Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quyển 1, Chương 5: Ngẫu nhiên đạt thành

Dịch: xie xie


Nhiêu Thiên vốn có dự định ngày mai sẽ lặng lẽ rời khỏi nhà, dựa theo di nguyện của sư phụ Đạt Hùng, đi tìm kiếm Võ Thần Thần Điện. Nhưng hắn trong thạch động đã bị một chưởng của Mi Ngọc, tuy lúc đó nhờ có Mi Ngọc xoa bóp nên đã khạc ra được khá nhiều máu bầm tích tụ trong nội tạng, nhưng hắn vẫn còn bị nội thương không nhẹ lắm, không thể một sớm một chiều khỏi bệnh được, do đó hắn đành ở lại nhà tịnh dưỡng, đợi đến khi nào nội thương hoàn toàn bình phục rồi mới tính.

Mi Ngọc cũng vì lỡ tay đả thương Nhiêu Thiên nên cảm thấy rất áy náy, nàng chủ động ở lại chăm sóc hắn, nhất định muốn thấy thương tích hắn hoàn toàn bình phục để sau đó nàng mới yên tâm rời khỏi chốn này. Trong hai ngày liền nàng luôn luôn túc trực bên cạnh Nhiêu Thiên, tỉ mỉ chăm sóc hắn rất chu đáo. Việc này khiến cho Nhiêu Thiên phấn chấn lạ thường, hắn hy vọng vết thương mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ khỏi, nếu cứ như thế hắn và Mi Ngọc sẽ luôn luôn ở bên nhau, hắn sẽ được hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của nàng.

Sau giờ ngọ, Nhiêu Thiên ngoan ngoãn nghe lời Mi Ngọc lên gường ngủ trưa. Hắn ngủ rất say, đến khi thức giấc thì trời đã về chiều. Hắn mở mắt, thấy Mi Ngọc không còn ở bên cạnh nữa, liền cảm thấy thất vọng như mất mát cái gì.

Nàng không thể bỏ đi mà không nói lời từ biệt, rất có thể nàng đang ở trong phòng mẫu thân để trò chuyện với người. Nhiêu Thiên hết tự hỏi cái này sang cái khác, hắn vội vã rời khỏi gường, đi tới phòng mẫu thân.

Nhưng mà phòng mẫu thân không có người, chẳng những không thấy Mi Ngọc mà ngay cả mẫu thân cũng không ở đó.

Bọn họ chắc rủ nhau ra phố rồi. Nhiêu Thiên vừa nghĩ ngợi vừa đi tới túp lều tranh ngay phía sau nhà. Vừa mở cửa sau, mắt hắn lập tức như bị lực nam châm thu hút, đứng đờ người ra nhìn về phía trước.

Trong túp lều tranh, Mi Ngọc đang ngồi trong một chậu gỗ để tắm rửa, toàn thể thân hình trắng như tuyết của nàng bộc lộ không dấu diếm.

Điều kiện sinh hoạt của gia đình Nhiêu Thiên rất đơn giản, vì không có phòng tắm chuyên dùng, nên chỉ dùng một góc tường phía sau nhà để dựng tạm một túp lều tranh làm nơi tắm rửa. Vì thế hai mặt bên trong lều không có vách che phủ. Bình thường lúc người trong gia đình Nhiêu Thiên tắm, đều lấy cánh cửa sau để che. Mi Ngọc là người mới tới nên không biết cách thức này, thế là cả tấm thân ngọc ngà của nàng đều bị bộc lộ dưới con mắt Nhiêu Thiên.

Thấy Nhiêu Thiên đột nhiên đẩy cửa bước ra, Mi Ngọc hoảng sợ lập tức hét lên. Nàng kinh hoàng quay đầu lại thì thấy Nhiêu Thiên vẫn còn đứng đó thẫn thờ nhìn ngắm mình, không khỏi vừa thẹn vừa nổi nóng, nàng nhõng nhẽo quát lên: “Đệ, đệ sao còn không chịu đi?”

“Ôi thân hình tỷ tỷ đẹp tuyệt trần!” Nhiêu Thiên nuốt nước miếng, lầm bầm khen trong họng.

