Nhưng nếu bình tĩnh mà suy nghĩ thử, thì hình như mỗi lần anh đặc biệt quan tâm cô như vậy cũng đều là vì nghĩ cho công việc của cô. Cho nên, có lẽ chính công việc của cô đã trở thành rào cản trong mối quan hệ giữa hai người, anh quá kiêng kỵ việc cô là hình ảnh của công chúng nên mới luôn tạo khoảng cách như vậy.
Cho nên, cô nhất định phải sớm giải quyết được chuyện giải nghệ thì mới có thể yên tâm mà tiếp tục theo đuổi anh.
- Sao anh biết lịch trình của tôi chứ?
Bầu không khí đang yên lặng đến mờ ám thì Mục Nhiễm lại hỏi thẳng một câu tiếp nối lời mà Ân Pháp vừa nói.
Ân Pháp lúng túng không dám nhìn thẳng vào cô, vừa hạ tay xuống vừa trả lời.
- À, tôi, tôi có hỏi qua trợ lý của cô.
Câu trả lời của Ân Pháp thực sự khiến Mục Nhiễm phải kinh ngạc, cô không nghĩ rằng anh có thể hỏi riêng trợ lý của mình như vậy. Trong lòng cô lại đang bắt đầu mừng thầm, không biết có phải anh đang quan tâm cô không?
- Tôi không sao. Anh nhìn tôi vậy thôi chứ sức khỏe của tôi rất tốt đấy nhé, bình thường nếu không ra ngoài chơi thì tôi cũng thường thức rất khuya để chơi game mà.
Ân Pháp lắc đầu bất lực, nhưng trong đáy mắt lại tràn ngập sự nuông chiều. Anh rút trong túi áo ra hai tấm vé và đưa cho cô.
- Cuối tuần này có một buổi triển lãm đồ cổ, nếu cô cũng có hứng thú thì đi cùng tôi.
Nhìn hai tấm vé ở ngay trước mặt, lại còn do chính tay Ân Pháp đưa nữa, trong lòng Mục Nhiễm đã đánh trống reo hò rồi, tươi vui như nở hoa. Nhưng bên ngoài thì vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ bình thường nhất, nhẹ nhàng cầm lấy hai tấm vẻ, còn mỉm cười rực rỡ.
- Tôi nhất định sẽ đến.
........
Để giải quyết xong một mớ hỗn lộn mà Ân Bá để lại, Ân Viêm dù có tài giỏi đến mấy cũng không thể làm hết được trong một ngày. Hắn rời khỏi công ty và về đến nhà thì đã khá muộn rồi, nếu không phải còn Sở Nghinh đang đợi hắn thì hắn cũng không muốn về cái nơi chỉ toàn những ánh mắt rình rập khắp nơi đó.
Giống như tình hình mà Châu Vũ đã báo cáo trên xe vừa nãy, Ân gia bây giờ không khác gì một gánh xiếc cả. Từng người một đều đang chờ đợi kết quả cuối cùng chỉ mong có thể có cơ hội tước đi quyền thừa kế của hắn thông qua việc đuổi Sở Nghinh ra khỏi Ân gia.
Ân Viêm vừa bước vào cửa thì đã bị Trương Lạc Lạc chặn đường, giống như đợi hắn về để hỏi tội vậy.
- Đại thiếu gia, tôi nghe nói hôm nay cậu ở công ty đã yêu cầu kiểm tra lại hết những tài liệu quan trọng mà A Bá phụ trách? Cậu có ý gì vậy hả? Tay của cậu với dài quá rồi đấy.
Ân Viêm nghiêng đầu hít thở một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng, tay hắn day day mi tâm trước khi quay lại đối diện trực tiếp với Trương Lạc Lạc.
