Quyển 1, Chương 9: Thông báo truy nã có thưởng
Dịch: xie xie
Nhà Liên Nguyệt tọa lạc ở phía nam thôn, đó là một nhà tranh vách đất có bốn phòng vuông vắn. Trước nhà có vài mảnh đất trồng đủ thứ các loại rau; sau nhà ăn thông với núi rừng bạt ngàn. Vừa bước vào sân, lập tức có mùi thảo dược nồng đặc xông vào mũi, Liên Sơn ông nội của Liên Nguyệt đang xấy thảo dược.
Liên Nguyệt vui thích chạy đến bên Liên Sơn, kéo tay ông ta, hăng hái giới thiệu: “Gia gia (ông nội), con dẫn một người khách về đây. Anh ấy tên Nghiêu Thiên, võ công rất cao, ngay cả con cũng không địch nổi.”
Liên Sơn thấy Nghiêu Thiên tướng mạo hiên ngang, mi thanh mục tú, nên trong lòng có vẻ tán thưởng. Nghe Liên Nguyệt giói thiệu xong, nét mặt liền tươi cười, nhiệt tình nói: “Mời vào nhà chơi!”
Thấy ông lão không đuổi mình, trái lại còn nhiệt tình tiếp đãi, nên Nghiêu Thiên cảm thấy yên tâm, hắn tiến lên phía trước, kính cẩn kêu lên một tiếng “Gia gia.”
Nhiều người không câu chấp lễ nghi. Tiếng thưa “Gia gia” của Nghiêu Thiên khiến Liên Sơn mát dạ, vui mừng không thôi. “Tiểu ca, xin mời vào trong này, cứ xem chỗ này như nhà của cậu, ngàn vạn lần không nên khách khí.”
Nghiêu Thiên dù sao cũng không có chỗ để đi, thật lòng hắn muốn xem đây là nhà của mình, nên chẳng cần khách sáo, bèn ở lại. Liên Nguyệt đã có bạn để chơi đùa, mỗi ngày nàng giống như một con chim non đang sung sướng, miệng hót líu lo không ngơi.
Nhờ sự giới thiệu của Liên Nguyệt, Nghiêu Thiên quen biết nhiều người dân trong thôn và rất nhanh chóng hòa đồng với họ. Hắn thấy những người thợ săn trong thôn săn bắn được rất nhiều chiến phẩm mang về, nên lòng rất ngưỡng mộ, hắn đột nhiên quyết định muốn cùng đi săn bắn với những người thợ săn. Liên Nguyệt vốn là cô nương bản tánh thuần chất ngang ngược, nên ý tưởng của Nghiêu Thiên rất hợp với nàng ta. Hai người liền tìm kiếm những người thợ săn, yêu cầu cho được nhập bọn.
Những người thợ săn biết Nghiêu Thiên thân mang võ công, nếu có hắn tham gia, có thể làm tăng thêm lực lượng cho họ, nên tự nhiên đặc biệt hoan nghênh. Nhưng khi bọn họ nghe nói Liên Nguyệt cũng muốn cùng đi, bèn không đồng ý, cho dù hai người có nài nỉ gì đi nữa. Bọn họ nói, từ cổ đến nay chỉ có nam nhân mới có thể săn bắn, nếu có nữ nhân cùng tham gia sẽ khiến cho thần núi rừng nổi giận, sẽ không cho săn bắn được gì, trái lại còn mang tới nhiều tai họa nữa.
Liên Nguyệt tuy ngang bướng, nhưng nàng cũng biết, cho dù thế nào đi nữa, ý của thần linh không thể nào vi phạm. Nàng định bụng kêu Nghiêu Thiên đừng đi, để hắn ở lại bầu bạn với mình, nhưng trước mặt mọi người, nàng khó lòng mở miệng. Huống chi nàng thấy bộ dạng hăng hái của Nghiêu Thiên, cũng không dám làm phật ý hắn, nên đành xí xóa.
Thời đó, phần lớn những người thợ săn dùng phương pháp vây bắt, mọi người bao vây con vật săn lại, dần dần thu hẹp vòng vây, rồi dùng xiên đâm chết con vật. Cách vây bắt này đòi hỏi rất nhiều người tham gia, càng có nhiều người, cuộc vây bắt càng thuận lợi hơn. Với lại, có nhiều người săn cũng dễ dàng đối phó với các con thú hung dữ hơn. Do đó, nhưng người thợ săn này khi đi săn thường kết lại thành đội ngũ, nếu có thêm Nghiêu Thiên tham gia nữa thì bọn họ có hơn hai chục người.
