- Cam tâm tình nguyện bị đuổi đi như vậy à?
Canh đúng lúc không còn ai đi qua nên Tô Phỉ Thúy mới tìm tới nói chuyện riêng với cô gái sắp cuốn gói ra đi.
Người làm đó bị sự xuất hiện bất ngờ của Tô Phỉ Thúy dọa cho một phen, nhất thời hoảng loạn không biết nên đối diện như thế nào, nhưng trước tiên vẫn cúi chào trước.
- Tô tiểu thư, cô có chuyện gì sao?
Tô Phỉ Thúy cười cười, đi vòng qua bên cạnh chị ta rồi ngồi xuống giường rất tự nhiên, lại còn vừa cầm mấy món đồ cá nhân của chị ta lên ngắm nghía vài cái rồi ném trả lại.
- Công việc ở đây không phải ai cũng có thể có được. Người được tuyển chọn vào Đế Cư này không phải có thể nói bất đắc dĩ phải tự ý làm liều. Chắc chắn là phải có phương án dự phòng hoặc ai đó đã lót đường sẵn rồi mới làm ra chuyện như thế này được.
Nghe từng câu từng chữ mà Tô Phỉ Thúy nói, cô người làm kia run rẩy không dám thở mạnh, còn nghe rõ từng tiếng tim đập của mình, tay chân cũng lạnh run cả lên vì người đối diện nói câu nào cũng là đang vạch trần chị ta, nhưng chưa đến tận giây phút cuối thì vẫn không thể thừa nhận thẳng được.
- Tô tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Nếu cô không có chuyện gì thì mời cô đi cho, tôi còn phải thu dọn đồ đạc nữa.
Trước thái độ cứ giả vờ rồi né tránh đó của chị ta, Tô Phỉ Thúy ngược lại lại vô cùng nhẫn nại, cùng chị ta chơi trò trốn tìm đến cùng.
- Đã đến nước này rồi cô còn có gì để trốn nữa. Nếu như tôi nói tôi có cách giúp chị tiếp tục ở lại đây làm việc thì sao?
Cứ nói một câu là cô ta lại dừng lại để quan sát xem phản ứng của người làm kia, thấy chị ta vẫn nhất quyết im lặng nên cô ta lại tiếp tục nói.
- Chắc cô không nghĩ là đến chỗ của Phong Dực sẽ tốt hơn ở đây chứ? Tôi lại chẳng tin đâu, ai mà không biết Phong Dực là loại người thế nào. Phụ nữ trong mắt anh ta nếu không phải giẻ lau chân thì cũng là công cụ giải tỏa sinh lí, nếu chỉ như vậy thì cũng có thể cắn răng chịu đựng cho qua, nhưng anh ta còn bệnh hoạn biến thái hơn như vậy. Mặc dù là bạn thân nhưng anh ta khác Viêm một chỗ, chính là Phong Dực ăn tạp, anh ta không có tiêu chuẩn, chỉ cần là phụ nữ và chỉ cần đúng lúc anh ta muốn giải quyết thì cho dù là ai cũng đều dùng được. Hơn nữa còn một chuyện thú vị hơn đó là anh ta có thể đem phụ nữ làm vật nuôi là tùy ý sỉ nhục. Một kẻ nguy hiểm như vậy, cô thực sự muốn đến gần à?
Sau khi Tô Phỉ Thúy nói xong, phòng tuyến cuối cùng trong lòng của cô người làm kia cũng dần dần sụp đổ, để lộ không biết bao nhiêu sơ hở.
- Tô tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Sao cô lại kéo cả Phong thiếu vào như vậy chứ.
Thấy chị ta vẫn kiên quyết phủ nhận đến cùng, Tô Phỉ Thúy chỉ nhếch môi cười nhẹ một cái sau đó tiếp tục vờn chị ta.
- Cô muốn giả ngốc, vậy tôi cũng không cần làm việc dư thùa nữa. Nếu như sau khi đến chỗ của Phong Dực rồi mà có hối hận thì cũng đừng hối tiếc vì không chịu thừa nhận ngay lúc còn có cơ hội.
Nếu nói không phải bị những lời này của Tô Phỉ Thúy lay chuyển thì chính là nói dối, người phụ nữ do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng đã đưa ra quyết định của mình rồi.
- Tô tiểu thư, cô thực sự có cách giúp tôi ư? Tôi nhận chỉ thị của Phong thiếu cũng vì nhất thời gặp chút khó khăn mà thôi, chứ tôi không muốn đến chỗ ngài ấy chút nào. Tôi chỉ muốn tiếp tục ở lại Đế Cư thôi, Tô tiểu thư, cô giúp tôi được không?
Rốt cuộc con mồi cũng đã vào tròng, mặc dù trong lòng đang rất đắc ý nhưng Tô Phỉ Thúy cũng không thể để quá lộ liễu, điềm nhiên đưa ra ý chí thương lượng với người phụ nữ.