- Thím hai, chuyện của công ty, từ khi nào lại đến lượt thím chỉ tay năm ngón vậy? Xin hỏi, thím đứng đây chất vấn tôi với tư cách gì đây? Nếu thím lấy tư cách là cổ đông của công ty thì mời thím đến cuộc họp đại hội đồng cổ đông mà nêu ý kiến. Còn nếu thím lấy tư cách là mẹ của Ân Bá thì thím cứ thử đi hỏi xem từng nhân viên ở Ân Dạ, nghe xem thử họ đánh giá năng lực làm việc của cậu ta như thế nào đã.
Nói xong một tràng dài, hắn không cho Trương Lạc Lạc một cơ hội nào để phán bác lại, cũng không muốn đứng đây phí thời gian với bà ta nên hắn nói xong liền dứt khoát sải bước về hướng cầu thang rồi đi lên.
Trương Lạc Lạc bị chọc giận đến lồng ngực phập phồng suýt thì nổ tung rồi. Bà ta nghiến răng nghiến lợi chửi rủa mấy câu, ngay giây tiếp theo dường như đang bắt đầu nói chuyện với ai đó.
- Ra đây đi.
.......
Ân Viêm còn đứng ngoài cửa phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa trong phòng rồi. Chưa nhìn thấy người nhưng dựa vào âm điệu nghe được thì hắn đã đoán được tám chín phần. Để không cần phải suy đoán lung tung, hắn ngay lập tức mở cửa ra ngay.
Đập vào mắt của hắn chính là Ân Diệu đang ngồi trên ghế kéo đến cạnh giường của Sở Nghinh. Sở Nghinh thì nghe anh kể chuyện cười rất vui vẻ, hai người ngồi gần nhau như vậy đúng là không khác gì hình ảnh châm biếm Ân Viêm. Từng đường nét trên gương mặt sắc lạnh, ưu tú bất phàm của người đàn ông đã lộ rõ vẻ không vui, có thể biến thành tức giận nữa.
- Ân Diệu, sao cậu lại ở đây?
Nghe Ân Viêm hỏi, căn phòng bỗng chốc rơi vào yên lặng ngay, khi Ân Diệu và Sở Nghinh đều nhìn về phía người đàn ông đang hậm hực đứng bên cửa.
- Anh cả, anh về rồi.
Thấy Ân Diệu không trả lời câu hỏi của mình, Ân Viêm càng đâm ra khó chịu hơn, không thèm khách khí mà ra lệnh đuổi người ngay.
- Chỗ này không phải chỗ cậu có thể tùy tiện bước vào. Nếu để người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của tiểu Nghinh. Tôi đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi, cô ấy là chị dâu của cậu, tốt nhất nên giữ khoảng cách vừa phải thôi. Còn bây giờ mời cậu ra ngoài, vợ chồng tôi còn phải nghỉ ngơi nữa.
Thái độ gay gắt của Ân Viêm đã biến bầu không khí vốn đã có chút sức sống trong căn phòng này trở lại trạng thái u ám, bức bách. Sở Nghinh nhìn thấy hắn mà chán ngán không muốn mở miệng giải thích, cô cứ muốn để hắn nghĩ gì thì nghĩ.
Trong tình huống thế này, nếu Ân Diệu nghe theo lời của hắn mà ra ngoài thì có lẽ mọi chuyện cũng dễ thở hơn, nhưng không ngờ Ân Diệu lại trực tiếp đối đầu với hắn.
- Anh sợ ảnh hưởng đến danh tiết của cô ấy hay là ảnh hường đến mặt mũi của anh vậy? Tôi đến chào hỏi tiểu Nghinh mà anh lại phản đối như vậy, thế sao lúc cô ấy bị ép làm phẫu thuật xét nghiệm huyết thống thì anh lại chỉ trơ mắt đứng nhìn?
Từ trước đến giờ, Ân Viêm vẫn ghét nhất là Ân Diệu chỏ mũi vào chuyện của hắn và Sở Nghinh, lần này có vẻ càng vượt quá giới hạn hơn nữa nên đương nhiên hắn chẳng có lí do gì để nhún nhường cả.
- Chuyện của vợ chồng tôi không phiền cậu đứng đây phán xét. Tiểu Nghinh là vợ của tôi, phải bảo vệ cô ấy thế nào, tôi tự mình biết. Cậu không cần nhọc lòng.
Ân Diệu cũng nhất quyết không để hắn được đắc ý, anh bật cười khinh bỉ.
- Bảo vệ? Anh đang bảo vệ cô ấy hay là đang giam lỏng cô ấy vậy? Anh để cô ấy ở đây u uất cả ngày, như vậy là tốt cho cô ấy à?
Hai người có vẻ như đang sắp bắt đầu một cuộc chiến trực diện rồi, để ngăn chặn tình huống xấu nhất có thể xảy ra, bác sĩ Đường đứng ở dưới góc phòng không thể không lên tiếng.
- Hai người đừng chuyện bé xé ra to nữa.
Nếu không phải bây giờ nghe được tiếng của bác sĩ Đường thì có lẽ là Ân Viêm vẫn sẽ tiếp tục mang suy nghĩ hiểu lầm rằng trong phòng nãy giờ chỉ có Ân Diệu và Sở Nghinh, và đương nhiên sau đó nhất định phải dạy dỗ Ân Diệu một phen rồi.
Hắn quay đầu nhìn bác sĩ Đường bước tới, vừa cảm giác có chút gì đó gượng gạo nhưng vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận.
- Bác sĩ Đường, bà giải thích chuyện này là thế nào đi. Tôi chỉ nói bà chịu trách nhiệm chăm sóc Sở Nghinh, chứ không phải mời những kẻ không liên quan đến góp vui.
Bác sĩ Đường dừng bước gần trước mặt hắn, rút một tay đang nhét trong túi áo ra và vỗ lên vai của hắn một cái.
- Đại thiếu gia, cậu ấy vừa mới vể đã vội đến thăm Sở Nghinh rồi. Cậu không nhớ Trần Hy đã nói phải giữ cho tâm trạng của cô ấy luôn thoải mái sao? Chuyện hôm nay ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị liệu của cô ấy. Tôi chỉ đứng trên cương vị một bác sĩ phụ trách mà đưa ra quyết định, cậu Diệu đến trò chuyện với Sở Nghinh không có hại gì đối với tình trạng sức khỏe của cô ấy gì cả. Hơn nữa, cậu tức giận cũng vì lo đến những lời đồn không đáng có, nhưng tôi ở đây không rời nửa bước, bọn họ muốn dựng chuyện cũng không đơn giản vậy đâu.
Sau khi nghe bác sĩ Đường nói xong, thái độ của Ân Viêm hình như đã mềm mỏng hơn vừa nãy một chút. Hắn nhìn qua Sở Nghinh vẫn lạnh nhạt phớt lờ mình, hắn liền hiểu ngay cô đang khó chịu với mình rồi.
- Hai người ra ngoài hết đi.
Ân Viêm đi lướt qua ngay trước mặt Ân Diệu, đồng thời còn đuổi anh và bác sĩ Đường ra ngoài. Nhưng Ân Diệu hình như không muốn rút lui nửa đường như vậy, anh còn ngoan cố muốn ở lại, nếu không có bác sĩ Đường đứng đó khuyên nhủ liên tục thì e là tối nay hai anh em nhà này không tránh khỏi xung đột đến ẩu đả vô nghĩa rồi.
Bác sĩ Đường kéo Ân Diệu ra ngoài và đóng cửa lại rồi, Ân Viêm mới cới áo khoác và ném lên sofa, vừa đưa tay nới lỏng cà vạt vừa ngồi xuống chỗ giường trống phía ngoài.
- Bọn họ đều nói tôi phải ở đây đợi ba ngày, đợi khi nào có kết quả xét nghiệm mới được rời khỏi Bắc Kinh?
Không ngờ người mở lời trước lại là Sở Nghinh, nhưng cô không nhắc gì đến chuyện Ân Diệu đến đây mà chỉ hỏi đến việc trở về Thượng Hải.
Ân Viêm hơi khựng lại nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới gật đầu.