Ngoài ra cũng có một ít thợ săn tiến hành phương pháp giăng bẫy, bọn họ thường chọn những nơi có nhiều thú qua lại, đào hố bẫy hoặc dùng dây thòng lọng, sau đó núp vào một chỗ nào đó, đợi vật săn tự sa vào bẫy.
Nếu là cao thủ võ công, dĩ nhiên họ sẽ không bị giới hạn vào hai phương pháp đó. Nhưng, trừ phi vạn bất đắc dĩ lắm, sao có cao thủ võ công nào lại cam chịu đi là thợ săn?
Bọn thợ săn kéo đến phía sau núi, trước tiên họ đào lên một cái bình, rồi lấy dung dịch ở trong bình đem thoa lên các cây xiên (dụng cụ dùng để đâm thú vật). Nghiêu Thiên hiếu kỳ hỏi: “Nước này có công dụng gì thế?”
“Đó là ma dược (thuốc mê), chúng ta dùng nó bôi lên các cây xiên, chỉ cần cây xiên đâm trúng vào da con vật, loại thuốc mê này ngấm vào trong huyết dịch, sẽ nhanh chóng làm hôn mê con vật.” Một người thợ săn giói thiệu nói. “Nó được chế tạo từ mủ của một loại cây ma túy trong núi, dược lực rất lợi hại, ngay cả cọp cũng bị quật ngã như thường.”
Chẳng lẽ có loại mê dược lợi hại đến thế sao, Nghiêu Thiên đâm ra nghi ngờ, hắn định bụng khi nào săn bắn trở về sẽ hỏi xin bọn họ một ít mê dược này.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, bọn họ tuyển chọn địa điểm, bố trí chỗ vây bắt, rồi bắt đầu săn bắt.
Động vật trong núi rất nhiều, nhưng bọn họ chỉ có hơn hai chục người, đối với động vật nhiều như thế, lực lượng bọn họ vẫn còn quá ít, nên lúc thu hẹp vòng vây trong một hẻm núi, tuyệt đại đa số các động vật vẫn chạy thoát ra từ vòng vây như thường, sau cùng chỉ còn sót lại một con dã thú và hai con hoẵng. Riêng phần Nghiêu Thiên thì thâu hoạch được rất nhiều, phàm bất cứ con vật nào chạy về phía hắn đều không có đường thoát, tất cả đều bị hắn bắt được. Những người thợ săn thu tập các con thú do hắn bắt được gồm có dã thú, hoẵng, sói, thỏ, gà rừng .. tổng cộng có hơn năm chục con.
Những người thợ săn đều kinh ngạc không thôi, nghẹn họng nhìn hắn trân trân: “Nghiêu huynh đệ, nếu sau này người có ý đi săn, chúng tôi đều sẵn sàng tuân theo.”
Nghiêu Thiên từ tốn nói: “Tất cả đều là công lao của mọi người. Nếu không nhờ quí vị bao vây các con thú lại, tôi dù có tài giỏi cũng không cách nào bắt được chúng.”
Bọn thợ săn vốn chuẩn bị cho cuộc săn trong núi bốn năm ngày, nhưng do có Nghiêu Thiên tham gia, chỉ cần một trận vây bắt thôi đã thu hoạch được rất nhiều vật săn, vượt qua số vật săn trong mười trận vây bắt của họ trước đây nhập lại. Mọi người hết sức phấn khởi thâu thập chiến lợi phẩm, rồi quay về thôn trong ngày.
Đêm đến, mọi người trong thôn tập trung vào quảng trường ở giữa thôn, cử hành buổi tiệc lửa trại thịnh soạn ngoài trời, giữa quãng trường có đốt một đống lửa lớn, trên nướng một con dã thú; ở một góc quãng trường có treo một cái nồi lớn, trong nồi nấu rất nhiều thịt hoẵng. Hơn hai trăm người trong thôn đều có mặt, mọi người cùng ăn thịt, uống rượu, cùng chia nhau hưởng thành phẩm đạt được trong cuộc săn bắt này. Mọi người ăn, nói, cười, đã tạo nên trong quãng trường một cảnh tượng náo nhiệt khác thường. Đã lâu rồi mọi người chưa có buổi tiệc nào vui vẻ như thế này.