Mi Ngọc nổi giận, nước mắt như muốn trào ra. “Đệ lại ở chỗ này ăn nói sàm sỡ rồi, ta, ta suốt đời không thèm để ý tới đệ!”

Nhiêu Thiên thấy nàng ăn nói kiên quyết, cũng không dám suồng sã quá trớn, chỉ đành hậm hực thối lui.

Đã vào trong nhà, nhưng thân hình kiều diễm, làn da trắng nõn, đôi ngọc nhũ dựng đứng, vẫn như đang đu đưa trước mắt. “Cô tiểu nương này da thịt đẹp thật! Ta nhất định phải chơi tới bến, để biến nàng thành nữ nhân của ta.”

Gặp lại nàng, trong mắt Nhiêu Thiên liền có một chút mờ ám, Mi Ngọc tuy đã mặc quần áo xong, nhưng ánh mắt hắn làm như có lực xuyên thấu, có thể nhìn thấy các thứ bên trong quần áo nàng.

Mi Ngọc hung hăng lườm hắn. “Không cho nhìn ta, nhìn lần nữa ta sẽ móc mắt đệ!”

Nhiêu Thiên cười nói: “Sao tỷ nhìn đệ được, còn đệ lại không được nhìn tỷ, cái này không phải quá bất công?”

“Ta mà nhìn đệ ư?”

“Tỷ không nhìn đệ, sao biết đệ nhìn tỷ?”

“Ta tự khắc biết.” Mi Ngọc điêu ngoa gào lên.

“Không đúng!” Nhiêu Thiên nói. “Có tỷ là mỹ nữ xinh đẹp đứng trước mặt, không cho đệ nhìn, cũng giống như móc hai mắt đệ ném đi.”

“Đồ đanh đá!” Mi Ngọc nguýt Nhiêu Thiên một cái, thẹn thùng bỏ đi. Nàng tuy có ghét tính mê sắc của Nhiêu Thiên, nhưng khi nghe hắn tán tỉnh, lòng nàng vẫn cảm thấy khoan khoái làm sao.

Bất kỳ một nữ nhân nào cũng đều thích người khác khen mình xinh đẹp, đặc biệt là lời khen ngợi của nam nhân mình ngưỡng mộ trong lòng. Do đó nhiều nữ nhân dưới lời ngon tiếng ngọt, không ngại vì nam nhân làm bất cứ việc gì, cho dù có chống đối gia đình, phản bội tổ chức, thậm chí đi ngược lại với chính mình, đều không tiếc rẻ.

Nữ nhân thật là một loại sinh vật kỳ lạ!

Sau sự việc này, quan hệ giữa Mi Ngọc và Nhiêu Thiên đã phát sinh thay đổi rất lớn, làm nền tảng cho nhiều sự việc khác xảy ra, cuối cùng cũng không biết đó là điều tốt hay xấu nữa.

Lệ Nương đột nhiên hớt ha hớt hãi từ bên ngoài chạy về, thần sắc rất khẩn trương nói với Nhiêu Thiên và Mi Ngọc: “Không xong rồi! ở ngoài đường có nhiều khách giang hồ mang đao xách kiếm, ta đoán là bọn họ tới để kiếm chúng mày, bây giờ mình tính sao đây?”

Mấy ngày nay luôn luôn sóng lặn gió ngừng, nỗi lo lắng của mẹ Nhiêu Thiên cũng vì thế nguôi ngoai đi, bà cho rằng chắc không có chuyện gì xảy ra nên không nghĩ bọn họ sẽ còn tìm đến.

Nhiêu Thiên vốn đã có dự định xông xáo vào chốn giang hồ, để tìm kiếm Võ Thần Thần Điện. Nhưng trải qua mấy ngày nay, bởi vì phần phải lo dưỡng thương, phần lại ham muốn được thụ hưởng hương sắc nồng ấm của Mi Ngọc, nên hắn suýt nữa đã quên mất vụ này. Nay có một số khách giang hồ tìm đến cũng tốt, hắn sẽ vịn vào cơ hội này để thoát ly, đi hoàn thành sứ mệnh vĩ đại mà sư phụ đã giao phó cho hắn.

“Mẹ, con tính ra ngoài trốn tránh, cũng chính là muốn mượn cơ hội này để làm nên lịch sử bản thân. Một nam nhi tốt trí phải ở bốn phương, con tin tưởng sẽ làm được việc ấy.”

Giọng nói khẳng khái và hùng hồn của Nhiêu Thiên khiến cho Lệ Nương và Mi Ngọc phải kinh ngạc.

Lệ Nương định tính nói điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ dứt khoát hiện ra trên mặt Nhiêu Thiên, nên bà đành câm nín. Bà tuy rất lo lắng trong việc để hắn đi, nhưng ngoại trừ việc đó ra, bà cũng không còn một giải pháp nào khác hay hơn. Bà cố nén không cho dòng lệ chảy, nhỏ nhẻ hỏi: “Con định lúc nào khởi hành?”

“Sự việc không nên chần chờ, sáng ngày mai con sẽ đi.”

Lệ Nương lặng lẽ nhìn con, rồi lặng lẽ quay vào phòng, âm thầm thâu thập hành lý cho con. Nước mắt bà đã ràn rụa, nhưng bà cố không cho nó trào ra.

“Đệ định đi đâu?” Mi Ngọc nhẹ nhàng hỏi.

Nhiêu Thiên đáp: “Đệ chưa biết phải cố định chỗ nào, có lẽ sẽ rong chơi tứ xứ, hết đi chỗ này rồi tới chỗ khác. Cứ xem như đi dạo chơi thưởng thức phong cảnh.”

“Thú vị thật! Tỷ và đệ sẽ cùng đi.” Mi Ngọc phấn khởi nói.

Nhiêu Thiên cười nói: “Tốt quá, có một đại mỹ nữ võ công cao cường đi bên cạnh, vừa không cảm thấy cô đơn trên đường đi, vừa có thể tùy lúc đối phó các hiểm nguy bất ngờ xuất hiện, đệ thật có quá nhiều vận may.”

Mi Ngọc cười nũng nịu đáp: “Đệ đừng có mừng quá sớm, bản cô nương còn muốn thâu lệ phí.”

Mặt Nhiêu Thiên như đưa đám: “Tỷ biết rõ đệ là đứa bần cùng, đây không phải là cưỡng bức người gặp nạn ư? Điệu này trên đường đi đệ phải làm thêm để kiếm tiền. Chao ôi, số đệ sao khổ thế.”

Mi Ngọc cười khúc khích nói: “Trên thế gian này không có vụ ăn uống nào miễn phí, đệ đừng than thân trách phận nữa, sẽ ân huệ cho đệ một lần, bớt cho hai phần.”

“Không thể bớt thêm một chút sao.” Nhiêu Thiên ráng kỳ kèo nói.

“Không được. Đừng kêu ca bớt nữa, nếu không bản cô nương sẽ bị lỗ to.” Mi Ngọc dứt khoát nói.

Đêm xuống, Nhiêu Thiên trằn trọc không sao ngủ được. Ngày mai lên đường rồi, sẽ phải va chạm với thế giới muôn mầu muôn sắc bên ngoài, lòng bỗng dâng lên một niềm vui khó tả. Nhưng hắn từ nhỏ cho tới lớn, đây là lần đầu tiên thoát ly gia đình, không biết sẽ ra thể thống gì, căn bản là hắn chưa có một kế hoạch cụ thể nào. Nhưng nhất định sẽ có nhiều điều mới lạ, nhiều cái khích thích, nhiều nỗi buồn vui và cũng có nhiều việc nguy hiểm.

May mà có Mi Ngọc cùng đi, hai người đồng hành so với một người độc hành vẫn tốt hơn nhiều.

“Không xong rồi!” Nhiêu Thiên suýt nữa la hoảng lên. Nguyên hắn định bụng ngày mai khi xuất phát sẽ đi tới thạch động bên bờ sông trước tiên để lấy “Huyết Ngọc Lệnh”, nhưng ngày mai lại có Mi Ngọc cùng đi với hắn, nếu muốn lấy “Huyết Ngọc Lệnh” thì làm sao có thể dấu diếm được nàng? Hắn không phải là không tin Mi Ngọc, nhưng sự việc này không để cho nàng ta biết thì hay hơn. Đúng rồi, nhân bây giờ mọi người đang ngủ, mình tranh thủ đi lấy “Huyết Ngọc Lệnh” có phải tốt hơn không.

Hắn vội vã từ trên gường bò dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng. Nghiên tai lắng nghe, có tiếng ngáy của mẫu thân và Mi Ngọc vẳng ra từ trong phòng của mẫu thân, hiển nhiên bọn họ đều đã ngủ say. Hắn yên tâm, rón ra rón rén chạy đi.

Nhanh như chớp đã tới bờ sông, Nhiêu Thiên trút bỏ hết quần áo trên người, dù sao lúc đó chung quanh không có người, chẳng có gì phải e ngại cả, với lại hắn không muốn quần áo bị ướt, lúc quay về sẽ khó ăn nói với mọi người.

Lẻn vào vào thạch động, quen đường cũ tìm đến chỗ cất dấu “Huyết Ngọc Lệnh”, tìm được chiếc hộp gỗ, lấy “Huyết Ngọc Lệnh” ra, lòng Nhiêu Thiên vui mừng khôn xiết, không dằn nổi hắn dùng hai tay dâng “Huyết Ngọc Lệnh” lên, rồi hôn nó một cách điên cuồng.

Có “Huyết Ngọc Lệnh”, tức là có hy vọng trở thành người có võ công bậc nhất thiên hạ, lúc đó xem ai dám coi thường trêu chọc ta, ta sẽ đánh cho té cứt té đái, để cho chúng biết sự lợi hại của ta. Đúng thế, ta còn muốn trở thành một đại hiệp khách hành hiệp giang hồ, chuyên trừng trị các kẻ hay bắt nạt bá tánh yếu đuối, biến cái thế giới này thành nơi mọi người bình đẳng với nhau, sẽ không còn nạn người ăn hiếp người nữa.

Nhiêu Thiên tuy xuất thân từ nơi thấp kém, nhưng bản chất hắn lại rất chính nghĩa và có lòng hòa đồng, không thích cảnh người ỷ có quyền thế ức hiếp kẻ khác. Có một lần hắn trên đường phố bắt gặp hai tên lưu manh đang làm nhục một nữ nhân, mọi người chung quanh đều không dám nói vì sợ bọn lưu manh này trả thù. Trái lại Nhiêu Thiên ta dũng cảm xông vào can thiệp, kết quả hắn bị hai tên lưu manh đó đánh cho nhừ tử. Từ đó trở đi, hắn hạ quyết tâm phải học tập võ nghệ, nhưng ngặt nỗi gia cảnh hắn quá bần cùng, không đào đâu tiền cho hắn học võ. Không có cách nào khác hắn đành tự học lấy, nhưng do bản tính lười biếng, lại không có sư phụ chỉ điểm, nên ngoại trừ hắn luyện được thân thể hơi linh hoạt một chút ra, còn võ công thì một tí cũng không luyện thành.

Bây giờ thì ngon rồi, đã có “Huyết Ngọc Lệnh”, tức có thể đi vào Võ Thần Thần Điện, học được võ công siêu cấp để ngạo thị với thiên hạ, việc này không đáng để cho hắn được điên cuồng vì mừng vui hay sao?

Nhưng có “Huyết Ngọc Lệnh”, còn cần phải tìm cho được Võ Thần Thần Điện mới thôi. Sư phụ Đạt Hùng có nói qua, trên đời này vẫn chưa có ai biết được chỗ của Võ Thần Thần Điện ở đâu. Mọi người đều không tìm được Võ Thần Thần Điện, còn ta có thể tìm được nó hay không? Nghĩ thế Nhiêu Thiên không khỏi có chút ngã lòng.