Sở Nghinh thấy hắn gật đầu thì coi như đã có được đáp án mình cần nghe rồi, cô ngay lập tức thể hiện suy nghĩ cũng như ý muốn của mình.
- Ngày kia là sinh nhật của Điềm Điềm rồi. Nói như vậy chẳng khác nào tôi không thể trở về kịp sinh nhật của cô ấy?
Khi nghe Sở Nghinh nói ra điều mà cô quan tâm nhất lúc này, Ân Viêm không khỏi tự cười nhạo chính mình, một cảm giác chua xót xông lên tận đại não. Thì ra trong lòng cô, dù có quan tâm đến bât kỳ ai cũng không bao giờ có một chút quan tâm nào dành cho hắn.
- Nếu em đã nghe được đến đó rồi, tại sao em không tức giận vì anh đã để bọn họ làm xét nghiệm huyết thống?
Sở Nghinh đờ người nhìn hắn phải một lúc mới biết đường phản ứng lại. Cô bật cười một cách bất cần, âm điệu lại xa cách vô cùng.
- Có gì phải tức giận chứ. Tôi còn phải cảm ơn bọn họ nữa đấy. Nếu như tất cả đều vì nghe những lời đồn chưa xác thực mà đuổi tôi ra khỏi Ân gia. Vậy không phải đứa bé tôi mang không còn tác dụng gì nữa à. Ý nghĩa duy nhất của nó chính là phải giúp anh giành được vị trí thừa kế và giúp tôi đổi lấy tự do. Tôi đã cố giữ nó đến ngày hôm nay mà cuối cùng nó không thể làm đúng vai trò của nó thì nó cũng không cần ra đời nữa. Xét nghiệm thì xét nghiệm, như vậy cũng coi như chúng ta đều có thể tiếp tục thực hiện thỏa thuận ban đầu.
Hóa ra, tất cả những điều hắn lo lắng hôm nay, những điều hắn sợ hãi đó, đều chỉ là một mình hắn đa tình thôi. Ân Viêm đột nhiên bật cười, tiếng cười của hắn nghe vừa rợn người vừa xót xa. Hắn lo sợ cô sẽ bị chuyện hôm nay làm tổn thương, nhưng hóa ra cô vốn chẳng hề quan tâm, điều duy nhất cô quan tâm từ đầu đến cuối chỉ là ngày có thể tự do, ngày có thể rời khỏi hắn thôi.
- Đối với em, ở bên cạnh anh chính là cầm tù sao? Anh đã cướp mất tự do của em?
Nghe câu hỏi của hắn, không hiểu sao mà Sở Nghinh lại có một cảm giác rất nhói ở lồng ngực, chóp mũi hơi cay cay, ánh mắt dường như chột dạ mà né tránh không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Anh còn không rõ hơn tôi sao? Suy nghĩ của tôi từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, tôi gả cho anh cũng vì anh ép tôi, anh còn nói không phải chính anh cướp đi tự do của tôi? Bây giờ từng ngày tôi đều mong đến lúc có thể rời khỏi anh.
Từng câu từng chữ cô nói ra không khác gì từng lưỡi dao nhọn đâm xuyên qua tim gan của Ân Viêm. Cảm giác bị giày vò, thống khổ như vậy, có phải là báo ứng của hắn không. Vậy mà hắn đã từng hy vọng rồi cô sẽ từ từ thay đổi quyết định, đến khi con của hai người chào đời, cô sẽ không lựa chọn li hôn nữa. Nhưng tất cả đều là do hắn tự ảo tưởng mà thôi, cô chưa từng thôi suy nghĩ đó, dù hắn có làm gì đi nữa, dù hắn có cố gắng thay đổi như thế nào đi nữa, dù hắn có cố gắng chứng minh với cô hắn thực sự muốn bù đắp cho cô, muốn ở bên cạnh cô cả đời này, thì trong lòng cô hắn vẫn luôn là nỗi đau lớn nhất không thể nào lành lại được.
- Cho nên em có thể cười trước mặt bất cứ ai, nhưng chỉ cần không phải anh?