Nghiêu Thiên tự nhiên trở thành nhân vật trọng tâm trong bữa tiệc, mọi người tranh nhau mời hắn uống rượu, nói với hắn những lời lẽ tán dương. Nghiêu Thiên tuy da mặt dầy, nhưng lần này hắn cũng không tránh khỏi đỏ mặt.
“Tiểu tử thúi, phen này ngươi nở mặt nhé.” Liên Nguyệt len lén véo vào tay Nghiêu Thiên, thì thầm nói. Nàng thấy mọi người đều tán thưởng Nghiêu Thiên, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào theo, giống như mọi người đang khen thưởng nàng vậy.
Ăn uống no đủ xong, mọi người trong thôn vây quanh đống lửa nhảy múa. Liên tục náo nhiệt đến thật khuya, mọi người mới lần lượt giải tán.
Từ đó về sau, Nghiêu Thiên hầu như ngày nào cũng đều theo các người thợ săn trong thôn đi săn bắt, ngày nào cũng đều có thu hoạch. Bọn họ cắt thịt thú ra phơi khô, để dành ăn dần, còn da thú thì đem ra thành bán hoặc trao đổi lấy vải vóc và các nhu yếu phẩm cho sinh hoạt hàng ngày. Chẳng bao lâu, bọn họ đã tích lũy được khá nhiều da thú.
Một hôm, những người thợ săn tập trung các da thú lại, phái hơn mười người đem da thú ra thành bán. Liên Nguyệt nghe nói Nghiêu Thiên muốn đi ra thành, nàng vui mừng khôn xiết, bất luận thế nào nàng cũng phải theo bọn họ ra thành để rong chơi cho thỏa thích.
Từ thôn đến La Bi thành chỗ gần nhất cũng hơn năm mươi dặm, Nghiêu Thiên và đoàn người khởi hành lúc trời chưa sáng, đến trưa thì đã vào trong thành.
La Bi thành là một thành nhỏ, do hai con đường cái chính giao nhau (ngã tư) tạo thành, trong thành có khoảng năm ngàn hộ dân cư, độ ba vạn người. Quy mô thành tuy nhỏ, nhưng trên đường cái người qua kẻ lại tấp lập, hai bên phố xá san sát, chứng tỏ thành rất sầm uất.
Trước tiên bọn thợ săn đi tới cửa tiệm bán da, đem da thú bán hết cho cửa tiệm. Phần lớn những da thú này đều do Nghiêu Thiên dùng chưởng đánh chết, nên lông da thú xem rất hoàn hảo không có chút tì vết, do đó rất nhanh chóng được cửa tiệm nghiệm thâu, hơn nữa lại còn bán được giá, tổng cộng bán được năm lạng bạc. Bọn thợ săn rất hứng khởi, liền lấy hai lạng bạc đưa cho Nghiêu Thiên.
Nghiêu Thiên ngạc nhiên hỏi: “Sao tôi được nhiều thế?”
Bọn thợ săn nói: “Xét công lao của ngươi, không phải chỉ có bấy nhiêu thôi. Ngươi không nên chối từ, nếu không chúng ta đều cảm thấy bất an.”
Nghiêu Thiên nói: “Thực lòng mà nói, ta đi săn chỉ để vui chơi thôi, chẳng phải dựa vào nó kiếm tiền, hai lạng bạc này các vị cứ chia nhau đi. Các vị đối xử với ta quá tốt, ta còn chưa biết lấy gì cảm tạ. Thế này nhá, ta mời mọi người đi ăn một bữa.”
Trong bụng Nghiêu Thiên còn đang cất giấu một trăm lạng bạc do thôn trưởng ban cho, trên người có tiền, dũng khí mạnh lên, hắn quyết định mời mọi người ăn một bữa cho ra trò.
Những người thợ săn thấy hắn kiên quyết từ chối không nhận, lại còn mời mọi người đi ăn, nên bọn họ ngấm ngầm tính toán với nhau, sẽ dùng phần chia của hắn để trả tiền cho bữa ăn. Thấy không thể từ chối được, mọi người liền gọi nhau xúm lại đi theo Nghiêu Thiên tới quán ăn.
Vào tới quán ăn, Nghiêu Thiên đặt ngay một bàn ăn thịnh soạn, lại còn thêm mấy bình rượu. Mấy người thợ săn đều là những người nghèo khó, thường khi vào trong thành họ chỉ có thể mua hai cái bánh bao là tốt quá rồi, nay lại bất ngờ được bước vào quán để ăn cơm là lần đầu tiên trong đời họ, lại thấy Nghiêu Thiên gọi quá nhiều thức ăn, khiến cho mọi người sợ hãi không dám cầm đũa.
“Nào, lại đây chúng ta cùng uống rượu.” Nghiêu Thiên rót cho mỗi người bát rượu, hăng hái nói: “Tôi kính mọi người một bát!” “Ối chà! Cái này là rượu à? Sao nó cay thế?” Liên Nguyệt không chịu thua kém, cầm bát rượu uống một hơi, lập tức bị sặc nhổ ra.
Đây chính hiệu là rượu Cao Lương, do dùng hạt Cao Lương để nấu rượu nên rất nặng, không giống như loại rượu Hồng Thự Bì mà bọn họ vẫn thường uống ở trong thôn. Mọi người thấy bộ dạng của Liên Nguyệt đều không ngăn được cười ầm ĩ lên. Việc gián đoạn này khiến cho bầu không khí trong bàn trở lên vui vẻ thoải mái, sau đó mọi người lại cúi đầu tiếp tục ăn uống.
Các thức ăn trên bàn tính hết hai lạng sáu bạc, người cầm đầu nhóm thợ săn âm thầm đau khổ, chỉ còn biết cắn răng, chuẩn bị móc bạc ra trả. Nghiêu Thiên vội vã ngăn lại nói: “Tôi đã nói là mời mọi người đi ăn, sao ông lại trả tiền?”
Mọi người giằng co một hồi, cuối cùng chịu thua Nghiêu Thiên, đành để cho hắn trả tiền.
Ăn uống xong, mọi người đều muốn đi mua các nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt. Thế là mọi người ước hẹn thời gian quay lại và địa điểm tập trung, xong mạnh ai nấy phân tán ra các đường phố.
Nghiêu Thiên dẫn Liên Nguyệt, tìm chỗ bán quần áo cũ, đặc biệt mua tặng nàng một bộ. Liên Nguyệt vui mừng, lập tức tung tăng chạy đi thử quần áo. Thân thể nàng đã đẹp sẵn, nên bất cứ bộ nào mặc lên cũng đều xem được mắt, điều này khiến nàng phân vân không biết nên chọn bộ nào.
“Nếu thế thì mua hết vậy.” Nghiêu Thiên ra dáng một người giàu có, nhưng giọng nói có vẻ miễn cưỡng.
Liên Nguyệt tâm tình phơi phới khẽ liếc Nghiêu Thiên, nhõng nhẽo nói: “Ngươi phát điên à, ta đâu dám đòi hỏi mua nhiều quần áo thế này?”
Nghiêu Thiên hai mắt sững sờ nhìn Liên Nguyệt, nếu như không có tên phụ việc trong cửa tiệm đứng gần đó thì hắn nhất định bước tới kéo nàng vào lòng, Nhưng hắn đã kịp thời lấy lại thần khí, cười ha hả nói: “Nguyệt nhi của ta xinh đẹp thế này, không mua nhiều quần áo sao được?”
Liên Nguyệt đỏ mặt, bỉu môi nói nhỏ: “Ai là Nguyệt nhi của ngươi?”
Nghiêu Thiên phải ba lần nài nỉ, Liên Nguyệt mới chịu mua hai bộ y phục. Còn hắn cũng mua cho mình một bộ và một số vải vóc cho Liên Sơn, ông nội của Liên Nguyệt.
Tục ngữ nói, “Người tốt bởi lụa, gỗ tốt bởi sơn.” Hai người vừa mới thay quần áo mới xong thì diện mạo trông khác hẳn, đẹp đẽ cả người ra, đến nỗi những người đi đường phải dừng bước, kinh ngạc nhìn ngắm hai người.
Ở ngay trung tâm ngã tư thành, một đám đông người đang tụ tập để xem bảng cáo thị dán trên tường. Hai người hiếu kỳ, cũng bước lại gần xem.
Đó là tờ cáo thị truy nã có phần thưởng của huyện đường, ở trên có vẽ hình người bị truy nã. Liên Nguyệt vừa mới nhìn, đã lập tức kêu lên: “Đây không phải là ngươi ư?”
Liên Nguyệt sực nhớ mình đã lỡ lời gây đại họa, liền vội vã thối lui. Hầu như những người có mặt ở đó đều quay đầu lại, nhìn Nghiêu Thiên rất kỹ. “Không sai, chính là hắn!” Mọi người lập tức ùa lại, muốn bắt nấy Nghiêu Thiên.
“Chạy mau!” Nghiêu Thiên vội vàng nắm tay Liên Nguyệt, đột phá đám đông, chạy về hướng ngược lại.
“Mau bắt lấy hắn, hắn chính là Nghiêu Thiên trị giá một trăm lạng vàng!”
“Mau bắt lấy, bắt được hắn sẽ phát tài.”
Mọi người lớn tiếng hô hào, điên cuồng đuổi theo Nghiêu Thiên. Những người đang đi trên đường phố nghe được, cũng vội nhộn nhịp tham gia vào hàng ngũ đuổi bắt, dần dần con số tăng lên tới trăm người.
Nghiêu Thiên ngầm than khổ, hắn biết, một trăm lạng vàng tuyệt đối không phải con số nhỏ, lực quyến rũ của nó quá lớn, có thể nói toàn bộ người trong thành đều muốn bắt hắn. Cho dù mình không bị mọi người vây bắt, nhưng nếu cửa thành chẳng may đóng lại, chỉ sợ có chắp thêm cánh cũng không tài nào thoát khỏi.
Hắn không cần do dự, lập tức hai tay nắm lấy Liên Nguyệt, đặt nàng lên lưng mình, hai chân dùng lực, thân thể lập tức vọt lên nóc nhà bên đường. Liên Nguyệt sợ hãi nhắm mắt, bám chặt vào lưng hắn, một chút cũng không dám động đậy.
Vượt qua được hơn mười nóc nhà, Nghiêu Thiên thấy có chỗ kín đáo thì ngừng lại, nhảy vào sân sau của một căn hộ, nhanh chóng thay lại bộ quần áo cũ, rồi bốc một ít đất thoa lên mặt. Thấy Liên Nguyệt vẫn còn đứng ngơ ngác không chút động đậy, hắn nói nhỏ: “Ngươi còn đứng đấy làm gì? Sao không mau thay quần áo.”
“Thay tại chỗ này ư?” Liên Nguyệt luống cuống hỏi.
Liên Nguyệt mặc dầu tính tình ngang bướng cố chấp, nhưng nàng suy cho cùng cũng là một đại cô nương, bảo nàng thay quần áo trước mặt Nghiêu Thiên, sao nàng lại dám. Nghiêu Thiên cuối cùng biết ý nàng, ngượng ngùng cười cười rồi quay lưng. “Mau thay đi.”
Liên Nguyệt tuy vẫn sợ hãi, nhưng sự thể đã như thế, nàng cũng không còn biện pháp nào khác, nên đành nhanh chóng thay đổi y phục.
Sau khi đã thay đổi hình dạng, hai người liền bước ra đường, cúi đầu, vội vã đi nhanh về phía cổng thành.
Trên đường vẫn còn có nhiều người đang lùng sục Nghiêu Thiên, bọn họ không ngờ hắn đã nhanh chóng thay đổi quần áo, hơn nữa trên mặt còn bôi đen đen, vì thế không có một ai chú ý đến hai người.
Hai người đi một mạch ra khỏi thành, cũng không cần đợi các người thợ săn khác, lập tức hối hả chạy về thôn.
“Bọn họ là ai? Sao lại đòi bắt ngươi?” Liên Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
“Ôi ….” Nghiêu Thiên thở dài. “Một lời không thể nói hết, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Xin lỗi, báo hại ngươi suýt nữa bị bọn họ bắt.” Liên Nguyệt hối hận nói. “Ta không có ý.”
“Không sao.” Nghiêu Thiên hờ hững nói. Hôm nay tuy nguy hiểm, nhưng so với mấy lần trước, lần này chẳng thấm tháp vào đâu. Có điều bọn “Kỳ Lân Cung” thật thâm độc, lại có thể nghĩ ra kế tuyệt hậu, đăng bố cáo tầm nã có phần thưởng này, chẳng lẽ không cho ta có đất cắm dùi.
“Không ngờ Nghiêu Thiên ta lại có thể trị giá tới một trăm lạng vàng.” Nghiêu Thiên tự chế giễu mình, cười nói.
Liên Nguyệt kinh ngạc nhìn Nghiêu Thiên, không ngờ hắn lúc này lại có thể cười được, thật không biết hắn thuộc loại người nào nữa. Còn nàng đến lúc này tim vẫn còn đập thình thịch.
Nghiêu Thiên giơ tay choàng qua bả vai mềm mại của Liên Nguyệt, tâm tình vui vẻ nói: “Tốt lắm, chúng ta đã thoát được ra đây, không thèm nghĩ đến chuyện ấy nữa.”
“Ta nhìn thấy trên tờ cáo thị yêu cầu tầm nã ngươi là “Kỳ Lân Cung”, “Kỳ Lân Cung” là cái thứ gì? Nó lợi hại lắm phải không?” Liên Nguyệt hỏi. Lòng nàng vẫn còn vương vấn việc Nghiêu Thiên bị thông báo truy nã, ngay cả việc Nghiêu Thiên đột nhiên giơ tay khoác vai mình, cử chỉ thân thiện đó cũng không làm nàng để ý.
“Ha ha, ngươi hỏi thú vị thật. Mặc kể nó là gì, nó chỉ là một tổ hợp phái rất có thế lực, nghe nói bây giờ thế lực võ trang của nó mạnh nhất thiên hạ.” Nghiêu Thiên nói. “Yên tâm đi, “Kỳ Lân Cung” không thể bắt được ta đâu.”
Tuy bộ dạng Nghiêu Thiên biểu lộ tràn đầy tự tin, nhưng lòng Liên Nguyệt lại lo lắng đến chết. Ngay cả bản thân nàng cũng không tin tưởng cho lắm, nàng như đã đem mình và Nghiêu Thiên gắn bó vào nhau.
Rời khỏi con đường chính, hai người rẽ vào con đường núi để đi về thôn. Nghiêu Thiên đột nhiên đứng lại, nói với Liên Nguyệt: “Nguyệt nhi, ngươi hãy mặc bộ đồ mới vào đi, ta vẫn còn thích nhìn vẻ duyên dáng xinh đẹp của ngươi trong bộ đồ mới.”
“Ý ngươi nói ta xấu lắm phải dựa vào y phục mới đẹp phải không?” Liên Nguyệt chu miệng nói.
“Đâu phải thế, Nguyệt nhi chúng ta lúc nào cũng đều xinh đẹp hết, ngay cả lúc không mặc quần áo trông cũng đẹp.” Nghiêu Thiên cười đùa cợt nhả.
“Ngươi muốn chết phải không? Ăn nói sao khó nghe thế.” Liên Nguyệt hầm hầm trợn mắt nhìn Nghiêu Thiên. Đến lúc này nàng mới phát hiện Nghiêu Thiên đang khoác vai mình, lòng không khỏi mắc cở, hai má nàng chợt đỏ bừng lên.
Hai người tới con suối nhỏ bên đường để rửa ráy đất cát bám trên mặt, thay lại quần áo mới, rồi tay dắt tay đi vào trong thôn.
Ba ngày sau, một người trong thôn hốt hoảng chạy vào nhà Liên Nguyệt, mặt khẩn trương nói với Nghiêu Thiên: “Không xong rồi, có nhiều người võ lâm tay mang đao kiếm đi vào trong thôn, sợ rằng họ đến để bắt cậu. Chúng tôi đã kịp thời trì hoãn họ, cậu hãy mau chạy đi.”
Tin tức Nghiêu Thiên bị mọi người trong thành La Bi truy bắt đã được vài người thợ săn về thôn thuật lại, hơn nữa tin tức này lại còn rỉ rả lan truyền ra. Tuy mọi người trong thôn rất nghèo khổ, họ cũng biết rõ nếu bắt Nghiêu Thiên sẽ được thưởng một trăm lạng vàng, nhưng chẳng một ai trong thôn thèm nghĩ đến cơ hội phát tài đó.
“Thiên nhi, con và Liên Nguyệt cần phải trốn mau.” Liên Sơn cũng thúc hối nói.
“Nhưng, gia gia ….” Nghiêu Thiên do dự nhìn Liên Sơn.
“Con không cần quan tâm tới ta. Ta đã già rồi, nếu có chết cũng không thấy tiếc. Nhưng ta chỉ có một đứa cháu là Liên Nguyệt, nay ta giao nó cho con, con phải hứa sẽ đối xử tốt với nó.” Liên Sơn căn dặn.
Nghiêu Thiên nói: “Gia gia yên tâm, con nhất định sẽ đối đãi Nguyệt nhi thật tốt.”
“Gia gia ….” Liên Nguyệt nghẹn ngào.
“Các con chạy nhanh lên!”
Nghiêu Thiên và Liên Nguyệt hai người cùng cúi đầu vái Liên Sơn, rồi từ cửa sau trốn đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK