Sở Nghinh hơi bất ngờ trước những thứ đang thấy trước mắt, bởi vì trước giờ mặc dù cô cũng được xếp vào hạng thiên kim trong giới thượng lưu nhưng Sở gia cô vẫn chưa đủ điểu kiện để có thể có chuyên cơ riêng chứ dừng nói đến cả đường bay riêng. Ân Viêm có thể sở hữu cả một dường băng lớn với hơn ba chiếc chuyên cơ như vậy, còn có thể bay đườn bay riêng thì càng chứng minh được thế lực của hắn đủ để bành trướng cả thương trường.
Phi hành đoàn đều đã sẵn sàng khởi hành, chỉ đợi ông chủ vào vị trí nữa thôi. Sở Nghinh đi theo sau Ân Viêm, còn có sự hỗ trợ của tiếp viên để vào trong chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước.
Thiết kế bên trong chuyên cơ không khác gì một khách sạn năm sao cả, mọi tiện nghi đều có đầy đủ và thậm chí còn hiện đại hơn nữa. Nói là chỗ ngồi nhưng chỗ của Sở Nghinh không khác gì một phòng ngủ cả, cô lại còn phải tiếp tục ở cùng một chỗ với Ân Viêm.
Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, nhưng cuối cùng vẫn là thôi. Hiện giờ cô chính là đang rất lo lắng vì sắp tới sẽ phải đối mặt với một đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong giới thượng lưu, trong khi cô lại chưa biết gì về bọn họ cả. Hơn nữa chuyện ra mắt trưởng bối này, nếu là với những cặp đôi khác thì phải diễn ra trước khi kết hôn rồi, nhưng với cô thì tất cả đều đang đi ngược lại với trình tự tự nhiên, không có hẹn hò, cũng không có yêu đương, kết hôn chớp nhoáng, đến cả việc nhìn mặt chồng cũng còn chưa nhìn kỹ bao giờ, sau khi kết hôn rồi mới lại ra mắt trưởng bối.
- Cô không cần căng thẳng. Cho cô một lời khuyên, nên giữ sức để lát nữa rồi căng thẳng một lần. Chắc cô cũng rõ một đạo lí rồi, trong một gia tộc lớn thì những gì cô nhìn thấy chỉ là một lớp vỏ bọc thôi, quyền thừa kế mới là thứ mà bọn họ quan tâm. Đột nhiên có một người ngoài nhảy vào đương nhiên bọn họ sẽ không vừa mắt mà tìm cách làm khó cô.
Sở Nghinh rất chuyên chú nghe những gợi ý mà Ân Viêm đang cho mình, đương nhiên cô rất rõ những sóng ngầm trong một gia tộc lớn mạnh nhờ kinh doanh trên thương trường nên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, tay cầm một ly rượu vang vừa mới rót ra, chỉ lắc qua lắc lại mà chưa chạm môi.
- Người đứng đầu Ân gia hiện giờ là bà nội của tôi, để có thể quản lý một bầy cá mập thì bà đương nhiên phải có nguyên tắc của mình.
Nói như vậy cũng có thể tưởng tượng được Ân lão phu nhân này là một người rất khó tính và đầy nguyên tắc, Sở Nghinh vẫn luôn sợ nhất là những người như thế này.
- Ông nội và bà nội tôi có ba người con chung, cha tôi, chú út và cô ba. Chú hai là con riêng của ông nội với một người phụ nữ khác nên chắc là cô cũng đoán được mối liên hệ của từng người trong nhà rồi. Cha mẹ tôi có hai người con trai, là tôi và A Tiêu.
Khi hắn nhắc đến Ân Tiêu thì ánh mắt lại dậy sóng, nhưng kỳ lạ là lại cố gắng kìm nén sự hận thù xuống để nói tiếp.
- Chú hai có hai đứa con, một người con trai lớn là Ân Bá, một con gái út là Ân Điềm. Chú út có một con trai là Ân Diệu. Cô ba cũng có một con trai là Ân Pháp.
Hắn nói đến đâu thì Sở Nghinh đều cố gắng ghi nhớ cẩn thận, nhất là phải nhớ tên từng người.
- Khi cô đến đó thì người đầu tiên xem cô là kẻ thù truyền kiếp chính là mẹ tôi, bởi vì đối với người phụ nữ đã hại chết con trai bà ấy thì sao bà ấy có thể niềm nở chào đón được.
Ân Viêm cũng chẳng hiểu sao mình lại nói với cô hết những chuyện cần chú ý ở Ân gia nữa. Nhưng hắn đã cố gắng nhắc nhở bản thân không thể quá ôn nhu với cô được nên mới cố tình đề cập đến mẹ mình như đang cảnh cáo cô.
Mà Sở Nghinh cũng hiểu rõ lí do hắn nói với mình chuyện này, cũng phải thôi, một người anh trai như hắn còn hận cô đến mức này thì người làm mẹ sao có thể không muốn bóp chết cô ngay chứ.
- Điều cấm kỵ ở Ân gia chính là A Tiêu, trước mặt tất cả mọi người tuyệt đối không được nhắc đến A Tiêu.
Điều này hôm qua Ân Viêm đã nói với cô nhưng hắn lại vừa nhắc lại một lần nữa. Sở Nghinh cũng chỉ gật đầu như đã nhớ hết.
Người đàn ông lại nói tiếp.
- Chú hai và cha tôi đấu đá nhiều năm liền, nên có thể hiểu đơn giản là kẻ đối địch, cả con trai ông ta là Ân Bá. Nếu cô không muốn bị cuốn vào những âm mưu đấu đá của bọn họ thì tránh xa hai cha con này ra. Ân Điềm mặc dù tính tình hòa đồng nhưng dù gì cũng là con gái của chú hai nên cũng nên cẩn thận một chút. Người có thể được coi là thiện lành tạm thời là Ân Diệu vì trước giờ nó chưa từng tham gia vào chuyện kinh doanh của gia đình. Ân Pháp thì giống như con rối của cô út để giành quyền thừa kế.
Hắn nói hết những điều cần chú ý nhất cho Sở Nghinh, vô tình nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc ngẫm nghĩ của cô, hắn liền không nhịn được mà hỏi.
- Nếu như Ân gia xảy ra chiến loạn thì cô sẽ núp sau lưng ai?
Có lẽ hắn cũng chẳng ý thức được tại sao mình lại hỏi một câu không rõ mục đích như vậy, là để kiểm tra khả năng phân tích của cô sao?
Sở Nghinh suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra đáp án của mình.
- Đương nhiên là bà nội rồi.
Câu trả lời của cô hình như đã khiến cho Ân Viêm có chút thất vọng gì đó, chính bản thân hắn cũng chẳng ngờ đến nữa. Nhưng hắn đã phủi bỏ rất nhanh ngay sau đó và thay vào đó chính là cất giọng nhàn nhạt hỏi cô.
- Tại sao lại chọn bà nội? Cô còn chưa biết bà có hài lòng về cô hay không.
Nghe hắn hỏi vậy, Sở Nghinh lại vô cùng nghiêm túc mà trả lời lại.
- Đúng là tôi chưa biết thật. Nhưng bà nội là người nắm quyền lực ở Ân gia, nếu tôi chọn bà ấy làm chỗ dựa thì sẽ không cần phải lo lắng gì những con cá mập xung quanh nữa.
Lần này Ân Viêm không chỉ có hơi thất vọng nữa mà còn có vẻ như bực dọc trong người. Lúc hỏi cô thì hắn đã nghĩ rằng cô sẽ chọn hắn vì ở Ân gia này cũng chỉ có hắn mới hiểu rõ cô nhất, không ngờ đối với cô quyền lực thực sự vẫn là Ân lão phu nhân, hắn nên cho rằng cô ngốc hay quá ngây ngô đây?
- Vậy tôi cũng nên chúc cô may mắn nhỉ?
Sở Nghinh chẳng buồn quan tâm đến hắn nữa, quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. Đến khi có người đánh thức mình thì mới phát hiện mình đã từ trên máy bay di chuyển xuống xe rồi.
- Ngủ say như vậy, cô không có tâm thế đề phòng à?
Vừa mới tỉnh lại, Sở Nghinh còn vươn vai dụi dụi mắt, nhìn sang người đàn ông đang ngồi đọc từng trang báo cáo trên màn hình tablet rồi mới xem lại thời gian, không ngờ nhanh như vậy đã đến nơi rồi.
- Đến rồi à?
Ân Viêm không trả lời cô, vì trước mặt bọn họ chính là Ân gia rồi. Đó là một tòa biệt thự rộng bằng cả dinh thự của lãnh chúa ngày xưa, một phong cách kiến trúc truyền thống kết hợp với hiện đại, nguy nga tráng lệ vô cùng, nhưng đồng thời cũng tạo ra một cỗi áp lực mơ hồ, tựa như khi bước vào đó sẽ có biết bao nhiêu chuyện không ngờ tới đang chờ đợi mình.
Hai cảnh vệ canh bên ngoài cổng vừa nhìn thấy xe thì biết ngay là đại thiếu gia về nên nhanh chóng cho mở cổng. Chiếc maybach màu đen huyền bí lái thẳng vào cổng lớn thì dừng lại, cửa được mở ra để Ân Viêm và Sở Nghinh bước xuống.
Vừa đặt chân đứng trước cửa nhà, Sở Nghinh đã cảm giác choáng ngợp, nhất thời không thể thích ứng ngay. Hai tay cô vô thức nắm chặt góc váy, cho đến khi Ân Viêm vòng tay đỡ sau lưng đẩy nhẹ thân thể cô về phía trước thì cô mới chầm chậm đi theo hắn.
Không ngờ ngay lúc mà Sở Nghinh sắp đặt chân vào cửa thì lại có tiếng của một người phụ nữ nói vọng ra để ngăn cản.
- Khoan đã!
Người phụ nữ vừa bước ra kia là một người phụ nữ trung niên, trên người mặc một chiếc sườn xám cổ điển sáng màu, từ phong cách trang điểm đến khí chất đều ưu nhã, đoan trang. Trông bà còn khá trẻ nữa, nhưng cái uy lực này thì Sở Nghinh có thể đoán ra được bà chính là đại phu nhân của Ân gia, mẹ của Ân Viêm, cũng chính là mẹ chồng của cô.
Đi theo sau người phụ nữ là một quản gia và ba người hầu khác nữa. Người phụ nữ quét mắt nhìn Sở Nghinh một lượt, sau đó mới quay qua nói với ba người đứng phía sau.
- Còn đứng đó làm gì? Mau đưa đại thiếu phu nhân đi kiểm thân.
Sở Nghinh cảm giác hai tai đang ù ù, suýt nữa không dám tin vào những gì vừa nghe được. Cái gì chứ? Nghiệm thân? Ân gia bọn họ thực sự là sống sót từ thời kỳ cũ đến bây giờ sao? Lại còn giữ hủ tục này nữa?
- Ân Viêm, đây lại là chuyện gì đây? Bọn họ muốn kiểm tra thân thể tôi sao?
Cô không nhịn được quay qua chất vấn người đàn ông đang đứng bên cạnh, nhưng có vẻ như hắn lại vô cùng bình thản. Cũng phải thôi vì đây là nhà hắn và đó cũng là nghi thức hắn đã biết từ nhỏ rồi mà.
- Sợ sao? Nếu bọn họ kiểm tra ra cô sớm không còn trong sạch nữa thì cô biết hậu quả gì không?
Sở Nghinh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh để nói lại với hắn.
- Chẳng lẽ là cạo đầu bôi vôi, hay là bỏ vào lồng heo thả trôi sông?
Nỗi nghi hoặc này của Sở Nghinh cũng không có gì là quá đáng khi mới chứng kiến một tình huống không thể nào đỡ nổi này.
- Không đến mức đó, chỉ là cô không được phép bước vào từ cửa chính.
Cho dù đã cố gắng suy luận cho có lý một chút nhưng Sở Nghinh vẫn không thể nào hiểu được.
- Thừa biết đêm qua đã là đêm tân hôn của chúng ta rồi nhưng vẫn kiểm thân, kết quả không cần kiểm cũng biết trước cả rồi, thế rốt cuộc là muốn kiểm cái gì? Anh đừng nói với tôi là bọn họ muốn kiểm tra xem người ngủ với tôi có phải là anh không đấy nhé.
Ân Viêm hơi kinh ngạc mà nhìn cô, hắn không ngờ là cô có thể đoán ra được ý đồ của Ân gia chỉ bằng mấy câu đôi co qua lại. Nhưng ngay khi nhận được cái gật đầu của hắn, cô cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, chỉ có cô mới biết trong lòng cảm giác xấu hổ và nhục nhã đến mức nào.
- Bọn họ làm sao chứng minh được người đàn ông là ai?
Nghe cô hỏi nhưng người đàn ông lại không có ý định sẽ tiếp tục giải đáp thắc mắc cho cô nữa, chỉ ném lại vài câu đùa cợt trước khi rời đi.
- Là người có lạc hồng của cô, nếu cô muốn thoát nạn thì chắc phải hỏi thử tình nhân của cô đã đem lạc hồng của cô đi đâu rồi. Dù sao thì bọn họ kiểm tra thế nào thì lát nữa cô sẽ được trải nghiệm thôi.