ là vô cùng thản nhiên mà ồ lên một tiếng cảm thán, còn chậc lưỡi lắc đầu.

- Em quá tự tin rồi đấy Sở Nghinh à.



Mặc dù đang rất sợ hãi trước uy lực của hắn nhưng Sở Nghinh vẫn cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, đôi mắt long lanh lại trừng trừng theo cơn phẫn nộ trong lòng. Nét mặt biểu lộ rất rõ sự khó chịu, chỉ muốn hất tay của hắn ra khỏi mặt mình nhưng lại không thành công, cằm còn bị bóp mạnh hơn nữa, đau đớn khiến cô phải nhíu mày, hai tay đánh loạn vào cánh tay của người đàn ông, còn cố dùng sức để kéo tay hắn ra.

- Anh bỏ tôi ra! Anh đang làm tôi đau đấy, bỏ tay ra! Ân Viêm, anh mau bỏ ra!

Đúng lúc cô nghĩ ra một cách để thoát, đang định nghiêng đầu để cắn vào tay của hắn thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, theo sau đó chính là giọng của Lý Huệ Tử đang truyền vào.

- A Viêm, nhanh mở cửa cho mẹ.

Nghe thấy tiếng của Lý Huệ Tử, Ân Viêm cũng phải tạm tha cho Sở Nghinh trước để đi ra mở cửa.

Cửa vừa được mở ra thì Lý Huệ Tử đã xông thẳng vào trong phòng, đi tới giường, hóa ra là để tìm Sở Nghinh, trên tay bà còn đang cầm điện thoại chưa tắt màn hình. Trông bà khá giận dữ khi đưa điện thoại cho Sở Nghinh tự xem.

- Sở Nghinh, tôi đã dặn cô là giữ ý tứ vào, đừng làm mất mặt Ân gia. Bây giờ cô tự xem việc tốt cô làm ra đi. Thân là đại thiếu phu nhân của Ân gia nhưng lại có thể ở trước mặt bao nhiêu đàn ông uống rượu đến không còn biết gì, cô muốn cả thành phố này đều cười vào mặt Ân gia à?

Đầu óc của Sở Nghinh vẫn còn chưa hết choáng váng mà nay còn bị mẹ chồng đến dạy dỗ một phen nữa. Cô cẩn thận cầm điện thoại lên xem thử, hóa ra là ảnh chụp của một trong số những người có mặt trong phòng bao tối qua, không ngờ lại đến được tay của Lý Huệ Tử, tấm ảnh chụp rất rõ mặt của cô lúc uống rượu, có muốn chối cũng không có cách nào chối được, hơn nữa tối qua Ân Viêm đưa cô về trong bộ dạng kia chắc chắn không giấu nổi ai rồi.

- Mẹ, mẹ không thấy mình quá buồn cười sao? Đầu tiên mẹ bảo con đến đó đưa Ân Viêm về, thế mẹ đã thử hỏi xem lúc đó khi thấy con đến anh ta có sẵn sàng đi về cùng con hay chưa? Nếu con không tự mình đưa ra thách thức thì con trai ngoan của mẹ chắc là tối qua cũng ngủ trên giường của mấy cô hầu kia rồi.

Không ngờ là Sở Nghinh sẽ đáp lại thẳng thừng như vậy, cơn lửa giận trong người Lý Huệ Tử còn chưa dập tắt thì nay lại bùng lớn hơn nữa. Bà quát một tiếng, lại tiếp tục giáo huấn cô con dâu mới vào cửa hai ngày.

- Đã sai còn cãi. Bây giờ cả cái nhà này đều đang bàn tán về phẩm hạnh của cô đấy, mấy bức ảnh này còn đang được truyền tay nhau khắp nơi.

Ân Viêm đứng phía sau nghe hết câu chuyện từ nãy giờ, nếu xét kỹ thì đúng là Sở Nghinh gặp phải chuyện như vậy cũng là do hắn. Thế nhưng chút cảm giác áy náy vừa lóe lên đã ngay lập tức bị hắn phủi sạch, cô bị như vậy cũng đáng thôi mà.

Ánh mắt sắc lạnh không chút cảm xúc của hắn vẫn đang dán chặt trên gương mặt của Sở Nghinh, hắn rất muốn xem thử liệu cô có thể tự mình xử lý được tình huống này hay không. Trước tiên thì hắn vẫn đi tới giường, cầm chiếc điện thoại bị Sở Nghinh vứt sang một bên lên xem qua. Sắc mặt cũng chẳng có gì biến đổi khi mở miệng.

- Cũng chỉ có mấy bức ảnh thôi, xóa đi là được rồi.

Vốn dĩ mục tiêu của Lý Huệ Tử là Sở Nghinh nên chẳng cần nghe Ân Viêm nói đỡ cô, bà vẫn tỏ rõ thái độ của mình.

- Tôi thật không hiểu nổi Sở gia đã dạy dỗ cô như thế nào nữa, nếu không phải A Viêm một mình quyết định hết thì còn lâu tôi mới nhìn trúng cô.

Chính tai mình nghe mẹ chồng lại đang sỉ nhục gia đình mình, Sở Nghinh dù cố gắng nhẫn nhịn đến đâu thì cũng đến lúc tức nước vỡ bờ. Cô ngẩng đầu lên mặt đối mặt với Lý Huệ Tử, lớn tiếng phản biện lại.

- Mẹ muốn nói con thế nào cũng được nhưng con không cho phép mẹ xúc phạm gia đình con.



Chát!

- Hỗn xược!

Lý Huệ Tử cũng chẳng nhân nhượng gì mà trực tiếp giáng một bạt tai cho Sở Nghinh. Ngay cả Ân Viêm đứng phía sau cũng bất ngờ khi chứng kiến mẹ mình vừa nói được vài câu thì đã xuống tay đánh Sở Nghinh. Thế nhưng hắn vẫn đứng yên đó mà không có một động thái nào khác cho thấy là quan tâm cả.

Cho dù đã đánh Sở Nghinh rồi nhưng Lý Huệ Tử vẫn còn rất tức giận, mặc kệ cô đang cảm thấy thế nào mà nói tiếp.

- Đừng tưởng rằng đã bước chân được vào cửa của Ân gia thì có thể đắc ý. Vị trí của cô bên ngoài còn rất nhiều người xếp hàng chờ đấy.


Sở Nghinh thu bàn tay đang ôm mặt xuống rồi nói lại với bà.


- Nếu như mẹ không thể chấp nhận con thì mẹ cứ bảo anh ta bỏ con đi, cái danh Ân đại thiếu phu nhân này con cũng không nhận nổi đâu.


Khi nghe cô nói lời này, không chỉ là có Lý Huệ Tử tức giận mà đến Ân Viêm vẫn giữ thái độ thờ ơ nãy giờ cũng không còn để yên được nữa, lúc hắn đang định nói gì đó với cô thì Lý Huệ Tử lại cướp lời trước.


- Cô thấy chưa đủ làm mất mặt Ân gia à mà còn muốn li hôn? Sở Nghinh, chuyện lần này cô hãy ghi nhớ như một bài học, cô bây giờ là con dâu của Ân gia, làm việc gì cũng luôn có người đang nhìn vào, đừng hành động thiếu não lần nữa.


Bà nói một tràng dài, còn lườm nguýt Sở Nghinh đang ngồi trên giường với thái độ vô cùng khó chịu. Cả đời bà luôn cố gắng giữ gìn danh tiếng của Ân gia, chuyện xấu trong nhà nhất định không được truyền ra ngoài, hơn nữa còn phải luôn đề phòng những kẻ đang trực chờ cơ hội, vậy mà Sở Nghinh vừa vào cửa đã khiến bà đứng ngồi không yên vậy rồi. Nếu không phải còn đang kiểm chứng khả năng mà cô có thể thụ thai con của Ân Viêm thì bà cũng không tức giận như vậy, uống rượu nồng độ cao như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản, mà cô cũng có thể là hy vọng duy nhất để Ân Viêm giành được vị trí thừa kế.


- Mẹ, chuyện này cứ để con xử lý, mẹ đừng quản nữa.


Nghe Ân Viêm nói vậy nên Lý Huệ Tử cũng không ở lại nữa, trước khi đi còn cố tình nhắc nhở Sở Nghinh thêm một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK