Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quyển 1, Chương 6: Âm mưu đáng sợ

Dịch: xie xie

Nghiêu Thiên trồi khỏi mặt nước, trời đã sáng tỏ. Hắn vội vàng bò lên bờ sông, hấp tấp chạy đi thay quần áo, vì sợ nếu bị ai đó bắt gặp thân thể đang trần truồng thì thật xui xẻo.

Lòng lo sợ gặp quỷ thì lại được gặp quỷ. Hắn vừa mới bò lên khỏi bờ sông, thấy phía trước có người, hắn ngẩn đầu nhìn, người đang đứng phía trước chính là Mi Ngọc.

Nghiêu Thiên theo bản năng dùng hai tay che kín phần dưới, mặt liền đỏ gay. Hắn bình thường lúc nào cũng bạo dạn, hay cợt đùa trêu chọc, nhưng lúc này lại quay người đi, không dám nhìn Mi Ngọc.

Mới chiều ngày hôm qua, thân thể Mi Ngọc đã bị ánh mắt hắn suồng sã “cưỡng dâm” một lần, sáng sớm hôm nay, thân thể trần truồng của hắn lại bị ánh mắt Mi Ngọc thu vào. Sự báo ứng này đến quá nhanh.

“Còn không mau mặc quần áo vào? Đệ cho rằng ở trần truồng như nhộng là đẹp lắm chăng?” Tiếng nói vừa dứt, một gói quần áo được ném về phía Nghiêu Thiên.

Nghiêu Thiên ngượng ngập đón lấy quần áo, liếc mắt nhìn Mi Ngọc, thấy nàng sớm đã quay mình đi. Hắn yên tâm vội vàng mặc quần áo vào.

“Nói mau, Đệ lén la lén lút tới chỗ này làm gì?” Mi Ngọc trừng mắt nhìn Nghiêu Thiên, nghiêm khắc hỏi.

Nghiêu Thiên giống như một tên ăn trộm bị bắt lần đầu, hắn lắp bắp nói: “Đệ, đệ tới để kiếm, kiếm một món đồ.”

“Báu vật gì phải cần tới canh ba nửa đêm mò tới đây?” Mi Ngọc tiếp tục truy vấn.

“Là một đồ chơi của đệ trước đây.” Nghiêu Thiên lấy lại bình tĩnh, mỉn cười nói. “Đó là món đồ chơi chỉ dành cho phái nam, tỷ là nữ nhân không nên hỏi tới.”

Mi Ngọc lạnh lùng đáp: “Sợ không phải là đồ chơi mà chính là “Huyết Ngọc Lệnh” nổi tiếng trên võ lâm?”

Sắc mặt Nghiêu Thiên liền biến sắc, hắn kinh ngạc nhìn Mi Ngọc, “Tỷ vừa nói cái gì là “Huyết Ngọc Lệnh”, nó là một món đồ chơi phải không?”

Mi Ngọc nhìn Nghiêu Thiên như thầm trách, đôi mắt đẹp đỏ hoe, hai hàng nước mắt lăn tăn chảy. “Không nghĩ đến tỷ đã xem đệ như người em thân thích, còn đệ trái lại luôn luôn xem tỷ tỷ như người ngoài. Thôi, đệ đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa, cứ coi như tỷ không quen biết đệ.”

Tâm lý Nghiêu Thiên cực kỳ mâu thuẫn. Nếu nói cho nàng biết, thì cái bí mật mình có được “Huyết Ngọc Lệnh” sẽ bị tiết lộ, còn nếu không nói, thì hắn rất có khả năng vĩnh viễn mất đi vị tỷ tỷ này.

Nghĩ đến những ngày Mi Ngọc chăm sóc hắn từng li từng tí, nghĩ đến hai người đã từng có những giây phút bên nhau thật nồng nàn, lòng hắn liền mềm yếu ngay. Thôi được, đành nói hết sự tình cho nàng nghe vậy, dù sao ngưòi “Kỳ Lân Cung” cũng đã đoán được “Huyết Ngọc Lệnh” trên người mình, cái bí mật này sớm muộn gì cũng bị tiết lộ ra, không hẳn nàng là ngươi duy nhất biết việc này. Nếu như ta mất nàng, thì đây mới thật sự là mối di hận suốt đời ta.

