Nhưng đúng lúc này một cỗ sát ý cực kỳ âm lãnh lập tức bao phủ lấy hắn.
Lôi Nặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa Lợi Phùng Tư sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, đôi mắt giống như ác ma đến từ cửu u, tràn đầy sát ý cùng điên cuồng.
Linh trượng trong tay Lợi Phùng Tư tràn ra những phù văn quỷ dị giống như máu tươi chảy tràn chói mắt.
Linh lực đáng sợ không ngừng từ trên người hắn lan tràn, hắc sắc vụ khí kinh thiên dâng cao, từng đạo chú ngữ tối nghĩa huyền ảo từ trong miệng Lợi Phùng Tư phun ra, toàn bộ ám hệ năng lượng trong thiên địa điên cuồng tụ tập, uy áp khủng bố, kinh thiên động địa.
Giờ phút này nhìn Lợi Phùng Tư giống như một ma thần đến từ địa ngục, mang theo hắc sắc vụ khí tràn ra khí tức giết chóc khuếch tán không gian.
Đôi mắt hắn biến thành huyết hồng, miệng hét to.
- Ám hệ áo nghĩa – Cửu U Địa Ngục!
- Oanh!
Một đạo hắc sắc vụ khí bắn ra khỏi linh trượng hướng Lôi Nặc lao đi.
Chỉ một thoáng toàn bộ bầu trời đều lâm vào trong bóng tối, trong đôi mắt cừu hận âm lãnh của Lợi Phùng Tư, hắc sắc vụ khí nuốt chửng Lôi Nặc.
Chiêu Cửu U Địa Ngục trước kia Lợi Phùng Tư từng thi triển với Kiệt Sâm trong cuộc thí luyện thiên tài, lúc trước không ít đế linh sư đều khó có thể ngăn cản, mà giờ khắc này Lôi Nặc lại bị hắn phát động ra một kích mãnh liệt nhất.
- Chết đi!
Trong lòng Lợi Phùng Tư hò hét, giờ khắc này linh lực trong thân thể hắn trở nên cuồng bạo, hắc sắc vụ khí ngập trời, hư không bắt đầu khởi động bao vây chỗ Lôi Nặc đang đứng.
Sau một khắc, hắc sắc vụ khí đã che kín không còn thấy hình dáng của hắn.
- Lôi Nặc…
Ở bên dưới mọi người nhìn thấy một màn này, trong lòng đều gầm rú, mà mấy người Đế Lâm chảy cả nước mắt.
Giờ này khắc này bọn họ rất muốn liều mạng xông lên, nhưng là thủ hộ giả của Áo Lan Đa vương quốc, bọn họ không thể, nếu họ làm vậy sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho vương quốc, họ không sợ tử vong, nhưng họ không thể làm cho mình trở thành tội nhân vong quốc.
- Ha ha, chết đi, ngươi là người thứ nhất, còn có Vi Ân không biết đang ẩn núp nơi nào, ta nhất định sẽ tìm ra hắn, bầm thây vạn đoạn!
Trong miệng Lợi Phùng Tư phát ra tiếng nguyền rủa ác độc.
Bên dưới vương thành, toàn bộ dân chúng đều chảy nước mắt.
Nhưng đúng lúc này…
- Thức thứ bảy bí pháp khống chế kim hệ linh sư cơ bản – Kim Kiếm Trảm Hư Không!
Một thanh âm lạnh như băng từ trong hắc sắc vụ khí truyền ra.
- Oanh!
Linh lực vô tận bộc phát, khí tức khiến người sợ hãi phóng thích, bầu trời tràn đầy hắc sắc vụ khí không ngừng chao đảo, không ngừng cuồn cuộn, đồng thời truyền ra thanh âm nổ tung liên tiếp.
Gương mặt Lợi Phùng Tư lập tức cứng ngắc lại, đôi mắt trợn trừng, giống như đã cảm ứng được điều gì, không cách nào tin tưởng trước mắt.
Trong ánh mắt của mọi người, một đạo kim sắc quang mang từ trong bóng tối xuyên thấu ra ngoài, giống như ánh rạng đông chiếu sáng đêm tối, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Đột nhiên một đạo kim sắc kiếm khí từ trong hắc sắc vụ khí phóng lên trời, xỏ xuyên qua không gian, giống như một thanh thần kiếm nối tiếp cùng thiên địa đâm xuyên qua bầu trời.
Dưới uy lực khủng bố của kim sắc cự kiếm, hắc sắc vụ khí bị đánh khai, trong tiếng nổ vang cực lớn hắc sắc vụ khí không ngừng tán loạn, kim sắc kiếm khí quét ngang, trực tiếp nhắm ngay Lợi Phùng Tư hung hăng đánh tới.
- Hòa…phong cho ta!
Gương mặt Lợi Phùng Tư thật dữ tợn, miệng gào thét, linh trương huy vũ trong tay không ngừng phóng xuất ra từng đạo hắc sắc vụ khí vặn vẹo, quấn quanh kim sắc kiếm khí đồng thời ổn định hắc sắc vụ khí không ngừng chao đảo kia.