- Rất đơn giản, thay vì nhận thêm Phong Dực là ông chủ thì cô chuyển sang làm việc cho tôi. Bởi vì mục tiêu của anh ta và tôi cũng không có khác biệt gì quá lớn. Tóm lại khi nào tôi cần cô ra tay với Sở Nghinh thì cô bắt buộc phải nghe theo lời của tôi. Nếu làm được thì tôi sẽ giúp cô tiếp tục ở lại Đế Cư, còn không thì cứ tiếp tục thu dọn đồ đạc của cô rồi đi khỏi đây thôi.
Lại lần nữa đợi chị ta do dự một lúc mới đưa ra quyết định sau cùng, Tô Phỉ Thúy có vẻ còn nhẫn nại hơn vừa rồi nữa.
- Tôi cũng không phải người rảnh rỗi có thể đứng đây phí hoài thời gian mãi. Cứ coi như lòng tốt của mình đến không đúng chỗ vậy.
Chỉ cho đối phương đúng thời gian một phút để suy nghĩ, không cần biết chị ta suy nghĩ đến đâu nhưng rõ ràng có thể thấy Tô Phỉ Thúy phải nắm chắc được quyền chủ động rồi mới dám hành động kiên quyết như thế này.
Quả nhiên khi cô ta vừa đi được vài bước thì người phụ nữ ở phía sau đã gọi cô ta đứng lại.
- Khoan đã, Tô tiểu thư, tôi đồng ý. Cô giúp tôi ở lại đây đi.
Bước chân của Tô Phỉ Thúy đã khựng lại, cô ta nhếch môi cười khẩy một cái vô cùng hài lòng, đợi một lúc rồi mới quay mặt lại đối diện với chị ta.
Người phụ nữ thấy cô ta có vẻ đã đồng ý giúp mình nên mới tung ra thêm một chiêu bài cuối cùng.
- Tô tiểu thư, thực ra còn một lí do nữa mà tôi mới đồng ý làm theo lời của Phong thiếu.
Tô Phỉ Thúy nghe vậy mà không nói gì, chỉ im lặng nhìn chị ta, ý bảo chị ta tiếp tục nói.
- Tô tiểu thư, tôi nghi ngờ đứa bé trong bụng của phu nhân không phải là của tiên sinh.
Thông tin này đối với Tô Phỉ Thúy đúng là quan trọng hơn bất kỳ thông tin nào, cô ta còn tưởng mình lãng tai mà nghe nhầm nên phải xác nhận lại hai lần mới chắc chắn.
- Cô nghi ngờ? Chẳng lẽ Sở Nghinh có gì bất thường sao?
Người phụ nữ nhìn trước ngó sau, xác nhận không có ai ở xung quanh mới dám nói tiếp cho Tô Phỉ Thúy nghe hết tất cả những gì mình biết.
- Không phải chỉ có mỗi mình tôi nghi ngờ đâu, người làm trong Đế Cư này cũng không ít người nghi ngờ giống tôi. Mấy lần tôi đều nghe được hai vợ chồng họ cãi nhau, mà trong cuộc tranh cãi đó thường xuyên nhắc đến một người đàn ông. Lần gần nhất đây, chính miệng phu nhân đã nói người đàn ông kia mới là cha của đứa bé trong bụng. Phu nhân liên tục truy hỏi tiên sinh người đàn ông vào phòng mình mỗi đêm là ai. Tôi chắc chắn người đàn ông trong câu chuyện của họ mới là cha của đứa bé trong bụng phu nhân.
Nghe được tin tức này mà Tô Phỉ Thúy suýt nữa không kìm lòng được là hét to lên vì kinh ngạc quá mức. Sau khi từ từ ổn định lại cảm xúc, cô ta lại thấy mình đã thu được một món hời lớn. Nếu tất cả những lời mà người phụ nữ này nói đều đúng thì đúng là trời đang giúp cô ta rồi. Cô ta còn chẳng cần làm gì mà Sở Nghinh đã tự mình hủy diệt rồi, Thật không ngờ Sở Nghinh bề ngoài thanh cao kia mà lại là một ả dâm phụ ngoại tình rồi còn có cả con của nhân tình nữa. Nếu chuyện này bị bại lộ không những chỉ có mình cô mà cả Sở gia cũng không yên với Ân gia, quan trọng hơn hết là cô ta có cơ hội lật ngược tình thế, cướp lại người đàn ông trong lòng mình rồi.
- Nếu thực sự có người đàn ông khác, vậy cô có nghĩ ai có khả năng là người đó không?
Người phụ nữ nghe Tô Phỉ Thúy hỏi xong thì cũng thử nhớ lại những chi tiết quan trọng nhất rồi ngay sau đó đã gật đầu một cách chắc chắn.
- Tôi biết rồi, chắc chắn là Trương Tiêu.
Nghe cái tên Trương Tiêu này, Tô Phỉ Thúy đúng là có chút ấn tượng, cố gắng nhớ lại thì đúng là đã nhớ ra.
- Đó chẳng phải bạn trai cũ của Sở Nghinh sao? Sao anh ta có thể ở đây được, không phải chính Viêm đã đuổi anh ta ra nước ngoài rồi à.
Người phụ nữ lại cẩn thận quan sát xung quanh một lượt rồi mới dám nói tiếp.