Nghiêu Thiên vội vã đuổi theo, cản Mi Ngọc lại, hắn cười cầu hòa: “Tỷ tỷ, tiểu đệ chỉ muốn giỡn với tỷ mà thôi, sao tỷ lại hẹp hòi như vậy.”

Sắc mặt Mi Ngọc cuối cùng khôi phục lại bình thường. Nàng nhìn Nhiêu Thiên cười mắng: “Đệ thật là xú tiểu tử, đã cố tình chọc giận tỷ tỷ, lại còn trách cứ tỷ tỷ hẹp hòi, có muốn tỷ cho một bài học không?”

“Tỷ tỷ tha mạng! tiểu đệ đã giơ tay đầu hàng.”

“Đủ rồi.” Mi Ngọc cười, chìa tay về phía Nghiêu Thiên. “Huyết Ngọc Lệnh đâu?”

“Nó đã hòa tan vào cơ thể đệ rồi.”

Mi Ngọc trợn mắt, bộ dạng như sắp nổi cáu. “Đệ còn muốn giỡn với tỷ tỷ nữa sao?”

“Đệ không gạt tỷ, lời đệ nói là sự thật.” Nghiêu Thiên giơ hai tay ra, để lộ hoa văn trong lòng bàn tay. “Tỷ thấy đó, đây là hoa văn mặt trước và sau của ‘Huyết Ngọc Lệnh’.”

“Sao lại như thế này?” Mi Ngọc lộ vẻ hoài nghi.

Nghiêu Thiên nói: “Đệ cũng không biết làm sao nữa? Lúc đệ tỉnh lại thì không còn thấy ‘Huyết Ngọc Lệnh’, nhưng ở trên hai lòng bàn tay lại có hai hoa văn này.”

Tiếp theo hắn kể qua các việc đã xảy ra trong thạch động.

Mi Ngọc kinh hãi đến nỗi hoa dung biến sắc, một lát sau mới lấy lại tinh thần. Nàng nhìn các hoa văn trên tay Nghiêu Thiên, hơi lắc đầu, trong lòng ngấm ngầm than vãn.

Nghiêu Thiên đeo bọc quần áo lên lưng, từ biệt mẫu thân, rồi cùng Mi Ngọc khởi hành, dấn thân vào chốn giang hồ mờ mịt.

Đi một mạch được ba bốn chục dặm, hai người đều thấm mệt, bèn ngồi xuống bên đường nghỉ ngơi. Nghiêu Thiên vô tình dõi mắt trên đường, thấy có xuất hiện hơn mười người. Ai nấy đều có mang theo binh khí, hiển nhiên là người trong võ lâm. Bọn họ vừa đi chậm rãi, vừa ngó ngang ngó dọc, xem bộ như đang tìm kiếm cái gì.

Chỗ này là đường núi, tuy hai bên có nhiều cây cối, nhưng phong cảnh không có gì đặc biệt để xem. Nghiêu Thiên lòng hoài nghi, cố đưa mắt về phía bọn này. Thị lực Nhiêu Thiên bây giờ khác xưa nhiều, tuy vẫn còn cách xa gần một dặm, nhưng mặt mũi bọn họ hắn đều xem được rất rõ. Cái nhìn lần này đã khiến cho Nghiêu Thiên thất sắc, Thấy trong hơn mười đó có hai người hắn đã gặp trước đây, đó là Trương Long và Triệu Hổ của Ngọa Hổ sơn trang.

“Không xong rồi, chúng ta đã bị theo dõi.” Nghiêu Thiên sợ quá gào lên. Hắn không biết sở dĩ bọn họ không cần đuổi nhanh để bắt hai người, mà chỉ muốn âm thầm theo dõi phía sau.

Mi Ngọc tuy không nhìn rõ được gương mặt của mấy người đó, nhưng nàng cũng nhận ra cử chỉ của bọn họ rất đáng khả nghi, nàng khẽ chau mày.

Bọn họ tuy chưa đuổi tới, nhung hai người đều cảm thấy không thoải mái chút nào khi bị đeo đằng sau. Vì muốn cắt cái đám trùng bám theo mông, hai người bèn nhanh chóng đi sâu vào núi.

Trong núi cây cỏ rậm rạp, rất thuận tiện cho ẩn núp, nhưng việc di chuyển lại khó khăn. Hai người chạy được hơn mười dặm, đã cảm thấy mệt bở hơi tai. Thấy đám người đó còn chưa đuổi kịp, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, lập tức tìm một chỗ để ngả lưng.

Nghiêu Thiên đã thu hoạch được năng lượng trong “Huyết Ngọc Lệnh”, theo lý thì không dễ dàng bị kiệt sức. Nhưng vì hắn không hiểu thuật vận khí, nên không cách nào vận dụng được năng lượng có sẵn của mình, cũng giống như một người tuy có sẵn một núi vàng bạc, nhưng vẫn cam chịu cảnh bần cùng.

Nghỉ được một lát, hai người lại tiếp tục tiến về phía trước. Chẳng bao lâu, họ đoán đã đi vào giữa núi, bèn rẽ sang một con đường núi khác. Hai người như trút được gánh nặng, men theo đường núi đi ra ngoài, vừa đi vừa cười nói huyên thuyên.

“Tỷ tỷ, Vọng Hải thành còn cách đây xa không?”

“Còn xa lắm. Còn hơn ngàn dặm nữa.”

“Sao tỷ lại tới tận Mục Vân Sơn để học nghệ? Nhà tỷ còn có người không?”

“Tỷ bị mất song thân từ khi còn bé, được sư phụ thu nhận đưa tới núi Mục Vân. Tỷ cũng không biết nhà còn có người nữa hay không.” Mi Ngọc nhỏ nhẻ nói, vẻ mặt có vẻ ủ ê.

Nghiêu Thiên không đếm xỉa gì đến vết thương lòng của nàng, hắn lại miên mang chuyển đề tài: “Chúng ta đã đi khá lâu thế này, nhưng trước mặt núi vẫn liền núi, giống như vĩnh viễn không thể nào đi dứt, xem bộ hôm nay chúng ta phải ngủ trong núi rồi.”

Thiên Lạp thành đóng đô ở giữa các dãy núi trùng điệp, muốn đi dứt khỏi nó không phải là chuyện dễ. Bọn họ đi liền một mạch cho tới khi trời tối, dọc đường không có một hộ nhân gia nào, lời suy đoán của Nghiêu Thiên cuối cùng biến thành sự thật.

May mắn sao bọn họ thấy có một sơn động. Sơn động tuy không lớn, nhưng đủ dư thừa cho cả hai cùng trú ngụ. Nghiêu Thiên bèn đi thu nhặt một ít củi khô, gầy một đống lửa trong động. Hai người ngồi quanh đống lửa, ăn một chút lương khô, cảm thấy tinh thần sảng khoái làm sao.

Nghiêu Thiên thấy trời bên ngoài dần dần tối lại, thở dài nói: “Nào ngờ Nghiêu Thiên đại hiệp ta xuất phát hành tẩu giang hồ, ngày đầu tiên phải ở trong cái sơn động sơ sài này, ôi mạng của ta rõ khổ!”

“Thật không đúng. Nếu biết Nghiêu Thiên đại hiệp chúng ta nghỉ qua đêm ở đây, ta đã sớm thông báo cho mọi người xây ở đây một trạm nghỉ chân. Việc này không phải do tỷ tỷ bất lực, thỉnh Nhiêu đại hiệp tha tội.” Mi Ngọc giả bộ như một người đứng đắn nói.

Nghiêu Thiên nói: “Niệm tình tỷ lần đầu phạm tội, lại biết ăn năn hối cải, bản đại hiệp quyết định giảm bớt hình phạt cho tỷ. Lại đây, để bản đại hiệp đánh vào mông năm cái đền tội.”

“Nghiêu đại hiệp chẳng phải là biến thái ư? Sao cứ mở miệng là đòi đánh vào mông đít nữ nhân?” Mi Ngọc châm biếm lại. Bỗng nhiên nàng nghĩ tới hai chữ “mông đít” vừa nói, mặt nàng hơi ửng hồng.

Nghiêu Thiên cười nói: “Ta không nói đánh vào mông nữ nhân khác, sao lại cho ta là đồ biến thái? Mông đít của tỷ đã bị ta nhìn qua, bây giờ đánh vào vài cái có quan hệ gì?”

“Đệ ….” Mi Ngọc e thẹn, giơ tay cốc vào đầu Nghiêu Thiên.

Nghiêu Thiên sớm có phòng bị, nâng tay trái, nắm lấy cổ tay Mi Ngọc, tiện tay kéo thân thể nàng vào lòng mình, tay phải hắn vòng qua, nhanh chóng ôm lấy eo nàng.

Mi Ngọc nhất thời sơ ý, cứ nghĩ Nghiêu Thiên là người chính trực nên không đề phòng. Lòng nàng kinh hoảng, muốn vùng vẫy thoát khỏi, nhưng tay phải Nghiêu Thiên đã ôm chặt cứng.

Mi Ngọc từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với nam nhân, trong lòng không khỏi dâng lên các ngọn sóng tình lăn tăn. Nàng bị Nghiêu Thiên ôm vào lòng, đầu nàng tựa vào bộ ngực hắn, mũi nàng ngửi được hơi thở sung mãn của nam nhân, nàng cảm thấy toàn thân như mềm nhũn, một chút khí lực cũng không sao điều khiển được.

Nàng tuy ở chung với Nghiêu Thiên chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng trong suốt cuộc đời đây là lần đầu tiên tâm tình nàng hé mở. Nghiêu Thiên ăn nói ngọt sớt, tánh tình khôi hài dí dỏm, thậm chí có lúc ngôn hành đi quá mức, nhưng tất cả đều lưu lại trong nàng những ấn tượng thật sâu lắng. Nàng biết, nếu cùng nam nhân tiếp xúc giống như vậy sẽ là một niềm khoái lạc lớn nhất.

Có người nói, nam nhân nếu có khả năng làm cho nữ nhân khoái lạc nhất thì người đó mới chính là nam nhân tốt. Nghiêu Thiên có thể không phải là nam nhân tối hoàn hảo, nhưng hắn tuyệt đối đúng là nam nhân biết cách làm cho nữ nhân khoái lạc. Huống chi, hai người do sơ ý đã nhìn thấy hết chỗ kín của nhau, có thể xem đây là thiên ý vậy.

Hơi ngước đầu nhìn lên, nàng phát hiện ánh mắt Nghiêu Thiên như hừng hực bốc lửa đang nhìn mình, ánh mắt đó khiến cho lòng trinh nữ rối loạn, nàng vội vã trốn tránh bằng cách cúi đầu, rúc sâu vào lồng ngực hắn.

Nghiêu Thiên tựa hồ như được cổ vũ, hắn nâng đầu Mi Ngọc lên, đặt đôi môi mãnh liệt của mình lên đôi môi anh đào nồng ấm của nàng.

Đây là nụ hôn đầu đời của họ, động tác tuy có vụng về, nhưng hôn rất nhiệt tình, rất tha thiết, rất chân thực. Đây là hai trái tim đang va chạm mãnh liệt, cũng là đang kích thích hòa tan với nhau.

Lòng Mi Ngọc như nhẹ nhàng bay bổng, thân thể như dạo chơi trong không trung, đã hưng phấn, khích động nhưng lại sợ sệt, hoảng hốt, nàng cảm thấy mặt nóng rát, thân thể phát nhiệt, tựa hồ như trong cái nhiệt lực vô cùng vô tận này nó đang từ từ hòa tan tất cả.