Ở bên cạnh, hai người Áo Cổ Tư Đô cùng Hạo Đặc đều biết rõ nhất vinh cùng vinh, trong miệng đều gào to, linh lực phun trào nhắm ngay kim sắc kiếm khí phát động công kích mãnh liệt, muốn giúp Lợi Phùng Tư ngăn cản đạo công kích kia.
Nhưng chỉ vô dụng, công kích của Áo Cổ Tư Đô cùng Hạo Đặc lập tức bị phá vỡ, hai người giống như diều đứt dây văng ra ngoài, Áo Cổ Tư Đô còn đỡ hơn một chút, trong miệng Hạo Đặc không ngừng phun trào máu tươi, thiếu chút nữa đã bị đạo kiếm khí kia chém thành hai đoạn.
Mà hắc sắc vụ khí do Lợi Phùng Tư phóng xuất bị kim sắc kiếm khí quét ngang phảng phất như băng tuyết dưới mặt tời, trong khoảnh khắc liền sụp đổ.
Kim sắc kiếm khí xu thế không giảm, trực tiếp chém thẳng lên hắc sắc linh trượng của Lợi Phùng Tư.
- Phanh!
Thanh âm oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, linh trượng trong tay Lợi Phùng Tư lập tức nổ tung hóa thành mảnh vỡ đầy trời, đồng thời thân thể văng ngược ra, áo choàng đen nổ bạo tung tóe, máu tươi phun trào, nơi ngực của hắn lưu lại vết kiếm thật sâu đến tận xương, máu tươi không ngừng tuôn như suối.
Hắc sắc vụ khí tán đi, một thân ảnh tản ra kim sắc quang mang từ trong hư không chậm rãi bước ra.
Trong tay hắn cầm một bình linh dược tề, toàn thân tản ra khí tức mãnh liệt, thân ảnh kia chính là Lôi Nặc vừa bị vây khốn.
- Kiệt Sâm!
Lôi Nặc từ trong hư không bước ra, kinh ngạc nhìn vào bình linh dược tề trong tay của mình, tay của hắn có chút run rẩy, giống như đang ôm lấy vật báu vô giá, nước mắt không ngừng tuôn tràn.
Bình đế cấp linh dược tề này là ngày trước Kiệt Sâm phối chế cho hắn tại Hỗn Loạn Lĩnh, từ sau khi nghe được tin dữ của Kiệt Sâm, Lôi Nặc vẫn đặt trong người không nỡ sử dụng.
Bởi vì đây là vật phẩm duy nhất mà nhi tử của hắn lưu lại cho hắn, nhưng hôm nay gặp nguy cơ sinh tử, Lôi Nặc phải sử dụng, đồng thời cũng giúp hắn đột phá được thức thứ bảy Kim Kiếm Trảm Hư Không.
Mà giờ khắc này trong nội tâm Lôi Nặc không hề có chút vui mừng nào, chỉ nhìn vào bình dược tề trống rỗng không ngừng chảy nước mắt.
Bởi vì đây là bình linh dược tề cuối cùng mà Kiệt Sâm phối chế cho hắn.
- Ah…ta muốn ngươi chết!
Sau một khắc, trong miệng Lôi Nặc phát ra tiếng gào thét điên cuồng, cả người hóa thành một đạo kim sắc quang mang nhắm ngay Lợi Phùng Tư phóng tới.
Kim sắc kiếm khí đáng sợ xé rách trời xanh, sát khí tung hoành làm ba người Áo Cổ Tư Đô hoảng sợ, không dám nhúc nhích chỉ trơ mắt nhìn Lôi Nặc phóng tới chỗ Lợi Phùng Tư.
- Làm sao có thể…Lôi Nặc làm sao có thể cường đại như thế!
Nhìn bộ dáng điên cuồng liều lĩnh của Lôi Nặc, Lợi Phùng Tư hoảng sợ đến hồn phi phách tán, hóa thành một đạo hắc sắc lưu quang muốn bỏ chạy.
Một chiêu vừa rồi là tuyệt chiêu mạnh nhất của Lợi Phùng Tư, có thể dễ dàng diệt sát một ít đế linh sư cao cấp, nhưng đối diện Lôi Nặc lại không có công hiệu, làm nội tâm Lợi Phùng Tư kinh hoảng đồng thời không cách nào tin tưởng.
Hắn không thể tin được hôm nay cả ba đế linh sư cùng liên thủ muốn đến đánh chết Lôi Nặc cùng Vi Ân, hiện tại Vi Ân còn không có mặt tại đây mà ba người lại bị một mình Lôi Nặc đánh thảm bại, hoàn toàn mất đi dũng khí đối chiến.
- Chết đi cho ta!
Nhìn thấy thân ảnh bỏ chạy thục mạng của Lợi Phùng Tư, trong miệng Lôi Nặc gào thét, hai tay giơ cao, một đạo kim sắc kiếm quang từ trong tay hắn bắn tới.