Nếu tất cả những gì mà Mục Nhiễm vừa nói là tất cả tuổi thơ của Sở Nghinh. Như vậy thì đúng là cô sẽ không thể nào chấp nhận nổi điều kiện trong di chúc thừa kế của Ân gia rồi, bắt cô một lần nữa phải trải qua cảm giác khủng hoảng của việc lựa chọn giới tính thai nhi. Như vậy đối với cô không khác gì là cực hình cả.
Hắn lại không biết một chút gì cả, hắn hoàn toàn không biết cô đã phải trải qua cảm giác khủng hoảng đó như thế nào.....
- Tiểu Nghinh, anh xin lỗi. Tại sao em không nói gì với anh vậy hả? Tại sao lại cố gắng chịu đựng khi em đã không thể chịu đựng nổi nữa hả?
Ân Viêm đổi lại, ở thế chủ động nắm chặt tay của Sở Nghinh đang cố gắng dồn hết sức lực để níu lấy mình. Một tay khác thì vừa sờ vào mặt của cô vừa vén gọn tóc cho cô.
- Mẹ, con xin lỗi. Con không thể làm con trai của mẹ, nhưng con chưa từng khiến mẹ thất vọng trong bất cứ việc gì. Từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn nổ lực xếp hạng nhất trong mọi thành tích, con chỉ muốn mẹ vui thôi. Sau này ba cho con tham gia vào công việc của công ty rồi, con cũng không ngừng cố gắng thật tốt, kiếm thật nhiều tiền để mẹ có thể sống thoải mái nhất. Mẹ, con thật sự mệt lắm rồi, con không thể cố gắng thêm được nữa.
Hai người ở sát bên cạnh nhau, rõ ràng là đang nói chuyện với đối phương nhưng lại không cùng nói đến một chủ đề. Nhưng không ai ngăn cản ai cả, vẫn cứ nói mặc kệ là đối phương có nghe hiểu những lời mình đang nói hay không.
- Cho nên lí do thực sự mà chị ấy bất chấp nguy hiểm đi gặp anh hai không phải chỉ là để giúp chị hai mà là vì chính bản thân chị ấy sao?
Ân Viêm đã hoàn toàn giác ngộ được vấn đề rồi thì việc Ân Pháp hiểu được sự việc cũng không có gì là lạ nữa. Anh nhìn Ân Viêm đau khổ ngồi bên cạnh Sở Nghinh mà bất tri bất giác cảm thán một câu.
Mục Nhiễm cũng gật đầu bày tỏ sự đồng tình với suy luận đó của Ân Pháp, và nói rõ thêm.
- Chính xác là như vậy, đối với chính bản thân mình, cô ấy không thể phản kháng, nhưng với Tố Hân và Thang Du thì ít nhất cô ấy vẫn có thể bày tỏ một chút thái độ bất mãn của mình, ít nhất cũng có thể hành động xốc nổi một lần.
Thực ra thì hành động đi tìm gặp Ân Bá của Sở Nghinh còn là một hình ảnh tượng trưng cho mong muốn phản kháng lại cuộc hôn nhân cũng như sự sắp đặt của cô với Ân Viêm từ tận sâu thẳm trong đáy lòng của cô mà.
- Cậu cũng không cần quá lo lắng. Biểu hiện hiện tại chỉ là ảo giác tạm thời do tác dụng phụ của thuốc an thần thôi, cậu để cô ấy yên tâm ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại thì sẽ ổn định lại ngay.
Thấy Ân Viêm sau khi nghe Mục Nhiễm kể hết mọi chuyện là nguồn cơ gốc rễ gây ra ám ảnh tâm lí cho Sở Nghinh mà tâm trạng càng lo lắng bất ổn, còn Mục Nhiễm thì cũng vì nói ra hết những chuyện đau lòng đó mà tâm trạng cũng bị kích động không nhẹ nên Trần Hy cũng đã nhanh chóng chẩn đoán tình trạng của Sở Nghinh.
Ân Viêm nghe xong cũng gật đầu một cái coi như đã đáp lại lời khuyên của Trần Hy. Hắn sợ gây ảnh hưởng đến Sở Nghinh nên cả quá trình vô cùng cẩn thân, đến từng cái cử động ngón tay cũng phải quan sát xem Sở Nghinh có bị tác động gì không.
- Tôi biết rồi. Mọi người ra ngoài trước đi, tôi ở đây với Sở Nghinh đủ rồi.
Nghe hắn nói vậy rồi nên cũng không ai còn ý kiến gì nữa, cũng không ai phản đối nên lần lượt từng người đang chuẩn bị rời khỏi.
Trần Hy dặn dò Ân Viêm thêm mấy vấn đề, đến lúc quay đầu nhìn sang thì thấy Mục Nhiễm đã đi tới cửa rồi.
- Tiểu Nhiễm....
Anh chỉ kịp gọi đúng tên của cô một tiếng, còn chưa đợi được cô nghe thấy hay phản ứng lại thì đã phải trơ mắt nhìn cô sóng vai cùng Ân Pháp đi ra ngoài trước cả mình.
.......
Gã cầm đầu kia hình như đúng là đã bị thái độ chống đối đến cùng của Ân Điềm chọc giận rồi nên chẳng còn biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc nữa. Vừa nãy trong lúc hai bên đôi co qua lại, để ép Ân Điềm phải phục tùng nên gã còn chẳng thèm nương tay đẩy ngã cô xuống ghế khiến cô bị va đập không nhẹ mà dẫn đến hơi choáng váng đầu óc. Lợi dụng điềm này mà gã mới dễ dàng khống chế được Ân Điềm còn mới vừa lồm cồm bò dậy, tay còn ôm lấy đầu nữa.
- Tiện nhân, đúng là không biết tốt xấu mà. Được Tam ca để ý đến là phúc phận của mày đấy. Lại còn muốn tỏ vẻ thanh cao gì nữa hả?
Một tên đàn em trong số đó có máu liều rất cao nên không đợi cho Ân Điềm ngồi dậy hẳn đã lao tới túm lấy cổ tay của cô rồi kéo cô đứng phắt dậy, không hề quan tâm liệu cô có bị thương gì không. Ngay sau đó còn chuẩn bị giơ tay lên để giáng cho cô một bạt tai. Nhưng y còn chưa có cơ hội xuống tay thì đã bị một lực đảo khá mạnh túm lại rồi ném ngược về phía sau. Y còn định nổi điên quát tháo vào mặt của kẻ nhảy ra cản trở chuyện tốt của mình thì lại đúng lúc nghe cả đám đi cùng, kể cả tên đại ca cầm đầu bọn họ cũng phải cung kính cúi chào, thái độ nhát cấy như thỏ đế, khác xa hoàn toàn so với vẻ hống hách, ức hiếp người ban nãy.
- Phong, Phong thiếu!
Tên đàn em kia quay đầu lại nhìn thấy Phong Dực rõ ràng đứng ngay trước mặt mà sắc mặt cũng tái xanh như tàu lá, vội vàng cúi đầu khom lưng chào.
- Hóa ra là Phong thiếu,
Phong Dực hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt sắc bén quét sang Ân Điềm đang khó chịu chải lại tóc, còn xoa xoa cổ tay vừa nãy bị tên đàn ông lôi kéo hồi lâu nữa, khóe môi mỏng của anh ta một lần nữa cong nhẹ. Sau đó thì mới quay sang hướng khác, tiến thêm hai bước, vừa đủ có thể ghé vào tai của gã cầm đầu nhóm lưu manh này nói mấy câu.
- Vừa hay, tôi cũng có hứng thú với cô gái này. Đậu Tam, hay là tôi với cậu cược một ván nhỏ thế nào?
Gã Đậu Tam kia vừa nghe Phong Dực nói một câu đã sợ đến mức sắp tè ra quần rồi. Ở địa bàn của Phong Dực, hễ là phụ nữ mà anh ta muốn thì trừ phi là trách thân thể mình quá nguyên vẹn, nếu không thì chẳng ai dám tranh phụ nữ với anh ta. Một ván cược nhỏ mà anh ta nói ít nhất cũng là mất một hoặc hai ngón tay.
- Phong thiếu nói đùa gì vậy. Nếu anh thích thì đương nhiên phải là của anh rồi. Sao bọn em dám giành với anh chứ. Phong thiếu, anh cứ tự nhiên nhé. Bọn em xin phép đi trước đây.
Ân Điềm ngồi đối diện xem một màn trước mặt, thật là không tin nổi một đám lưu manh vừa rồi còn hung hãn như sắp xử tử cô đến nơi như vậy mà người đàn ông này chỉ vừa mới xuất hiện và nói mấy câu đã cụp đuổi bỏ chạy hèn nhát không từ nào diễn tả hết nổi như vậy. Cho nên cô có thể chắc chắn thân phận của người đàn ông này không đơn giản.
Đuổi xong đám người Đậu Tam đi rồi, Phong Dực mới quay lại chào hỏi Ân Điềm một cách chính thức.
- Không dọa cô sợ đấy chứ?
Đối diện với một người đàn ông vừa xa lạ vừa bí ấn thế này mà Ân Điềm vẫn rất thản nhiên, dáng vẻ lười nhác nhếch môi cười khẩy một cái, tay vẫn đang xoa xoa cổ tay bên kia đều đều.
- Phong thiếu nhỉ? Nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ tôi nên sợ anh hơn đấy chứ.
Vừa rồi nhìn từ xa nên cảm giác vẫn chưa thực sự rõ ràng, nhưng hiện tại bốn mắt đối diện với cô gái này, Phong Dực lại cảm thấy có gì đó rất quen thuộc toát ra từ ánh mắt của cô gái này. Nhưng anh ta không thể giải thích rõ đó là cảm giác như thế nào, và anh ta cũng chắc chắn cô gái trước mặt này không thể nào là những người phụ nữ từng qua lại với mình trước đây.
- Cũng rất thông minh đấy. Không biết nên xưng hô với cô thế nào đây?
Ân Điềm cười nhẹ và hơi nghiêng đầu, cất giọng mềm mại.
- Anh có thể gọi tôi là Điềm Điềm, mọi người vẫn thường gọi tôi như vậy.
Nghe cô nói xong, Phong Dực bất giác tự đọc thầm lại cái tên Điềm Điềm, khóe môi đã nở một nụ cười xấu xa.
- Điềm Điềm, cô không ngại nếu tôi mời cô một li chứ?
Ân Điềm vuốt vuốt lại mái tóc rối, thẳng thắn bày tỏ thái độ.
- Không cần đâu. Hôm nay tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Trước giờ Phong Dực chưa từng gặp tình huống bị phụ nữ từ chối ngay từ đầu như thế này nên khá bất ngờ khi nghe Ân Điềm nói như vậy. Nhưng anh ta cũng không vì vậy mà suy giảm phong độ, anh ta vừa hất cằm về chỗ những đống đỗ nát dưới bàn mà Ân Điềm đang ngồi rồi nói với cô.
- Vậy cứ coi như tôi tặng cô một chai rượu mới được chứ?
Nghe anh ta nói vậy, Ân Điềm mới nhìn lại dưới chân mình, rượu còn chưa được uống đã bị đám lưu manh lúc nãy phá hỏng hết. Cô bật cười và thở dài, rốt cuộc lại đồng ý lời mời của Phong Dực.
- Được thôi.
….…
Ân Viêm thực sự không dám tưởng tượng tiếp những gì mà Sở Nghinh đã phải chịu từ nhỏ đến lớn, hắn thực sự không thể hiểu nổi, tại sao Kiều Thanh Thanh có thể ghét bỏ cô suốt hơn hai mươi năm như vậy.
Sở Nghinh đã liên tục nói chuyện với Ân Viêm như là Kiều Thanh Thanh thế này hơn nửa tiếng trôi qua rồi. Cô không thể ngừng khóc, người đàn ông liên tục lau nước mắt cho cô cũng không thể khiến cô thấy tốt hơn một chút nào.
- Tiểu Nghinh, nếu em bằng lòng ở lại bên cạnh anh không rời đi nữa. Anh hứa với em, sau này, sau này nữa, anh nhất định sẽ dùng nửa đời còn lại của mình hứa với em sẽ đối tốt với em mãi mãi.
Sở Nghinh vẫn nhìn người đàn ông trước mặt mình thành Kiều Thanh Thanh để trải hết mọi cảm xúc đã chôn sâu trong lòng rất lâu rồi.
- Mẹ, con làm chưa đủ tốt hay sao vậy? Mẹ không thể thừa nhận con một lần sao? Mẹ muốn con làm gì, trước giờ con chưa từng cãi lời mẹ. Con không yêu Ân Viêm, con chưa từng muốn gả cho anh ta. Nhưng mẹ muốn con gả cho anh ta, con đã nghe lời mẹ rồi mà.
Bàn tay của Ân Viêm đang vuốt ve gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô ngay lập tức khựng lại, dường như mất cảm giác ngay trong tích tắc khi vừa nghe những lời bộc bạch của cô. Lời cô vừa mới nói không khác gì đang đâm từng nhát vào tim hắn. Hắn cảm giác toàn thân đang bị rút hết sinh khí, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào. Dù hắn đã biết trước và còn biết rõ điều này rồi, hắn thừa biết trong lòng cô không hề có hắn. Nhưng cuối cùng thì, khi chính tai nghe chính miệng cô nói rõ ràng, rành mạch rằng cô không yêu hắn, hóa ra lại vẫn có thể đau lòng đến mức này.
- Không sao, tiểu Nghinh, dù em không yêu anh cũng không sao, chỉ cần em đừng rời đi là được rồi. Anh yêu phần của anh, phần của em…cứ để anh làm thay em vậy.
Vẫn cứ để hắn yêu cô thôi là đủ rồi. Hắn lấy tư cách gì để trách cô chứ. Hắn cũng không giận cô, hắn chỉ thấy giận chính mình hơn thôi. Hóa ra cuối cùng mọi bi kịch trong cuộc đời cô cũng đều là do hắn mang lại. Dù là cố tình hay vô ý thì hắn vẫn là kẻ đã tổn thương cô hoàn toàn, triệt để nhất.
- Tiểu Nghinh, ngoan. Có phải mệt rồi không? Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon. Sau khi thức giấc mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nói lâu như vậy rồi, liệu pháp trị liệu của Trần Hy cũng nên có tác dụng rồi, nên hai mắt của Sở Nghinh mới dần dần khép lại như bây giờ, giọng của cô cũng dần nhỏ đi rồi thành lẩm bẩm trong miệng và cuối cùng lại ngưng hẳn. Cô đã ngủ say trong vòng tay của Ân Viêm.
Ân Viêm đưa tay lau hết nước mắt còn vương lại trên mặt của cô xong rồi mới để cô nằm ngay ngắn lại, kéo chăn đắp lên cho cô. Hắn đợi cô ngủ một lúc mới đứng lên và rời khỏi phòng.