Tay Nghiêu Thiên nhẹ nhàng xoa lên xxx Mi Ngọc (Truyện này có pha chút sắc hiệp, nếu có đoạn nào “nóng quá” xie xie sẽ đánh dấu xxx, các bạn chịu khó tưởng tượng vậy, thông cảm nhé) Mi Ngọc thất kinh, mãnh liệt đẩy thân thể Nhiêu Thiên ra, nàng cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của hắn. “Đừng, đừng ….”

Nghiêu Thiên ngơ ngác. “Tỷ làm sao vậy?”

Mi Ngọc cố gắng che đậy lòng hỗn loạn, miễn cưỡng trấn tĩnh lại, thỏ thẻ nói: “Không sao cả. Tỷ hơi mệt trong người, chúng ta nên nghỉ sớm đi.”

Nghiêu Thiên lặng lẽ nhìn nàng, lòng tràn đầy nghi hoặc (không biết xử trí làm sao). Nhưng lòng hắn sớm có chủ ý, bất luận thế nào cũng phải đeo đuổi nàng tới cùng, lấy cho được nàng làm vợ mới thôi.

Sang ngày thứ hai, hai người thức dậy thật sớm để lên đường. Vì muốn nhanh chóng rời khỏi khu vực núi trước khi trời tối, để có thể tìm kiếm được nơi tá túc, hai người đều tăng nhanh tốc độ.

“Tỷ tỷ, chúng ta thử chạy đua xem đệ có theo kịp tỷ không?” Nghiêu Thiên đề nghị.

“Được lắm.” Mi Ngọc vui vẻ nhận lời. “Chỉ sợ đệ đuổi không kịp tỷ, đệ sẽ bị lạc trong núi.”

“Cứ như vậy nhé, Chúng ta sẽ đánh cá.” Nghiêu Thiên nói. “Nếu như đệ thua, đệ sẽ hôn tỷ một cái; ngược lại nếu tỷ thua, tỷ sẽ hôn đệ một cái.”

“Sao lại có kiểu đánh cá này, được hay thua đệ đều chiếm tiện nghi cả?” Mi Ngọc tru chéo lên.

Nghiêu Thiên cãi bừa: “Sao lại nói cái gì đệ cũng đều chiếm tiện nghi, bộ khi chúng ta hôn nhau tỷ không thấy sung sướng à?”

“Không thèm nghe đệ nói nữa.” Mi Ngọc đỏ ửng mặt, quay mình hướng sơn ngoại chạy đi.

Không bao lâu đã tới giờ ngọ, thì bọn họ cũng đã tới một tiểu trấn, Nghiêu Thiên liền vui mừng nhảy cẩng lên. Vì từ khi hắn rời khỏi Thiên Lạp thành, đây là nơi đầu tiên hắn thấy có người ở, mà lại còn là một tiểu trấn nữa, há sao không khiến hắn phấn chấn lên được?

Tiểu trấn chỉ có một con đường chính, dài khoảng một dặm. Tiểu trấn tuy nhỏ, nhưng do là cửa ngõ đi tới núi Mục Vân nên nó rất sầm uất, các loại cửa hàng, các loại tiểu thương đều có đủ cả, các tiếng rao, tiếng mời chào khách liền tục không ngừng, khiến cho tiểu trấn rất náo nhiệt tưng bừng.

Tuy trời vẫn còn sớm, nhưng hai người đã tìm được một phòng trong khách sạn. Vì bọn họ không biết rõ phải đi đâu và cuộc đi chỉ có thuần tính chất du ngoạn, nên cũng không cần vội vã lên đường cho lắm.

Vào đến tiểu trấn hai người mặc sức đi du ngoạn một vòng, về tới khách sạn ăn cơm tối xong, hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, rồi quay ra ngủ.

Đêm đã khuya, Nghiêu Thiên chợt tỉnh giấc vì một loạt các tiếng động nhẹ. Do năng lượng trong “Huyết Ngọc Lệnh” đã vận chuyển vào cơ thể hắn, sau khi hắn ngủ, toàn thân đều bình yên, lúc này, năng lượng của “Huyết Ngọc Lệnh” trong cơ thể hắn tự động lưu chuyển, khiến cho cảm giác hắn so với trước đây đã trở lên mẫn cảm gấp mười phần. Do đó, tiếng động vừa rồi tuy rất nhỏ, nhưng vẫn làm hắn tỉnh giấc ngay.

Nghiêu Thiên nhẹ nhàng bò dậy, ngay cả dép cũng không mang, lặng lẽ rời khỏi phòng, lập tức phát hiện một bóng đen đang phi nhanh ra ngoài khách sạn. Tánh hiếu kỳ hắn bỗng nổi lên, cũng vội vàng rón ra rón rén chạy theo.

Bóng đen đó rời khách sạn bằng cửa sau, đi thẳng tới chuồng ngựa bên cạnh khách sạn.

“Không xong rồi! Người này muốn ăn cắp ngựa.” Nghiêu Thiên định bụng cất tiếng hô “Bắt trộm”, nhưng lại thấy người đó đi tới trước chuồng ngựa thì ngừng lại, nói nhỏ vào đấy: “Ra đây mau lên.”

Nghiêu Thiên kinh ngạc. Tiếng nói tuy rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe được, đó chính là giọng của Mi Ngọc. Nàng đến chỗ này để làm gì? Tim Nghiêu Thiên không kiềm được đập loạn xạ lên.

Đang trong lúc nghi hoặc, đột nhiên phía chuồng ngựa có một người bước vội ra. “Ái chà, Ngọc nhi của ta, đã lâu không thấy muội, thật làm cho ca ca này nhớ muốn chết, lại đây lại đây, để ca ca bế một tí nào.”

“Cút xéo đi! Ai là ngọc nhi của ngươi?” Mi Ngọc mắng. “Ngươi nếu làm loạn, ta sẽ lập tức đi ngay.”

“Muội một chút tình cảm cũng không có? Người đó than thở, nói tiếp: “Ngài Phó Tọa đã tới, đang ở trên núi phía sau khách sạn đợi muội, mau theo huynh đi gặp Phó Tọa.”

Mi Ngọc quả nhiên là gian tế của “Kỳ Lân Cung” được phái đến bên cạnh hắn để dò xét. Nghiêu Thiên tuy đối với nàng luôn luôn có thái độ hoài nghi, nhưng sự thực đến quá bất chợt, khiến hắn nhất thời vẫn không thể nào tiếp thu được. Trước đây, hắn không dám đơn phương xét đoán, vì sợ rằng nhận định của mình có thể sai.

Trên ngọn núi nhỏ phía sau khách sạn, một người khoảng trung niên đang uy nghiêm đứng đó. Mi Ngọc vội vàng chạy lại trước mặt hành lễ, cung kính thưa: “Tham kiến Phó Tọa.”

Người trung niên “Hừm” một tiếng, mắt nhìn Mi Ngọc, hỏi: “Tình hình thám thích tới đâu rồi?”

Mi Ngọc đáp: “Bẩm Phó Tọa, tên tiểu tử đó tên Nghiêu Thiên, “Huyết Ngọc Lệnh” hiện do hắn ta sở hữu.”

“Hứ?”

Mi Ngọc nói: “Theo như thuộc hạ biết, lúc Kinh tổng quản phát hiện ra hắn, “Huyết Ngọc Lệnh” đã có trên mình y. Sau khi Kinh tổng quản đánh hắn rơi xuống sông, hắn bèn đem “Huyết Ngọc Lệnh” cất giấu dưới sông. Lúc hắn từ dưới sông bò lên trở về nhà, trên mình đã không có “Huyết Ngọc Lệnh”.

