Kiệt Sâm mở miệng lên tiếng:
- Có những thứ này, dù ngày mai ngươi đối chiến với bát giai cấp thấp Đế Linh Sư, cũng ổn thắng không thua.
- Sư phụ...
Trong tay cầm những vật này, trước mặt Kiệt Sâm, Lạc Khố Ân thoáng cái nghẹn ngào.
Thất giai thượng phẩm Hoàng cấp linh dược tề, Lạc Khố Ân biết rõ nó trân quý tới cỡ nào, trên thực tế, cho dù là địa phẩm linh khí Vạn Mộc Hoàng Trượng, hay là công pháp trên Nguyệt cấp, trên đại lục, đều vô cùng trân quý, đồ vật như thế, trong một ít đại gia tộc, đều là truyền gia chi bảo vô số đời, nhưng mà Kiệt Sâm lại đem cho Lạc Khố Ân, khiến cho nội tâm của Lạc Khố Ân vô cùng cảm động.
- Tốt.
Kiệt Sâm vỗ vỗ vai của Lạc Khố Ân, nói:
- Đều lớn như vậy, ngươi đừng có biểu lộ như hài tử thế, ngày mai cầm cứ xuất thực lực chân chính của bản thân ra đi, cho những người kia xem, đồ đệ của Kiệt Sâm ta, rốt cuộc ưu tú cỡ nào.
- Ân!
Trong phòng, Lạc Khố Ân trọng trọng gật đầu, thoáng cái ngừng khóc, nước mắt tích trong khóe mắt, chỉ có kiên định.
Sau khi trở về phòng của mình, Lạc Khố Ân lúc này phục dụng Mộc Hoàng dược tề Kiệt Sâm vừa cho, rồi sau đó hoàn toàn lâm vào trong tu luyện, không ngừng luyện hóa, hấp thu linh lực cường hãn vào thân thể của mình.
Tu luyện một hơi, lại qua một đêm, đợi đến lúc sáng sớm ngày thứ hai Lạc Khố Ân mở hai mắt ra, lực lượng của hắn đã đạt tới đỉnh phong, vốn linh lực của hắn chỉ mới tiến vào thất giai cao cấp, hôm nay đã biến thành chất dịch sền sệt đậm đặc, giơ tay nhấc chân, một cổ linh lực cường hãn hiện ra ngoài, lực lượng bản thân hắn không ngừng đề cao lên.
Thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư, hoặc là nói thất giai đỉnh phong Hoàng Linh Sư, đây là trạng thái của Lạc Khố Ân hiện tại.
Dưới sự trợ giúp của thất giai thượng phẩm Mộc Hoàng dược tề, linh lực trong cơ thể của Lạc Khố Ân đã đạt tới thất giai Hoàng Linh Sư đỉnh phong, hắn hiện giờ, việc cần làm, chính là đề cao cảm ngộ pháp tắc mộc hệ, rồi sau đó phá tan bình chướng thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư tấn cấp bát giai Đế Linh Sư.
Đối với người bình thường mà nói đây là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng với thiên phú của Lạc Khố Ân, ngày đó sẽ tới, nhất định sẽ không quá lâu.
Vào giữa trưa ngày hôm nay.
Lại qua hai canh giờ, chính là thời gian quyết đấu giữa Lạc Khố Ân cùng Khắc Lỗ Ni hai người, dân chúng trong đế đô kích động đi tới lôi đài.
Tràng quyết đấu của đế đô, chính là tràng quyết đấu khổng lồ nhất của Tái Luân đế quốc, có thể chứa dược mấy chục vạn người xem, một ít đế quốc cỡ lớn khác, bình thường cũng mượn tràng quyết đấu này.
Chuyện Lạc Khố Ân cùng Khắc Lỗ Ni quyết đấu, ngày hôm qua tin tức này đã truyền ra khắp đế đô, khoảng cách hiện tại, cũng mới qua một đêm mà thôi, nhưng mấy chục vạn tấm vé xem thi đấu, dã sớm bán sạch rồi.
Thật sự là vì tên tuổi của Lạc Khố Ân cùng Khắc Lỗ Ni hai người quá lớn, mà đế đô cũng lâu rồi mới có quyết đấu hay như vậy, khó có được một lần, tự nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt.
Hôm nay người đế đô chạy tới không chỉ đơn thuần là xem quyết đấu, còn có một chút dân chúng ở các thành trì gần đó nhận được tin tức, cũng đi đường suốt đêm, chỉ vì muốn xem quyết đấu của hai người.
Trong dòng người, Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân vào giữa trưa cũng đi tới tràng quyết đấu, rồi sau đó là tiến vào trong phòng an bài cho tuyển thủ, Lạc Khố Ân yên lặng điều chỉnh trạng thái của mình, quen thuộc Vạn Mộc Hoàng Trượng trong tay.
Khi thời gian quyết đấu tới gần, Kiệt Sâm đánh thức Lạc Khố Ân đang điều chỉnh tâm thần.
- Thời gian quyết đấu đã sắp tới rồi, chúng ta đi ra ngoài.
Lạc Khố Ân gật gật đầu, đứng dậy, đi theo Kiệt Sâm rời khỏi phòng nghỉ.
Lôi đài có phương viên trăm trượng nằm ở trung ương, phương viên trăm trượng này, do kháng linh thạch cứng rắn tạo thành, trải qua thời gian dài cũng không bị phá hủy, nhưng kháng linh thạch này, cũng được linh dịch đặc thù xử lý, có thể chống cự công kích rất mạnh.
Chỗ ngồi chằng chịt ở chung quanh lôi đài, từ phương nam tới phương bắc, phân biệt có một ít khu vực, chuyên môn lưu cho thân nhân và bằng hữu tuyển thủ quan sát.
Trước lôi đài, có một loạt chỗ ngồi vô cùng xa hoa, là ghế dành cho trọng tài.
Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân từ trong thông đạo đi ra, xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, chính là mấy chục vạn thân ảnh rậm rạp chằng chịt của khán giả tới xem quyết đấu, cùng với tiếng ồn ào huyên náo động trời.
Dù sao Kiệt Sâm cũng là người nhìn thấy các mặt xã hội rồi, cũng từng tham gia đại lục tinh anh đại tái, đối với tràng diện này không có chút cảm giác đặc biệt gì, nhưng mà Lạc Khố Ân lại bị chấn trụ, trong nội tâm cảm thấy vô cùng rung động, máu trong cơ thể như bị thiêu đốt, thoáng cái vọt lên đầu của hắn.
- Người bình tĩnh lại!
Lạc Khố Ân nhịn không được run lên.
- Không cần khẩn trương, hôm nay, nơi này là ngươi sân khấu, ngươi thấy không, tại đây khoảng chừng mấy chục vạn người xem, lát nữa đều muốn vi ngươi hoan hô, không cần có áp lực, xuất ra ngươi thực lực chân thật.
Kiệt Sâm vỗ vai của Lạc Khố Ân, cổ vũ lên tiếng.
Lạc Khố Ân gật gật đầu, rồi sau đó đi cùng với Kiệt Sâm vào chỗ ngồi của mình.
Đối mặt với Bố Lỗ Ni đang ngồi, cũng có không ít người của Đường Ni gia tộc.
Bên phương của Bố Lỗ Ni có rất nhiều người, rậm rạp chằng chịt ghế ngồi, trong đó tuyệt đại đa số đều là thành viên của Đường Ni gia tộc, thậm chí ngay cả tộc trưởng Đường Ni gia tộc, phụ thân cuả Bố Lỗ Ni là Mã Đặc cũng tới, còn có rất nhiều thành viên khác.
Kiệt Sâm nhìn ra được, những thanh niên này thực lực cũng rất mạnh, rất hiển nhiên đều là đệ tử thánh địa.
Nhìn xuyên qua lôi đài này, ánh mắt lạnh lùng của song phương đụng vào nhau, đều có hoa lửa bắn ra.
Mà lúc này, tiếng hoan hô trên khán đài cực lớn, rất hiển nhiên, hai tuyển thủ tham gia quyết đấu xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người kích động lên.
Thời gian trận đấu diễn ra, rốt cục tới gần, sau khi hai tên tuyển thủ chuẩn bị xong, từ trong hậu trường của lôi đài, đột nhiên có một bóng người màu xanh bay lên không trung, rồi sau đó hạ xuống lôi đài trung ương.
Người xem trên khán đài kích động lên tiếng.
Đây là một lão giả mặc trường bào màu xanh, vừa hạ xuống lôi đài, là lên tiếng nói:
- Các vị, yên tĩnh.
Âm thanh cuồn cuộn như sấm sét vang vọng khắp toàn bộ lôi đài, mấy chục vạn người xem trên khán đài im lặng, tất cả mọi người nhìn về phía lão giả mặc trường bào màu xanh trên lôi đài.
- Ta nghĩ tất cả mọi người đã chờ không được?