- Thời gian trước đúng là tôi đã nhìn thấy Trương Tiêu đến gặp tiên sinh, mấy lần gặp đều vào buổi tối, còn có vẻ khá bí mật nữa. Tất cả thời gian đều vừa vặn trùng khớ với mỗi lần phu nhân gây sự với tiên sinh vì người đàn ông đó. Tôi chắc chắn tám chín phần người đàn ông vào phòng phu nhân mỗi đêm là Trương Tiêu kia.
Tô Phỉ Thúy hận không thể cười thật lớn vào lúc này. Sở Nghinh à Sở Nghinh, hóa ra đó mới chính là cuộc sống hôn nhân thực sự của cô ư? Nếu tất cả những chuyện này đều là thật, vậy chẳng phải chính Ân Viêm đưa Sở Nghinh lên giường cho người đàn ông khác ư? Nếu hắn thực sự yêu Sở Nghinh như lời hắn đã tuyên bố, vậy thì tại sao còn làm ra việc khó hiểu này chứ.
- Tôi sẽ giúp cô tiếp tục ở lại đây. Chẳng phải Sở Nghinh vẫn đang tìm người đàn ông đã ngủ với cô ta sao? Vậy thì tôi sẽ giúp cô ta một bước.
- Việc đầu tiên cô cần làm chính là cho cô ta biết Trương Tiêu đã trở về Thượng Hải và còn đến đây mỗi đêm nữa. Nhớ kỹ, tất cả đều phải hành động như vô ý, chỉ gợi cho cô ta vài nghi hoặc để cô ta tự mình xác nhận, tuyệt đối không nói hết cho cô ta biết.
Người phụ nữ lần này không do dự nữa mà đã dứt khoát gật đầu nhận lệnh từ Tô Phỉ Thúy.
Nghĩ đến kết cục cuối cùng của Sở Nghinh, Tô Phỉ Thúy thực sự không thể che giấu được sự phấn khích trong lòng. Nếu chuyện này có thể đá văng được Sở Nghinh, vậy cô ta có thể cướp Ân Viêm về lại rồi.
- Viêm, anh cứ đợi đi, em nhất định sẽ cướp anh về bên cạnh em.
........
Lúc Sở Nghinh tỉnh lại thì phát hiện bản thân hình như không bị trói chặt một chỗ nữa, chậm rãi mở mắt ra định hình xung quanh lại phát hiện người ngồi bên cạnh giường chính là Ân lão thái phu nhân.
- Bà, bà nội! . truyen bac chien
Trong giọng điệu của cô không giấu được sự kinh ngạc, mặc dù thần trí vẫn chưa trở lại minh mẫn nhưng gặp bà nội trong tình cảnh này khiến cô cũng không thể lơ là, vội vàng ngồi dậy.
- Cháu tỉnh rồi à? Suýt nữa dọa chết bà già này rồi.
- Bà nội, sao bà lại đến đây ạ?
Thấy Sở Nghinh chật vật ngồi dậy, Ân lão thái phu nhân mới đưa tay tới đỡ cô giữ thăng bằng nhanh hơn, còn rất dịu dàng vuốt ve gương mặt gầy hõm của cháu dâu.
Sở Nghinh vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, tại sao đột nhiên cô lại ngủ giữa ban ngày như vậy, hơn nữa vừa mở mắt ra cứ tưởng chừng ba thu, Ân lão thái phu nhân đột nhiên đến Đế Cư, lại còn ngồi bên cạnh giường đợi cô tỉnh dậy nữa. Tình huống gì thế này? Chẳng lẽ....Ân gia đã biết chuyện đứa bé cô đang mang không phải con của Ân Viêm, không phải huyết mạch của Ân gia nên mới đến hỏi tội cô ư?
Vừa suy đoán vừa lo sợ, cô kích động nhìn xuống bụng dưới của mình.
Nhìn thấy hành động đó của Sở Nghinh, Ân lão thái phu nhân ngồi đối diện bất giác mà lắc đầu thở dài.
- Ta mà không đến nữa thì không biết cháu dâu này của ta ở đây chịu khổ thế nào đâu.
Nghe câu này của bà lão, Sở Nghinh mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô nhìn lại tay chân đã được tự do của mình rồi lại nhìn bà lão ngồi trước mặt. Sao cô lại quên mất hiện tại mình không còn bị trói nữa chứ, chẳng lẽ là vì bà nội đã giúp cô, cho nên Ân Viêm mới miễn cưỡng tháo còng sắt cho cô? Vậy là rốt cuộc bà nội có biết sự thật về đứa bé này không?
- Bà nội, cảm ơn bà.
Đột nhiên cô lại không biết nói gì ngoại trừ một tiếng cảm ơn, thực ra đúng hơn thì cô muốn nói với bà một câu xin lỗi rồi thừa nhận mọi chuyện với bà, nhưng cô lại không có đủ loại dũng khí đó. Đúng là như lời Ân Viêm nói, cô sẽ không thể bỏ mặc an nguy của cha cô, an nguy của cả Sở gia và cơ nghiệp của Thương Sở. Đúng là cô rất sợ chuyện đứa bé bị bại lộ, nhưng cô lại không muốn nói dối bà nội.