Hình như đoán được tâm trạng của Sở Nghinh rồi nên Ân Kiến Sương cũng nhanh trí ra tay, vừa cười vừa vờ như rất thân thiện mà nói với cô.
- Tiểu Nghinh, chắc đây là lần đầu tiên cháu gặp tiểu Thúy đúng không? Để cô giới thiệu với cháu, tiểu Thúy đã sống ở Ân gia từ nhỏ rồi, thỉnh thoảng mọi người trong nhà cũng nhầm lẫn con bé là vợ của A Viêm nữa đấy.
Mấy lời này ai có não cũng biết là đang cố tình chọc gậy bánh xe, khiêu khích đối phương.
Và quả nhiên là vừa nghe Ân Kiến Sương nói xong thì mặt của Sở Nghinh cũng biến sắc. Cô nhìn cô gái kia không rời mắt, cô gái này với Ân Viêm rốt cuộc là quan hệ gì đây? Là hôn thê sao? Nếu đã có hôn thê sao còn kết hôn với cô chứ?
Lý Huệ Tử lại lo là Sở Nghinh sẽ bị khiêu khích nên mới nhanh chóng dập lửa.
- Tiểu Nghinh, con không cần nghe cô ta nói. Tiểu Túy lớn lên từ nhỏ ở Ân gia, cũng coi như con cháu Ân gia. Sau này hai đứa cũng có thể làm bạn với nhau.
Bị ép vào tình thế này bà cũng vô cùng khó chịu, vốn dĩ bà đã chọn Tô Phỉ Thúy là con dâu rồi, nhưng với bệnh của con trai mà nếu như sự thật là chỉ có Sở Nghinh mới có thể sinh được cháu cho bà thì bà cũng không thể để Sở Nghinh chịu đả kích ở đây được. Vừa nói xong bà liền quay qua gọi Tô Phỉ Thúy đến ngồi cạnh mình.
Bầu không khí càng lúc càng quái dị và khó xử.
Sở Nghinh vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Phỉ Thúy đang đi tới. Cô gái này vừa nhìn đã thấy rất phù hợp với vị trí đại thiếu phu nhân của Ân gia, từ thần thái đến khí chất cũng rất nề nếp, gia giáo, không phải kiểu tùy tiện thoải mái như cô. Không hiểu sao cứ nghe những gì mà người trong nhà nói về mối quan hệ của Tô Phỉ Thúy với Ân Viêm thì cô liền thấy trong lòng rất khó chịu, cảm giác ghen tị một chút, lại mơ hồ tức giận.
Tô Phỉ Thúy vừa đến bàn ăn đã biết phép tắc mà chào từng người ở đây, cũng rất kính cẩn chào hỏi Sở Nghinh.
- Xin chào, chắc cô là Sở Nghinh? Cô đừng để ý những lời cô nói, tôi và Viêm là thanh mai trúc mã từ nhỏ nên mọi người chỉ là nói đùa thôi.
Tình huống gì thế này? Mỗi người một vẻ mặt, nhưng cảm giác có một quả bom hẹn giờ sắp nổ tới nơi rồi.
Ân Điềm nãy giờ còn líu ríu bên cạnh Sở Nghinh mà bây giờ lại chỉ biết uống nước không ngừng rồi nhìn Sở Nghinh mặt như đang nuốt phải quả đắng vậy.
- Tiểu Nghinh, cô không sao chứ?
Sở Nghinh đang định nói không sao thì Ân Bá đã cướp lời của cô trước.
- Sao có thể không sao được. Bác cả, bác cũng thiếu tinh tế thật đấy, tình địch gặp nhau thì sao có thể làm bạn được. Có phải cao thượng quá rồi không?
Ân Bá vừa nói xong thì Ân Kiến Sương cũng lập tức tiếp lời.
- Phải đó chị dâu cả, không phải chị thường nói với mọi người nên coi tiểu Thúy là dâu cả sao? Chị lại thay đổi nhanh như vậy nên mọi người chưa kịp thích ứng cũng phải thôi mà.
Trong khi bọn họ cứ liên tục đấu đá qua lại thì Ân Pháp đang ngắm nghía hộp sọ vượn cổ lại chen vào một câu.
- Cháu chẳng thấy ai coi một người không có chứng nhận kết hôn là vợ của anh cả ngoại trừ trong lời cô nói.
Hai cha con Ân Kiến Sâm và Ân Pháp từ đầu đến giờ vẫn không tham gia vào cuộc chiến của bọn họ. Nếu Ân Pháp cứ mải mê mấy mô hình khảo cổ thì Ân Kiến Sâm lại chỉ lo ngồi uống rượu thôi, cho nên Úc Hinh đã sắp bị hai cha con nhà này chọc điên rồi.
Ân Diệu cũng không muốn quan tâm chuyện của nhà Lý Huệ Tử nhưng lại đang liên quan đến cảm xúc của Sở Nghinh nên không thể bỏ mặc nữa.
- Chị dâu, đừng để tâm trạng xấu đi vì chuyện không đâu như vậy. Cô đã bước vào cửa của Ân gia thì vị trí của cô sẽ không ai giành được.
Ân Viêm luôn giữ im lặng từ đầu đến giờ, vẫn tỏ thái độ thờ ơ không quan tâm cuộc chiến của những con người kia, thế nhưng cứ hễ thấy Ân Diệu đặc biệt chú ý đến người phụ nữ của mình thì ánh mắt hình viên đạn của hắn lại hướng về phía em trai để ngầm cảnh cáo.
Ở Ân gia dù là chưa có sự xuất hiện của Sở Nghinh thì tất cả bọn họ cũng không ai yêu thích gì Tô Phỉ Thúy cả, nếu không phải thờ ơ lạnh nhạt như Ân Viêm thì cũng là coi cô ta như kẻ ăn nhờ ở đậu giống mẹ con Trương Lạc Lạc và Ân Bá. Người duy nhất luôn ưu tiên cô ta chính là Lý Huệ Tử, nhưng vừa nãy cô ta đã nghe Lý Huệ Tử nói lại Ân Bá rằng Sở Nghinh mới có tư cách sinh con cho Ân Viêm. Như vậy cũng có nghĩa là cô ta sắp không còn vị trí nào trong Ân gia này nữa, cô ta sớm đã đem lòng yêu thầm Ân Viêm, có sự hỗ trợ của Lý Huệ Tử nên trước giờ vẫn tự tin sẽ có một ngày trở thành vợ của hắn. Thật không ngờ sau đó Ân Viêm lại kết hôn với một người phụ nữ khác, bây giờ còn có được sự công nhận của Lý Huệ Tử nữa, vậy cô ta là gì đây? Chính thức được coi là kẻ ăn nhờ ở đậu rồi à?
- Sở Nghinh, tôi xin lỗi, nếu như tôi khiến cô không vui thì tôi sẽ về phòng trước, không làm phiền cô dùng bữa nữa.
Sở Nghinh cũng chẳng hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì nữa, cô thấy Tô Phỉ Thúy đứng đó vô cùng chướng mắt, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh cô còn chưa nói gì thì sao cô có quyền lên tiếng đây. Cố gắng lấy lại tinh thần, cô nở một nụ cười tự nhiên nhất nói với cô ta.
- Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là có chút bất ngờ thôi. Thất lễ rồi, mong là cô không chê cười.
Coi như tạm thời đã dẹp bỏ được không khí quái dị nãy giờ, Tô Phỉ Thúy đã ngồi xuống bàn nên Lý Huệ Tử cũng dồn hết sự quan tâm vào cô ta. Nhưng vẫn chưa thể nào ngừng lo nghĩ chuyện sinh con của Ân Viêm nên liền hỏi ngay.
- Sở Nghinh, ta biết con vẫn còn trẻ nhưng A Viêm lại đến tuổi cần người nối dõi rồi, con cũng nên nghĩ đến chuyện sinh con sớm đi.
- Khụ khụ khụ!
Một lần nữa Sở Nghinh lại bị nghẹn vì lời nói của Lý Huệ Tử.
Ân Bá đương nhiên là không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi, nghe Lý Huệ Tử hỏi Sở Nghinh xong thì anh ta cũng liền đáp lại thay.
- Anh cả còn phải lo lắng gì chuyện sinh con nữa sao? Vừa có vợ mới cưới lại có thanh mai trúc mã một lòng một dạ, muốn sinh bao nhiêu mà không được.
Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao đang hướng về phía Ân Bá, dọa anh ta cũng phải tiết chế một chút. Nhưng Ân Viêm lại không tiếp tục tính toán với anh ta mà chỉ lo nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, một tay hắn vỗ mạnh mấy cái lên lưng cô để cô nôn hết đồ ăn đang bị nghẹn ra, sau đó thì một tay khác rút giấy đặt giữ lòng bàn tay để cô nhổ thức ăn vào. Rút kinh nghiệm vừa rồi nên hắn vừa làm xong liền tự đưa nước cho cô uống luôn. Nhưng vì cốc nước đó là của hắn nên Sở Nghinh đã khựng lại mấy giây để nhìn hắn một cách ngơ ngác.
Ân Viêm cũng hiểu những gì cô đang nghĩ nên liền thúc giục.
- Ngoan ngoãn uống cho tôi.
Bị áp chế như vậy nên Sở Nghinh cũng chỉ có thể đón lấy cốc nước rồi uống một hơi đến khi thấy cổ họng đỡ hơn. Cô còn đang định trả lời lại Lý Huệ Tử thì lại bị Ân Viêm dùng giấy ăn chặn miệng lại, tiện thể có thể lau miệng cho cô lại còn khóa miệng cô nữa. Còn về phần mẹ hắn thì cũng là hắn đang thay cô trả lời.
- Mẹ, chuyện này không cần phải vội. Nhưng có người lại vội hơn cả con đấy.
Câu sau của hắn đang cố tình nói cho ai nghe thì chắc chắn là người đó hiểu rõ rồi. Ân Bá đặt ly rượu vừa nhấp môi xuống bàn, lại không ngừng cười khiêu khích.
Bên này, từ nãy đến giờ Tô Phỉ Thúy vẫn luôn dõi theo từng hành động của Ân Viêm, những cử chỉ ân cần lúc nãy của hắn hoàn toàn làm cô ta chết lặng. Bởi vì Ân Viêm mà cô ta biết không phải là người đàn ông có thể nhẫn nại chăm sóc một người phụ nữ như vậy, trong mắt lại không có một chút khó chịu nào nữa.
Sở Nghinh bất chợt lại không thể kiểm soát được nhịp tim của mình nữa, cô cảm nhận rất rõ hơi thở nam tính đều đều xung quanh, hơi ấm từ cơ thể hắn khi tư thế của hai người quá gần gũi, nhìn động tác hắn vừa lau miệng cho mình vừa đối phó với những người khác, không hiểu sao mà hồn vía của cô cứ như bị treo trên tận chín tầng mây vậy.
Nhưng không được bao lâu thì Ân Viêm lại ghé môi bên tai cô rồi thì thầm, giọng điệu mang theo vài phần giễu cợt.
- Đáng tiếc nhỉ? Cô lại không thể sinh được con của tôi.
Tất cả những suy nghĩ viễn vong trong đầu của Sở Nghinh đã hoàn toàn tan biến khi hắn vừa nói một câu như vậy. Cô chống tay lên ngực hắn để đẩy hắn ra, đồng thời cố tình quay qua nói chuyện tiếp với Ân Điềm.
Lúc nào cũng nhắc nhở bản thân nhớ trò chơi đang chơi cùng cô mà Ân Viêm cũng suýt quên mất mình là ai rồi, là người đàn ông trong bóng tối của cô hay là chồng trên danh nghĩa của cô.
- Đừng ồn ào nữa. Hôm nay tất cả đều có mặt đông đủ, cũng vừa đúng lúc sắp đến ngày mừng thọ của mẹ, các người không ai nghĩ ra hướng giải quyết mà còn ngồi đây đấu nhau vớ vẩn.
Người đã im lặng nãy giờ là Ân Kiến Minh cuối cùng cũng chính thức dẹp loạn cuộc hỗn chiến kia, chuyển hẳn sang vấn đề trước mắt.
Vừa nghe đến chuyện tổ chức mừng thọ cho Ân lão phu nhân thì ai cũng đều có phản ứng tránh né hoặc sợ hãi. Bọn họ đều đã thử hết những cách riêng của mình nhưng đều không làm hài lòng được bà lão nên có vẻ như ai cũng đang muốn bỏ cuộc. Ân Bá còn chẳng thèm kiêng dè mà nói.
- Việc vô bổ cũng chẳng thay đổi được vị trí thừa kế thì có gì để quan tâm chứ.
Anh ta tỏ hẳn thái độ như vậy với bậc trưởng bối thực ra thì cũng chẳng lạ gì, dù sao Ân lão phu nhân cũng không có huyết thống gì với anh ta. Anh ta gọi một tiếng bà nội cũng là cố gắng lắm rồi.
- A Bá, nếu cháu vẫn giữ thành kiến như vậy thì không cần tham dự lễ mừng thọ cũng được.
Nghe Ân Kiến Minh thẳng thừng đuổi con trai mình ra khỏi một bữa tiệc quan trọng của Ân gia nên Trương Lạc Lạc liền không thể ngồi yên.
- Anh cả, anh có ý gì đây? Dù thế nào thì A Bá cũng là con cháu của Ân gia, sự kiện quan trọng của Ân gia sao có thể không có nó được.
Đây mới đúng là Ân gia, không có đấu khẩu, không có tranh giành thì đâu còn là Ân gia chứ. Ân Viêm đã sớm quen với những chuyện này rồi nên hắn cũng chỉ ngồi xem kịch thôi, nhưng còn với Sở Nghinh thì cảm thấy mỗi giây mỗi phút trôi qua ở nhà này đều như đang bị tra tấn, đây mà là cuộc sống à.