“Sau khi hắn nặn dưới sông, người của chúng ta đã nhanh chóng phong tỏa mặt sông, không biết hắn trốn thoát bằng cách nào?”

Mi Ngọc hồi đáp: “Theo lời Nghiêu Thiên nói, ngay dưới vách đá cao có một thạch động, cửa động nằm ở dưới mực nước sông. Ngay sau khi Nghiêu Thiên té xuống sông, hắn bèn nặn vào trong động. Người của chúng ta không ngờ ở đó lại có một chỗ kín đáo như vậy, nên đã để cho hắn trốn thoát.”

“Huyết Ngọc Lệnh đó hiện giờ ở đâu?” Người trung niên nôn nóng hỏi.

Mi Ngọc đáp: “Huyết Ngọc Lệnh đã hòa nhập vào thân thể hắn.” Nói xong, nàng tiếp tục đem các sự việc đã xảy ra tường thuật lại cho người trung niên đó.

Cuối cùng việc kinh dị nào sẽ xảy ra? Vị phó Cung Chủ “Kỳ Lân Cung” sau khi nghe xong đã không ngăn được biến sắc. Đột nhiên ánh mắt ông ta lóe ra một tia lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn vào Mi Ngọc. “Không phải nhà ngươi đã vẽ vời ra lý do này để che mắt bản tọa chăng?”

“Thuộc hạ không dám dối trá Phó Tọa, tất cả lời nói của thuộc hạ đều là sự thực.”

“Cứ cho lời nói của ngươi là thật đi, nhưng ngươi đã ở gần hắn đến bảy tám ngày, vì sao không sớm nghĩ ra biện pháp đoạt lại “Huyết Ngọc Lệnh” từ tay hắn, mà lại trố mắt ra nhìn ‘Huyết Ngọc Lệnh’ hòa nhập vào cơ thể hắn?” Người trung niên lạnh lùng nói.

Mi Ngọc toàn thân run rẩy, vội quỳ xuống dưới đất, run run nói: “Thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh Phó Tọa trách tội.”

“Bản tọa tạm thời không trách tội ngươi, đứng dậy đi.”

“Cám ơn Phó Tọa” Mi Ngọc lẩy bẩy đứng dậy.

Người trung niên lại gần Mi Ngọc, hỏi: “Hắn ta có nghi ngờ gì thân phận nhà ngươi không?”

Mi Ngọc đáp: “Chưa có. Hắn hiện giờ rất tin tưởng vào thuộc hạ, tuyệt đối không hoài nghi.”

“Thế cũng được.” Người trung niên nói. “Ngươi tiếp tục ở bên cạnh hắn, cùng hắn đi tìm Võ Thần Thần Điện, nếu có bất cứ tình huống trở ngại nào phải kịp thời báo cáo cho bản tọa. Bản tọa sẽ phái người âm thầm bảo vệ cho ngươi, thôi đi đi.”

“Thuộc hạ xin cáo lui.”

Mi Ngọc biết, hai chữ bảo vệ cũng bao hàm ý nghĩa giám sát cả nàng, lòng nàng rất tức giận, nhưng vẫn không dám biểu lộ ra mặt. Nàng hướng về phía người trung niên hành lễ, rồi chuyển mình phi về phía khách sạn.

Thấy bóng Mi Ngọc đã mất dạng, người trung niên cười “Hì hì” hai tiếng, rồi quay mình về phía người thanh niên nói: “Con bé này đã động xuân tình, nhà ngươi bảo ta phái người giám sát động tĩnh của nó cũng có phần nào đúng, lập tức cho người đánh chết chúng đi.”

“Thuộc hạ xin tuân lệnh.”

Khi mọi người trên núi đã đi hết, Nhiêu Thiên từ trong bụi cỏ rậm rạp chui ra, hắn khe khẽ thở dài rồi quay mình đi về phía trong núi.


------
Hết quyển 1, chương 6.
Mời các bạn xem tiếp chương kế tiếp vào tuần tới, xin cám ơn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang