Trong lòng Sử Lai Mỗ kinh hãi, thân hình lùi lại thật nhanh.
Kiệt Sâm không truy kích mà nhắm vào cao thủ Thu Khắc vương quốc, đế linh sư phong hệ trung cấp Khang Đốn chém ra một kiếm.
- Hưu!
Hắc sắc trọng kiếm xuyên phá trời cao, trực tiếp chém tới đỉnh đầu Khang Đốn.
- Phong Tường Chi Dực!
Trong lòng Khang Đốn kinh hãi, sau lưng hắn xuất hiện một cánh chim trong suốt, muốn né tránh công kích của Kiệt Sâm, nhưng chợt phát hiện khắp thiên địa đều đã bị phong tỏa, uy áp vô tận từ khắp bốn phương tám hướng bao trùm về phía hắn làm cho hắn hoàn toàn không thể tránh né.
Hắc sắc trọng kiếm đi tới đỉnh đầu Khang Đốn, không gian nứt ra một lỗ thủng thật lớn bao phủ lấy hắn.
- Ngăn cho ta!
- Phong hệ áo nghĩa – Thủ Hộ Chi Thuẫn!
Nhìn thấy vết nứt không gian kinh người, trong lòng Khang Đốn vạn phần hoảng sợ, miệng quát lớn đem trường kiếm ngăn trước mặt mình.
Một đạo thanh sắc quang mang từ trên người Khang Đốn bắn ra, tạo thành một mặt thuẫn cực lớn trước mặt hắn, phong hệ nguyên tố phóng thích, phong hệ pháp tắc huyền ảo lưu chuyển thủ hộ lấy hắn.
- Oanh!
Trong thoáng chốc hắc sắc trọng kiếm cùng thanh sắc tấm chắn nặng nề va chạm chung một chỗ, tấm chắn run rẩy không ngừng, từng đạo linh văn cùng linh phù bên ngoài không ngừng nổ tung, nhộn nhạo thành từng đạo gợn sóng.
- Ah…
Sau tấm chắn, trong miệng Khang Đốn chợt rống lên, sắc mặt đỏ tươi, toàn thân run rẩy, linh lực trong người không ngừng phóng thích muốn ngăn cản công kích của Kiệt Sâm.
- Hừ!
Kiệt Sâm hừ lạnh, thần mang bắn ra trong mắt:
- Diệt Thần Sát Quyết, chiến lực gấp ba, chết đi!
Theo lời nói của hắn rơi xuống, hắc sắc trọng kiếm bắn ra một cỗ lực lượng không thể ngăn cản.
- Bồng!
Thanh âm oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, trong ánh mắt vô cùng kinh hãi của Khang Đốn tấm chắn màu xanh trước mặt hắn giống như thủy tinh yếu ớt xuất hiện từng đạo vết rạn, lập tức ầm ầm vỡ nát.
Hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm chém rụng đầu của Khang Đốn, lập tức oanh đầu hắn thành hư vô.
Vô số phong hệ nguyên tố biến thành tán loạn, thi thể không đầu của Khang Đốn lập tức rơi xuống dưới.
- Không…
- Khang Đốn…
Ở gần bên, đám người Sử Lai Mỗ đều phát ra tiếng hét to, đồng thời mang theo vẻ mặt phẫn nộ lẫn hoảng sợ nhìn qua Kiệt Sâm.
- Không cần phải gấp, lập tức sẽ tới phiên các ngươi!
Thanh âm lạnh như băng, ánh mắt Kiệt Sâm lạnh lùng, dùng một kiếm đánh chết Khang Đốn không còn nửa phần do dự nhắm ngay một lão giả áo xám bên cạnh oanh ra một quyền.
Một quyền của Kiệt Sâm vừa đánh ra, ngay lập tức chỉ nghe thanh âm tiếng vỡ tan của không gian, cánh tay vung vẩy lướt qua, không gian chấn động kịch liệt.
Quyền xuất, như giao long xuất động!
Đánh ra một quyền, nắm đấm của Kiệt Sâm mang theo ba văn rung động không gian, không ngừng vặn vẹo, trực tiếp bắn thẳng về hướng lão giả áo xám.
- Bồng! Bồng! Bồng!
Thanh âm rung động chao đảo tâm linh, không gian trực tiếp bạo liệt lộ ra lỗ thủng thật lớn màu đen, xuyên thấu qua lỗ thủng rõ ràng thấy được không gian loạn lưu đang tàn sát bừa bãi.
- Ah…
- Đại địa áo nghĩa – Kim Võng Hộ Thể!
Đối mặt công kích của Kiệt Sâm, lão giả áo xám vạn phần kinh hoảng, miệng gào to, thổ nguyên tố trong phạm vi ngàn thước lập tức sôi trào, tạo thành một tầng khải giáp sáng bóng bao phủ bên ngoài thân thể hắn.
Nhưng chỉ vô dụng, một quyền của Kiệt Sâm công kích tới, khải giáp bên ngoài thân thể lão giả áo xám lập tức bị hủy diệt, lồng ngực xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, máu tươi không ngừng phun trào, đôi mắt hắn lập tức mất đi vẻ sáng bóng, thân hình ngã xuống.
Trong khoảnh khắc lại thêm một gã đế linh sư bát giai đê cấp…
Vẫn lạc!
- Sử Đông!
- Sử Đông…
Nhìn thấy lão giả bị Kiệt Sâm dùng một quyền đánh chết, mấy người còn lại hoảng sợ rống lên, nhìn qua Kiệt Sâm không tự chủ được run rẩy.
Một kiếm, cao thủ thứ hai của Địch Khắc vương quốc, đế linh sư phong hệ trung cấp Khang Đốn, vẫn lạc!
Một quyền, đệ nhất cao thủ Ô Khảm vương quốc, đế linh sư thổ hệ đê cấp Sử Đông, vẫn lạc!
Còn lại Đạt Tư Đinh, Hoắc Phu Mạn, Đức Duy Thác đều lộ vẻ sợ hãi nhìn Kiệt Sâm, hai người kia đều là cao thủ nổi danh ngang hàng với bọn hắn, cứ như vậy bị thanh niên tóc đen kia chỉ thoáng chốc liền đánh chết, làm nội tâm bọn hắn run rẩy lên, thân thể lạnh giá.
Mà Lôi Nặc đứng sau lưng Kiệt Sâm cũng hoàn toàn há hốc mồm, nhìn qua Kiệt Sâm trong nội tâm tràn đầy vui mừng.
Trên bầu trời, Kiệt Sâm ngạo nghễ đứng thẳng, cơn gió thổi tung mái tóc dài của hắn, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng bốn người Sử Lai Mỗ.
- Đáng hận, chúng ta làm sao bây giờ?
Nhìn Kiệt Sâm đứng thẳng ở phía trước, ba người Đạt Tư Đinh đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Sử Lai Mỗ, trong lòng đã có ý thối lui.
Hiện tại bọn hắn chỉ có thể đem hi vọng ký thác lên người Sử Lai Mỗ.
- Hừ, có chuyện gì mà phải làm nữa đây? Một tên tiểu tử thúi mà thôi, ta tới giết hắn, ba người các ngươi đi đem đám hoàng linh sư của Hỗn Loạn Thành giết hết đi!
Sử Lai Mỗ hung dữ lên tiếng.
Ba người Đạt Tư Đinh liếc nhìn nhau.
- Sưu! Sưu!
Ba người lao nhanh như thiểm điện hướng chỗ A Cơ Mễ Đức bọn họ bay vút tới, hiện tại bọn hắn đã không dám trực tiếp động thủ cùng Kiệt Sâm.
- Tất cả mọi người động thủ giết hết người của Hỗn Loạn Thành cho ta!
Gương mặt ba người vô cùng dữ tợn, quát lớn chói tai.
Theo lời của hắn tuôn ra, gần mười tên hoàng linh sư của nam vực thập tam vương quốc đều phát ra tiếng gào thét, vung lên vũ khí trong tay.
- Dừng tay!
Lôi Nặc gầm lớn muốn xông lên, lại bị ba người Đạt Tư Đinh vây quanh.
Công kích đáng sợ lập tức đánh úp về phía Lôi Nặc, hắn chỉ có thể vung kiếm ngăn cản.
- Oanh!
Thanh âm tiếng nổ tung vang lên, Lôi Nặc lập tức quấn vào vòng chiến cùng ba người Đạt Tư Đinh, cũng may trước đó được Kiệt Sâm trị liệu nên sức chiến đấu của Lôi Nặc đã khôi phục hơn phân nửa, cho dù còn chưa khỏi hẳn nhưng vẫn còn khả năng chống đỡ trước sự vây công của ba người kia.
- Hừ!
Cách đó không xa, nhìn thấy một màn này trong miệng Kiệt Sâm hừ lạnh một tiếng, vừa định ra tay đã thấy Sử Lai Mỗ chặn ngang trước mặt hắn, đôi mắt lạnh băng nhìn Kiệt Sâm tràn đầy sát cơ vô tận.
- Đối thủ của ngươi là ta, giết người của nam vực thập tam vương quốc, xú tiểu tử, đi chết đi!
Lời vừa rơi xuống, hắn lập tức xuất thủ.
Một cỗ lực lượng thâm trầm nặng nề từ trong cơ thể Sử Lai Mỗ lan tràn ra ngoài, một hư ảnh mơ hồ như người khổng lồ hiện ra ngay sau lưng của hắn, tản mát ra uy áp làm người rung động.
Trong miệng Sử Lai Mỗ quát to, chiến đao trong tay tản mát ra ảo ảnh.
- Phách tuyệt hoàng đao, phách tuyệt thiên hạ, hoàng đao xuất thế, sở hướng vô địch!
Trải qua cảnh tượng Kiệt Sâm ra tay khi nãy, Sử Lai Mỗ đã biết tuy Kiệt Sâm còn rất trẻ tuổi nhưng thực lực thâm sâu khó lường, bởi vậy khi vừa ra tay liền thi triển ra thần công tuyệt thế của chính mình.
Trong miệng hắn gào thét, chiến đao chấn động trong hư không, xuyên phá thiên không, không còn là hư ảnh như lúc đối chiến của Lôi Nặc mà hóa thành một cự đao thật thể cao hơn mười trượng, tản mát ra quang mang rực rỡ, toàn bộ thân đao thần quang lưu chuyển uy thế kinh thiên, trùng điệp cùng một chỗ với hư ảnh khổng lồ sau lưng Sử Lai Mỗ, giống như người khổng lồ kia đang cầm đao trong tay, chuẩn bị vung lên.