Nghe qua vài vượt đối thoại của họ, lão thái phu nhân cũng đã hình dung được tình hình bên đó. Hai bên đang tranh cãi qua lại vì mấy cảnh vệ của Ân Viêm ngăn cản không cho Sở Bất Liên vào trong thăm con gái. Dù Sở Bất Liên có cố gắng lý luận thế nào thì những tên cảnh vệ đó cũng chỉ lặp đi lặp lại một lí do duy nhất chính là làm theo lệnh của Ân Viêm. Bà lão thực sự không thể nhìn tiếp một cảnh trước mặt nữa nên đã đi thẳng tới đó giúp Sở Bất Liên giải vây.
- Các cậu đang làm gì ở đây vậy hả? Sở tiên sinh đến thăm con gái thì có gì không được? Ta thấy A Viêm càng ngày không biết dùng người rồi.
- Lão, lão thái phu nhân.
Nhìn thấy lão thái phu nhân, khí thế của mấy tên cảnh vệ cũng vì vậy mà giảm đi một nửa, không ai dám nói thêm một câu nào như vừa nãy mà phải vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại để cúi chào, nhưng vẫn lén lút nháy mắt ra hiệu qua lại, xem ra lần này lại xui xẻo rồi, thật không ngờ lại bị lão thái phu nhân trực tiếp đứng ra dạy dỗ một phen, sau trận này còn không biết sẽ bị Ân Viêm trách phạt như thế nào nữa. Chưa biết tiếp theo sẽ như thế nào nhưng trước mắt vẫn là phải qua ải của lão thái phu nhân đã.
- Lão thái phu nhân, tiên sinh có lệnh bất cứ ai cũng không được vào thăm phu nhân, xin người đừng làm khó chúng tôi.
Ân lão thái phu nhân còn chưa mở miệng nói được mấy câu đã bị hai tên thuộc hạ của cháu trai đánh úp phủ đầu rồi, bà vừa bất lực vừa tức giận mà mắng.
- To gan thật đấy! Không biết đứa cháu ngoan này của ta cho các người mấy lá gan nữa, cũng dám cản cả ta à?
Bà lớn tiếng mắng chửi, vì quá giận dữ mà ho sặc sụa mấy cái.
Quản gia đứng bên cạnh vừa lo cho sức khỏe của lão thái phu nhân vừa không chấp nhận nổi người của Ân Viêm làm càn như vậy nên cũng đứng ra nói thay bà lão.
- Còn không mau tránh đường mở cửa? Đến lão thái phu nhân cũng dám cản, chẳng lẽ lão thái phu nhân còn phải nghe theo lệnh của đại thiếu gia?
Hai tên cảnh vệ đưa mắt nhìn nhau, đúng là gặp phải tình huống khó xử nhất rồi, những người khác bọn họ còn có thể cản, nhưng trước mặt bây giờ lại là lão thái phu nhân, không thể nào đắc tội trực tiếp được. Thôi thì cứ nhắm mắt lui ra và mở cửa.
- Lão thái phu nhân, mời người.
Không còn ai cản đường nữa, Ân lão thái phu nhân vẫn không quên mời Sở Bất Liên đi vào cùng mình.
- Sở tiên sinh, đều là cháu trai của ta không hiểu chuyện, làm việc ngông cuồng, mong Sở tiên sinh đừng để trong lòng.
- Ân lão thái phu nhân nặng lời rồi, Sở mỗ vẫn phải nói một tiếng cảm ơn mới đúng. Hôm nay nếu không nhờ lão thái phu nhân thì Sở mỗ đã không vào thăm tiểu Nghinh được rồi.
Hai người đi cùng vào phòng bệnh của Sở Nghinh.
Nghe thấy tiếng động rất gần và rõ ràng, Sở Nghinh đang nằm trên giường cũng vội vàng quay mặt lại rồi ngồi dậy. Nhìn thấy người đến, cô vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không kìm nén được cảm xúc mà gọi theo phản xạ tự nhiên.
- Ba ba! Bà nội! Sao mọi người lại đến cùng nhau vậy?
- Không cần ngồi dậy, không cần ngồi dậy. Cháu cứ nằm yên đi.
Nhìn Sở Nghinh cố gắng ngồi dậy, Sở Bất Liên và Ân lão thái phu nhân đều biểu lộ thái độ ngăn cản. Một người lên tiếng khuyên, một người thì vội đi tới đỡ cô nằm trở lại tư thế cũ.
- Bác sĩ nói bây giờ con còn rất yếu nên đừng cố gắng cử động khi không cần thiết. Ngoan ngoãn nằm yên nghỉ ngơi đi.
Sở Nghinh biết rõ cứ hễ là mỗi lần cô nằm viện như vậy thì Ân Viêm đều ngăn cản tất cả những người muốn vào thăm cô ở ngoài, hôm nay Sở Bất Liên lại có thể vào đây được, nhất định là vì có Ân lão thái phu nhân giúp rồi.
- Ba ba, con xin lỗi, lại khiến ba phải lo lắng rồi.
- Nha đầu ngốc, chỉ cần con không sao là ba mừng rồi.
Thấy cô vừa nói vừa như đang nhìn gì đó ở phía cửa, trong lòng Sở Bất Liên liền không nén được chua xót. Ông biết con gái đang muốn nhìn thấy ai, mỗi lần ông đến thăm con gái đều nhận ra hành động đó của con, dù Sở Nghinh chưa từng nói ra, chưa từng hỏi nhưng ông biết cô vẫn luôn đợi Kiều Thanh Thanh. Dù hơn hai mươi bốn năm qua, cô có người mẹ cũng như không có nhưng đó vẫn là mẹ của cô, dù chỉ là một lần thì cô vẫn hy vọng bà sẽ đến thăm mình.
Cứ mỗi lần nhìn như vậy, lại không thấy ai nữa, đáy măt của cô lại xuất hiện một sự thất vọng. Và hình như cảm giác thất vọng đó đã dần dần chuyển thành đau lòng, cũng ngày một rõ ràng hơn. Có phải đây cũng là cảm giác của đứa bé trong bụng cô khi biết mẹ không cần nó không? Trước đây cô chưa từng bận tâm Kiều Thanh Thanh đối xử lạnh nhạt với cô như thế nào, nhưng từ khi có đứa bé này, chỉ vừa nghĩ đến quan hệ giữa hai người thì cô càng cảm nhận được rất rõ ràng cảm giác bị chính mẹ ruột của mình ghét bỏ. Vậy mà cô còn muốn bắt con của mình cũng phải trải qua loại bi kịch giống như mình.
- Con gái, cho dù con không chấp nhận nó hay ruồng bỏ nó, nó cũng sẽ không bao giờ oán trách con, vì con là mẹ của nó mà. Cũng giống như con chưa từng giận mẹ của con vậy.
Hai hàng nước mắt của Sở Nghinh không kìm được mà lăn dài liên tục khi nghe những lời mà Sở Bất Liên nói với mình. Cô lần lượt nhìn hai người đang ngồi trước mặt, nức nở từng tiếng một, bàn tay nhỏ bé run rẩy đặt ở bụng dưới hơi nhô lên.
- Ba, con xin lỗi. Cháu xin lỗi, bà nội....
- Cháu ngoan, không sao, không sao đâu. Đừng khóc mà.
Ân lão thái phu nhân vươn tay ôm Sở Nghinh vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành an ủi cô, tay của bà vuốt ve dọc sau lưng cô của cô đều đặn chậm rãi.
..........
Đứng gần phòng bệnh của Sở Nghinh đã hơn nửa tiếng rồi mà Ân Viêm vẫn chưa quyết định được là có vào hay không. Những lời mà Trần Hy nói vẫn còn vang bên tai của hắn.
Đúng vậy. Chẳng phải chỉ mới là đồng ý li hôn thôi sao? Cũng chưa phải là ký đơn li hôn ngay bây giờ mà. Còn chưa ký đơn li hôn thì không phải hắn vẫn còn cơ hội thể xoay chuyển tình thế sao? Từ giờ đến khi Sở Nghinh sinh đứa bé, hắn vẫn còn cơ hội để cô thay đổi quyết định kia mà.
Như vậy rốt cuộc hắn còn đang lo sợ chuyện gì nữa? Không phải hắn đã có đủ căn cứ để tin rằng cái chết của Ân Tiêu ba năm trước không phải lỗi của Sở Nghinh rồi sao? Vậy còn có gì có thể ngăn cản hắn giữ cô bên cạnh nữa.
Nếu hắn vẫn còn cứ do dự như vậy thì không cần phải suy đoán nhiều cũng biết hắn chắc chắn sẽ để vụt mất cơ hội còn lại duy nhất này rồi. Cho nên hắn không còn thời gian để do dự nữa.
- Ân tiên sinh!
Thấy Ân Viêm đi đến, hai tên cảnh vệ canh chừng trước cửa liền cùng lúc mà cúi chào, trên mặt vẫn không che giấu được vẻ lúng túng như vừa mắc lỗi, không đợi bị hỏi thẳng mà đã chủ động khai báo hết trước.
- Ân tiên sinh, lúc nãy, Sở tiên sinh có đến đây. Chúng tôi thực sự đã cố hết sức ngăn cản rồi, nhưng không ngờ lại đúng lúc lão thái phu nhân cũng đến nên, chúng tôi không còn cách nào khác phải để cho họ cùng vào. Ân tiên sinh, là chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ, xin ngài cứ trách phạt.
Vốn dĩ cũng không cần đợi đến khi nghe mấy tên thuộc hạ thông báo lại tình hình thì Ân Viêm đã biết chuyện gì vừa xảy ra rồi. Hắn không truy cứu trách nhiệm gì, ngược lại còn thay đổi quyết định nữa.
- Từ hôm nay nếu là người quen của cô ấy thì không cần ngăn cản, cứ để họ vào thăm cô ấy.
Hai tên cảnh vệ vẫn chưa kịp hiểu được lí do nhưng nghe Ân Viêm nói như vậy thật ra lại là một chuyện tốt, thế này thì sau này không còn phải khó xử khi từ chối những người đến thăm Sở Nghinh nữa.
Còn Ân Viêm khi vừa dặn dò cấp dưới xong thì đi thẳng tới tự mở cửa vào trong phòng.
Vừa bước vào trong hắn đã nhìn thấy Sở Nghinh đang ngồi bên cửa sổ, đăm chiêu ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua một lớp cửa kính, có lẽ vì quá tập trung ngắm cảnh hoặc vì đang mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ hỗn tạp mà cô không hề phát hiện đã có người vào phòng, mà còn đang dần đi đến gần mình nữa.
Còn thiếu ba bước chân nữa là Ân Viêm đã hoàn toàn đứng sát phía sau lưng của Sở Nghinh, nhưng hắn lại quyết định dừng bước để nhìn cô lâu hơn một chút, cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn từ phía sau của cô. Bóng dáng nữ nhân gầy guộc, nhỏ bé tĩnh lặng ngồi bên cửa sổ vẫn luôn duy trì một tư thế mãi không đổi càng làm tăng sự cô độc, lẻ loi, nhất là giữa không gian chật hẹp đang vây nhốt cô thế này.
Cho đến khi hắn thấy không thể để cô ngồi tiếp như vậy được nữa thì mới lên tiếng và bước nốt mấy bước còn lại để đi tới bên cạnh cô.
- Ngồi ở đây lâu em sẽ bị lạnh đấy. Nào, để anh đưa em về giường.
Vừa nghe giọng nói truyền đến từ phía sau thì Sở Nghinh liền đoán được ngay đó là Ân Viêm. Cho nên cô không có phản ứng gì quá kích động mà ngược lại còn rất bình thản, vừa xoay người lại nhìn thấy người đàn ông đối diện, hắn vươn tay tới để đỡ cô xuống, cô cũng không từ chối hắn mà để hắn bế mình trở lại giường.
- Không cần tốn sức đuổi anh. Anh chỉ vừa đồng ý li hôn chứ chúng ta còn chưa ký đơn li hôn. Ngày nào còn chưa ký đơn li hôn thì ngày đó chúng ta vẫn còn là vợ chồng, cho nên anh chăm sóc em cũng là điều hiển nhiên thôi.
Thấy ánh mắt còn có vẻ bài xích của Sở Nghinh, Ân Viêm vừa kéo chăn đến hông của cô vừa tuyên bố cho cô nhớ.
Cả quá trinh Sở Nghinh chỉ im lặng mà nhìn hắn. Nhìn hắn kéo chăn đắp lên cho mình, nhìn hắn đổ thức ăn ra bát rồi bón cho mình ăn. Kỳ lạ là cô cũng rất phối hợp, dù không nói một câu nào nhưng cô đã ăn hết từng thìa cháo mà hắn đưa tới miệng.
Thực ra cũng là vì nhìn Ân Viêm chu đáo như vậy khiến cô không dám tin. Cô không biết hắn lại định âm mưu gì không, nhưng đột nhiên lại được hưởng đặc ân hiếm hoi thế này thì ai mà không nảy sinh nhiều kiểu ngờ vực chứ.
- Nghe bà nội nói muốn đưa em về Bắc Kinh? Em trả lời bà rồi? Muốn đi không?
Ân Viêm cầm giấy ăn lau miệng cho Sở Nghinh, vừa lau vừa hỏi cô chuyện của Ân lão thái phu nhân. Hôm nay bà nội đến đây không chỉ có một mục đích là thăm Sở Nghinh thôi mà bà còn muốn đưa cô đến Bắc Kinh. Lúc mới nghe được tin này, hắn thực sự rất tức giận. Đang yên đang lành như vậy sao bà nội lại muốn đưa Sở Nghinh đến Bắc Kinh chứ. Nhưng nếu suy nghĩ lại thì đúng là có một lí do rất thuyết phục khiến bà phải làm như vậy, chính là vì số lần Sở Nghinh nhập viện trong tình huống nguy cấp lại còn bị dọa sảy thai từ lúc biết tin mang thai đến giờ đã đếm đến hoảng hồn rồi, bà không yên tâm để cô ở đây cùng hắn nữa nên mới muốn đưa cô đến Bắc Kinh để bà tự mình trông nom cho hai mẹ con cô.
Cho dù là như vậy thì Ân Viêm cũng không đồng ý với quyết định đó của bà lão. Chuyện sinh con để giành quyền thừa kế theo di chúc chính là một ngọn lửa chưa từng một lần tắt ở Ân gia. Bây giờ Sở Nghinh đang mang thai, trong mắt những kẻ đó không khác gì một mối nguy hại, thủ đoạn bọn họ đều có thừa, chỉ cần muốn loại bỏ đứa bé thì không có gì là không làm được. Đưa Sở Nghinh về Ân gia lúc này chẳng khác nào đẩy cô vào hang hổ. Hắn không muốn mạo hiểm như vậy, càng không muốn cô phải đối diện với bất kỳ nguy hiểm nào.
- Nếu tôi nói tôi muốn đi thì sao? Anh định làm gì? Lại muốn ngăn cản? Hay là đe dọa tôi?
Đấy là mối lo ngại của hắn, nhưng nếu suy tính theo một chiều hướng khác thì đây cũng là một cách đối phó với đám người kia. Cho dù Sở Nghinh không về Ân gia thì cũng chẳng có gì đảm bảo được bọn họ không ra tay ở đây, mà một khi có kẻ ra tay ở đây thì còn khó tìm ra được hơn là khi đưa cô về Bắc Kinh.
- Nếu em muốn đi, anh đi cùng em.
Dù đi đâu cũng được, cô muốn đi đâu thì hắn sẽ đi cùng cô. Ân gia cũng được, ở đây cũng được, hắn nhất định sẽ bảo vệ cô an toàn.