Quả nhiên vẫn không tránh được bị những kẻ xung quanh một hai ngăn cản.
- A Viêm, cháu làm vậy là đang muốn chống lại lệnh của trưởng bối sao? Còn chưa hóa giải được hiểu lầm mà cháu đã muốn đưa người đi rồi?
- Các vị trưởng bối, các vị xem như thế nào chứ, chúng ta cứ tranh cãi qua lại cả nửa ngày trời mà còn chưa nghe anh cả quyết định thế nào nữa.
Cục diện đang lúc hỗn loạn thì Ân Kiến Thành bất ngờ lên tiếng, không cần tốn quá nhiều công sức cũng đã kéo được Ân Kiến Minh vào cuộc.
Mà Ân Kiến Minh từ nãy đến giờ vẫn chỉ yên lặng đứng bên ngoài để quan sát diễn biến từng việc xảy ra, cho dù không có Ân Kiến Thành lôi mình ra thì sớm hay muộn ông cũng phải đưa ra quyết định sau cùng. Bây giờ ông chính là người kế thừa quyền chấp sự ở Ân gia, cho nên quyết định của ông mới là mệnh lệnh mang tính bắt buộc nhất.
Ân Viêm biết cha mình sắp đưa ra quyết định nên ánh mắt mà hắn nhìn ông còn có mấy phần hy vọng, chờ mong. Hy vọng rằng mệnh lệnh của cha mình sẽ không giống đám người ở đây, hy vọng ông cũng sẽ hiểu được tâm tư của mình và ít nhất lần này sẽ đứng về phía hắn.
Ân Kiến Minh bước ra, cũng quét mắt nhìn qua chỗ con trai mình một lần, nhưng sau đó liền chuyển dời như chưa hề nhìn thấy gì, điềm tĩnh đến vô tình mà ra lệnh.
- Chuyện này có quan hệ hệ trọng đến người thừa kế tương lai của Ân gia. Cháu đích tôn của Ân gia tuyệt đối phải là huyết mạch của Ân gia, đây là điều kiện không có gì để bàn cãi. Để chứng minh sự trong sạch của Sở Nghinh, cũng như bảo vệ danh dự của Ân gia, cần phải tiến hành xét nghiệm huyết thống trước khi cho con dâu trưởng vái lạy tổ tiên.
Ân Kiến Minh vừa dứt lời, không biết bao nhiêu người đang đợi kịch hay đều nở nụ cười thỏa mãn, đắc ý rồi. Đương nhiên ở đây không ít kẻ đang mong chờ nếu mệnh lệnh của Ân Kiến Minh trái ngược với mong muốn của Ân Viêm, Ân Viêm có thể sẽ vì bảo vệ người phụ nữ của hắn mà chống lại lệnh. Như vậy Ân Viêm sẽ nhận ngay tội bất kính với tổ tiên và trưởng bối, có thể tước quyền thừa kế ngay.
- Cha! Con đã nói rất rõ ràng, con có thể đảm bảo Sở Nghinh không hề đánh mất danh tiết, càng không làm gì khiến Ân gia tổn hại danh dự. Sao đến cả cha cũng không tin lời con nói vậy?
Những gì Ân Kiến Minh vừa nói xong, vừa hay Lý Huệ Tử và bác sĩ Đường quay trở lại cũng đã nghe rõ mồn một. Da đầu của Lý Huệ Tử như mới bị kéo dựng lên, bà hoảng sợ chạy đến khuyên ngăn.
- Lão gia, chúng ta thực sự không cần làm xét nghiệm huyết thống đâu. Không thể vì mấy lời bịa đặt linh tinh mà làm chuyện nguy hiểm đến an nguy của đứa bé được. Lão gia, xin ông hãy nghĩ lại.
Bây giờ điều mà bà lo sợ không chỉ có chuyện làm xét nghiệm huyết thống sẽ dẫn đến nguy cơ sảy thai của Sở Nghinh nữa mà còn có thái độ của Ân Viêm, nếu cả hai cha con đều không ai chịu nhượng bộ, Ân Viêm có thể sẽ vì bảo vệ Sở Nghinh mà chống lại lệnh của Ân Kiến Minh, như vậy chẳng phải để không ít kẻ đạt được mục đích rồi sao?
Tâm trạng hiện tại của Ân Viêm sẽ không thể nào nghĩ thông suốt được mọi chuyện, nên sẽ không hiểu vì sao Ân Kiến Minh lại đưa ra quyết định này, nhưng chỉ có Lý Huệ Tử bà hiểu vì sao. Chính vì hôm nay Ân Viêm vì để bảo vệ Sở Nghinh nên đã công khai thừa nhận chuyện hắn cưới Sở Nghinh ban đầu là để trả thù Ân Tiêu. Mà trong lòng Ân Kiến Minh, Ân Tiêu sớm đã là đứa con trai mà ông vứt bỏ rồi. Suốt mấy năm qua, mối quan hệ giữa hai cha con Ân Kiến Minh và Ân Viêm cũng vì Ân Tiêu mà không ít lần căng thẳng. Chuyện Ân Viêm cưới Sở Nghinh vì liên quan đến cái chết của Ân Tiêu vẫn luôn là bí mật riêng của hắn với vài người, mà trong số những người đó không hề có Ân Kiến Minh, hôm nay là lần đầu tiên ông được nghe chuyện hoang đường này. Chính điều này mà Ân Viêm đã chọc giận cha hắn rồi.
Mặc kệ vợ mình ở bên cạnh đang cố gắng khuyên ngăn thế nào, Ân Kiến Minh vẫn lạnh nhạt phớt lờ hết. Ông nhìn sang bác sĩ Đường đang đứng phía sau Lý Huệ Tử, đưa ra thêm một mệnh lệnh.
- Xét nghiệm huyết thống vô cùng quan trọng, để kết quả khách quan nhất, sẽ để bác sĩ Vương thực hiện.
Sao Ân Kiến Minh lại không đoán ra được ý đồ của Lý Huệ Tử chứ. Bác sĩ Đường không chỉ là bác sĩ riêng của Ân gia mà còn là bạn thân nhiều năm của Lý Huệ Tử nữa. Không cần biết hai người đã bàn bạc cái gì, nhưng nếu Lý Huệ Tử không muốn tiến hành xét nghiệm huyết thống cho con của Sở Nghinh và Ân Viêm thì chắc chắn kết quả mà bác sĩ Đường đưa ra có thể không phải sự thật. Cho nên ông không thể để hai người họ diễn một trò che mắt như thế được.
Không ngờ Ân Kiến Minh còn làm đến mức như thế này, Lý Huệ Tử nhất thời không thế nghĩ ra được kế sách nào để ứng biến, lại còn rất lo lắng mà nhìn sang chỗ con trai. Quả nhiên giống như tất cả những gì mà bà đã dự đoán trước, Ân Kiến Minh càng dồn ép thì Ân Viêm càng chống đối đến cùng.
Ân Viêm xốc nhẹ Sở Nghinh lại để cân đối lực bế cô, ánh mắt dịu dàng đầy sủng nịch, cưng chiều nhìn cô không thay đổi. Nhưng khi di chuyển sang nhìn từng người nói nhăng nói cuội ở đây, giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy, lạnh lẽo đến thấu xương, nếu ánh mắt đó có thể biến thành một thứ vũ khí thì e là nơi này đã tắm máu cả rồi.
- Được! Nếu tất cả các người đều nghi ngờ Sở Nghinh, đều không tin lời tôi nói. Vậy đứa bé này từ giờ chỉ là con của tôi và Sở Nghinh, không có bất kỳ liên quan đến Ân gia nữa. Các người muốn tranh thì cứ tiếp tục tranh đi, tôi đưa vợ tôi đi.
Chỉ một câu tuyên bố sau cùng của Ân Viêm, suýt nữa đã có thêm người thứ ba phải choáng váng ngất xỉu nữa chính là Lý Huệ Tử. Bà ôm ngực thở gấp, chớp nhanh thời điểm mà Ân Kiến Minh chưa nổi giận liền lắc đầu khuyên con trai hết mức có thể.
- A Viêm, đừng làm loạn nữa! Con đang nói linh tinh cái gỉ vậy hả?
Dù bà không trực tiếp nhìn nhưng cũng biết được ngay giờ phút này có biết bao nhiêu ánh mắt hả hê đang nhìn chằm chằm vào cả nhà bọn họ. Nếu Ân Viêm thực sự rời khỏi Ân gia thì không cần đến khi có con, Ân Bá không cần đánh đã thắng, chỉ cần đánh trống ăn mừng mà thôi. Rốt cuộc bà nên làm thế nào mới đúng đây.
Phải rồi, nếu lúc này để Ân Viêm rời khỏi Ân gia thì chắc chắn không còn hy vọng gì nữa, nếu theo ý của hắn ngăn cản xét nghiệm huyết thống, đó là chống lại lệnh của Ân Kiến Minh, như vậy thì làm sao dối diện với sự công kích của toàn bộ Ân gia đây? Nếu ngược lại thì sẽ dễ dàng hơn.
Đúng vậy, Ân Viêm không thể nhất thời hồ đồ mà làm chuyện ngu ngốc thế này. Chỉ cần hắn vẫn còn ở lại thì chuyện sinh con trai để giành vị trí thừa kế vẫn còn có thể tính kế lâu dài. Cho dù giống như lời mà bác sĩ Đường đã cảnh báo, nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng. Dù mà không cam tâm nhưng hy sinh mẹ con Sở Nghinh vẫn nhẹ hơn là để Ân Viêm rời khỏi Ân gia.
- Người đâu, đưa đại thiếu phu nhân đến khu phẫu thuật. Nếu đại thiếu gia ngăn cản, không cần nương tay.
Ân Kiến Minh dứt khoát hạ lệnh một lần nữa.
Lời của ông vừa dứt, đám thuộc hạ của ông đã đồng đều lộ diện. Có thể nói nếu đang ở Thượng Hải thì Ân Viêm sẽ chiếm được thế chủ động hoàn toàn, nhưng đây là Bắc Kinh, là địa bàn của cha hắn, đương nhiên hắn không phải đối thủ của ông rồi. Nhìn món quà mà cha chuẩn bị cho mình như vậy, Ân Viêm lại cười vang một cách khó hiểu. Hắn nhìn sang Lý Huệ Tử một lần nữa, thấy bà đã im lặng, hắn biết bà cũng đồng ý với Ân Kiến Minh rổi.
Mấy tên thuộc hạ của Ân Kiến Minh đã đến vây quanh Ân Viêm đang bế chặt Sở Nghinh trên tay. Mà Ân Kiến Minh vẫn chưa thấy con trai có chút hợp tác nào, ông liền nói thêm.
- Nếu con còn muốn chống đối. Hôm nay không chỉ có xét nghiệm huyết thống, tất cả người của Sở gia và Thương Sở từ xa đến gần, ta đều có thể đào chung một cái mộ cho bọn họ. Con cứ đợi xem Sở Nghinh còn muốn ở lại làm đại thiếu phu nhân của con không. Ta nói được làm được. Con muốn bảo vệ nó thì tự mà cân nhắc phải bảo vệ như thế nào.
Lý Huệ Tử ôm ngực hít thở, đau lòng không dám nhìn con trai nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu nhờ bác sĩ Đường một lần sau cùng.
Bác sĩ Đường cũng hiểu ý, mới tiến lại gần chỗ của Ân Viêm mà khuyên hắn.
- Đại thiếu gia, xét nghiệm huyết thống không phải luôn dẫn đến sảy thai, cậu không cần quá lo lắng. Nhất định mẹ con cô ấy sẽ an toàn mà.
Đó không phải lí do duy nhất mà Ân Viêm phản đối chuyện này đến cùng, dù không có nguy cơ sảy thai nhưng nếu thực hiện xét nghiệm tức là sỉ nhục danh tiết của Sở Nghinh, sao hắn có thể để Sở Nghinh của hắn phải hứng mũi sào này chứ.
Thấy Ân Viêm vẫn do dự không quyết, Ân Kiến Minh tiếp tục nhắc nhở.
- Đừng có ngu ngốc không biết nặng nhẹ.
Bác sĩ Đường túc trực không rời bên cạnh, nhanh mắt nhận ra Ân Viêm cuối cùng cũng chịu buông lỏng tay, bà mới yêu cầu y tá đẩy xe lăn qua, cùng mình đỡ Sở Nghinh ngồi vào.
Còn Ân Viêm sau khi giao Sở Nghinh cho bác sĩ Đường thì cứ như kẻ mất hồn đứng bất động tại chỗ. Dường như không còn cảm nhận được chuyện gì diễn ra xung quanh nữa, không nhìn, không nghe thấy gì, trước mắt hắn chỉ còn duy nhất hình ảnh Sở Nghinh bị đưa đến khu phẫu thuật riêng của Ân gia. Hóa ra đây là cảm giác bất lực hoàn toàn khi không thể giữ đúng lời hứa, không thể bảo vệ được người mình yêu chu toàn sao?
Đợi Sở Nghinh được đội ngũ bác sĩ, y tá đưa đi rồi. Ân Kiến Minh cũng ra lệnh cho thuộc hạ của mình hộ tống Ân Viêm đến thư phòng trên lầu.
Lần này Ân Viêm không chống đối nữa mà rất hợp tác đi trước hai tên thuộc hạ của Ân Kiến Minh.
Con dâu và con trai đều đã bị đưa đi hết, nhìn tàn dư còn sót lại chính là những vẻ mặt hả hê, thỏa mãn của vợ chồng Ân Kiến Thành, Ân Kiến Sương và Úc Hinh, Lý Huệ Tử trừng mắt căm phẫn, tức đến toàn thân run rẩy. Bà nắm chặt góc áo, nghiến răng ra lệnh cho quản gia.
- Đưa cô Tô đến phòng tôi.
........
Hai tên thuộc hạ đưa Ân Viêm vào đến thư phòng rồi cẩn thận lui ra đóng cửa lại.
Ân Viêm đứng gần cửa, không động đậy, cũng không bước thêm bước nào, chỉ nhìn cha mình đang ngồi pha trà với ánh mắt phẫn nộ đến cực hạn.
- Tại sao cha lại làm vậy? Từ nhỏ đến lớn, cha thấy con làm con rối chưa đủ hay sao?
Ân Kiến Minh rót trà ra tách nhỏ, nhưng không cầm lên mà nhìn sang con trai đang tức giận với mình, nghiêm túc chất vấn ngược lại.
- Ngu đốt.
- Ta dạy con bao nhiêu năm để hôm nay con không nhìn ra mục đích của bọn họ à? Sao nào? Chẳng lẽ còn vì muốn vì một người phụ nữ mà vứt bỏ hết tất cả? Để những kẻ đó được lợi?
Nghe cha mình nói xong, Ân Viêm lần nữa lại bật cười thật lớn.
- Không ngờ người là cha của con nhưng người chưa từng hiểu con. Chẳng lẽ đến tận bây giờ người cũng chưa nhận ra sao? Con không quan tâm thứ quyền lực đó. Nhưng người có biết tại sao từ nhỏ đến lớn con vẫn nghe lời người tranh giành với bọn họ không? Đó là bởi vì con chỉ muốn bảo vệ A Tiêu. Trước đây con luôn nghĩ chỉ cần con leo lên được càng cao thì sẽ có đủ sức mạnh để bảo vệ nó. Nhưng hôm nay cuối cùng con cũng hiểu, chính vì con càng muốn tranh lấy thứ quyền lực đó thì càng đẩy những người con yêu thương vào đường cùng, nếu hôm nay con vì sợ mất đi vị thế ở Ân gia thì con sẽ mất Sở Nghinh giống như con đã để mất A Tiêu.
Choang!
- Ngu xuẩn! Cái sai của con đều bắt đầu từ A Tiêu đấy!