“Võ Thần gia gia, người nhất định phải phù hộ cho ta tìm đến Võ Thần Thần Điện của người, nếu không thì “Huyết Ngọc Lệnh” của người chẳng khác gì một phế ngọc.” Nhiêu Thiên úp chéo hai lòng bàn tay vào nhau tạo thành hình chữ thập, đặt “Huyết Ngọc Lệnh” ở giữa hai bàn tay, lòng không ngừng cầu khẩn.

Có một sự việc khinh dị phát sinh. “Huyết Ngọc Lệnh” đột nhiên nóng rực vô cùng, Nhiêu Thiên nóng quá thất thanh hét lên. Hắn muốn bỏ tay ra, nhưng lại thấy hai lòng bàn tay như bị dính chặt vào nhau, làm sao có thể tách ra được. Nhiêu Thiên liền trợn mắt há hốc mồm vì kinh sợ, sắc mặt xám xịt lại.

Hắn gần như tập trung hết sức lực dồn vào hai tay, cố gắng tách hai tay ra. Trong lúc hắn đang cố dùng sức như vậy, “Huyết Ngọc Lệnh” đột nhiên tuôn ra một luồng nhiệt lưu, từ lòng bàn tay chạy tới cánh tay, nhanh chóng lan ra khắp châu thân. Nhiêu Thiên càng dùng nhiều sức lực bao nhiêu thì tốc độ luồng nhiệt lưu này càng chạy nhanh bấy nhiêu.

Dần dần luồng nhiệt lưu chạy khắp nơi trong cơ thể, khiến cho Nhiêu Thiên cảm thấy rất khó chịu, hô hấp cũng trở nên khó khăn, thân thể hắn không ngừng phình trướng ra, tựa hồ như sắp nổ. Hắn la lớn tiếng, thân thể mãnh liệt va vào vách động. Chỉ nghe “Oanh” một tiếng thật lớn, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Nhiêu Thiên từ từ tỉnh dậy. Hắn chậm chạp mở mắt, thì thấy thân thể mình đã bị chôn dưới lớp đá. Chẳng lẽ mình đã chết rồi chăng, bây giờ đang nằm ở trong mộ? Hắn dùng răng cắn vào môi, cảm giác có đau đớn, điều này đã nói lên mình vẫn còn sống. Cũng may mắn là chỉ phủ một lớp mỏng đá nhỏ, nếu như bị chôn trong đất thì hắn rất có thể bị nghẹt thở mà chết.

“Tại sao ta lại nằm dưới lớp đá lạnh lẽo này?” Nhiêu Thiên cử động cánh tay, lớp đá trên mình bèn dạt sang một bên, hắn liền dùng hai tay cùng đẩy đá, chẳng mấy chốc toàn bộ lớp đá trên mình đã được đẩy đi hết, thân thể hắn bỗng từ trên đất nhảy vọt lên.

“Sao ta có cảm giác thân thể nhẹ như chim yến vậy?” Nhiêu Thiên rất ngạc nhiên, đột nhiên hắn cảm thấy trong cơ thể như có một luồng khí ấm áp đang nhanh chóng lưu thông khắp cơ thể, khiến cho toàn thân khoan khoái lạ thường. Dần dần giống như trăm con sông cùng đổ xuôi về biển cả, các khí ấm áp này cũng đều đổ xô tập trung vào các huyệt Tang Điền và Khí Hải ở dưới rốn. Chẳng bao lâu sau hắn từ từ lấy lại bình tĩnh.

Mặc dù trong thạch động vẫn tối om như xưa, nhưng lúc này Nhiêu Thiên lại có thể xem rõ mọi cảnh vật trong động. Hắn ngấm ngầm kinh ngạc, sao trong thạch động này lại có ánh sáng nhỉ? Chẳng lẽ đã là ban ngày rồi sao? Cũng không đúng, trước khi hắn vào trong động này đã là ban ngày và lúc đó trong động cũng không có ánh sáng.

Mặc kệ nó, đã nghĩ không ra nguyên nhân thì dứt khoát không thèm nghĩ tới nó nữa. Hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy trên vách động bên cạnh hắn đã bị chấn động đổ xụp xuống một mảng lớn, thảo nào các tảng đá của nó đã dè lên thân mình. Hắn thử cử động thân thể nhiều lần, nhưng không thấy mình bị thương ở chỗ nào. Sao các tảng đá đó rơi xuống thân mình, nhưng tuyệt nhiên mình lại không bị thương, hắn cảm thấy kỳ quái không thôi.

Nhiêu Thiên bất luận thế nào cũng không thể ngờ tới là cử động của hắn vừa rồi đã chạm vào một cơ quan trong “Huyết Ngọc Lệnh”, khiến cho toàn bộ năng lượng vĩ đại tàng chứa trong “Huyết Ngọc Lệnh” đều tuôn hết vào cơ thể hắn, thể chất của hắn bây giờ đã thay da đổi thịt (thoát thai hoán cốt), đã cao hơn hàng ngũ cao thủ đệ nhất đương thời, chỉ là hắn còn chưa biết vận dụng đó thôi. Nếu không như thế, sao hắn lại có thể xem được các vật trong bóng tối? còn các tảng đá vừa rồi đã rơi trên mình hắn, nếu là lúc bình thường có lẽ cơ thể hắn đã bị đập tan tành thành bánh nhồi thịt rồi, còn hiện tượng vui vẻ của hắn vừa nãy bây giờ một chút cũng không có.

Hắn lại nghĩ đến việc “Huyết Ngọc Lệnh” vừa rồi đã dính hai bàn tay hắn lại, hắn vội vã giơ hai tay ra xem. May chưa, sao dưới sức nóng cao độ như vậy, hai bàn tay đều không bị phỏng. Đột nhiên hắn thấy ở lòng hai bàn tay hình như có vật gì, vội cẩn thận xem lại, thì thấy ở lòng bàn tay trái bỗng nhiên có khắc một chữ “Lệnh” mầu đỏ, còn lòng bàn tay phải thì có hình một đầu người, đó chính là hình đầu người ở mặt sau “Huyết Ngọc Lệnh”. Như vậy cả mặt trước và sau của “Huyết Ngọc Lệnh” đều in dấu ở trong lòng hai bàn tay trái và phải.

Nhiêu Thiên vội vàng đi tìm kiếm “Huyết Ngọc Lệnh”, nhưng mà, cho dù hắn có tìm kiếm khắp cả thạch động, “Huyết Ngọc Lệnh” giống như bỗng dưng biến mất, không để lại một dấu vết nào.

Hay là nó đã hòa tan vào thân thể mình? Nhiêu Thiên nhìn vào hai tay, bỗng nhiên trong lòng hắn xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ.

Ý nghĩ của Nhiêu Thiên không sai, “Huyết Ngọc Lệnh” đã thực sự hòa tan vào cơ thể hắn.

Thực ra, “Huyết Ngọc Lệnh” này chẳng phải làm ra từ ngọc thạch, nó chính là do Võ Thần dùng máu của mình kết tinh lại mà thành. Võ Thần đã truyền một năng lượng rất lớn vào nó, ngoài ra ông cũng thêm một lời nguyền cấm kỵ vào. Chỉ vì bề ngoài nó trông giống như ngọc, nên mới có tên là “Huyết Ngọc Lệnh”.

Nhiêu Thiên vì nâng “Huyết Ngọc Lệnh”, phát thề sẽ trừng trị mọi kẻ ác trong thiên hạ, ngẫu nhiên lời thề lại phù hợp với tôn chỉ của “Huyết Ngọc Lệnh”, cuối cùng đã kích động được linh tính của nó. Tiếp theo đó, hắn lại điên cuồng cầm hôn “Huyết Ngọc Lệnh”, vô tình đã mở được “cửa tình cảm” của “Huyết Ngọc Lệnh”, còn hai tay úp chéo vào nhau thành hình chữ thập che phủ “Huyết Ngọc Lệnh” ở giữa, đã tạo ra một thông đạo thích hợp để nó phóng thích năng lượng. Tất cả các sự việc này liên tiếp trùng khớp với nhau, khiến cho tác dụng của “Huyết Ngọc Lệnh” được phát huy đến mức cao nhất.

Nếu như gặp người khác có được “Huyết Ngọc Lệnh”, thông thường họ sẽ không làm các động tác trùng hợp giống như Nhiêu Thiên, do đó họ sẽ không bao giờ có được tác dụng phản ứng của “Huyết Ngọc Lệnh”. Cho dù họ có tìm được Võ Thần Thần Điện đi nữa, cũng không có cách nào để tiến vào. Bởi vì trên cửa đại môn của Thần Điện có hai hoa văn, giống y hệt như hai hoa văn ở mặt trước và sau của “Huyết Ngọc Lệnh”. Muốn mở đại môn của Thần Điện, cần phải đem hai hoa văn trên “Huyết Ngọc Lệnh” ấn cùng lúc vào hai hoa văn trên đại môn thì cửa mới mở. Dưới tình huống này, không ai dám nghĩ mang “Huyết Ngọc Lệnh” của thần thánh ra cắt làm hai cả? Cho dù có người nghĩ ra việc này, thì người đó bản thân phải có võ công cao thâm cùng với một thanh đao thật sắc bén thì mới mong thực hiện được. “Huyết Ngọc Lệnh” là do Võ Thần dùng tâm huyết kết tinh mà thành, bên trong lại tàng chứa năng lượng rất lớn, sao con người bình thường lại dùng các binh khí bình thường có thể cắt ra được.

Nhưng đối với Nhiêu Thiên lại khác, hai hoa văn mặt trước và sau của “Huyết Ngọc Lệnh” đã khắc in vào hai lòng bàn tay, hắn ta chỉ việc giơ hai tay án đúng vào hai hoa văn trên đại môn, thì sẽ dễ dàng mở được cửa Võ Thần Thần Điện.

Do đó, “Huyết Ngọc Lệnh” mới chỉ là điều kiện để đi vào Võ Thần Thần Điện mà thôi, còn đi vào được hay không lại là chuyện khác, không đơn giản chút nào. “Huyết Ngọc Lệnh” đã lưu truyền trên giang hồ hơn ngàn năm, nhưng vẫn chưa có ai có đủ khả năng để đi vào Võ Thần Thần Điện được, có thể nói đi vào đó là một sự việc rất khó khăn, nhiều cam go trở ngại.

Điều này cũng khó trách, Võ Thần trước đây đã lỡ truyền võ công cho kẻ ác và người đó đã dùng nó như một công cụ để chèn ép con người, việc này khiến cho ông vô cùng áy náy và đau đớn, chính vì thế ông mới quyết định chế tạo ra “Huyết Ngọc Lệnh”, và qua đó hy vọng có thể đào tạo ra một cao thủ có võ công siêu cấp, để người này chấn chỉnh lại võ lâm, hiệu lệnh thiên hạ, đem lại xu hướng hòa bình cho thế giới. Nhưng ông ta cũng sợ bị giẫm lên vết xe cũ, lại đào tạo ra một tuyệt thế đại ma vương, do đó, ông đã thiết trí trong “Huyết Ngọc Lệnh” rất nhiều cơ quan, giống như việc vừa rồi ý nghĩ của Nhiêu Thiên và “linh tính” của “Huyết Ngọc Lệnh” đã đạt đến chỗ nhất chí, làm tác động đến một cơ quan rất trọng yếu trong nó. Nếu không có thông qua cơ quan này, thì không có cách nào thu được năng lượng bên trong “Huyết Ngọc Lệnh”, ngoài ra cho dù có đi vào được Võ Thần Thần Điện, nếu như không có năng lượng này làm căn bản thì cũng không thể nào thu hoạch được cái cốt tủy của Võ Thần thần công, để đi vào cảnh giới cao cấp.

Gã tiểu tử Nhiêu Thiên này cũng thật có cơ duyên trùng hợp, do ngẫu nhiên mà đã hoàn toàn đụng phải chính mạch suy tư của Võ Thần, nên đã thuận lợi vượt qua được, tạo điều kiện căn bản cho hắn sau này đi vào Võ Thần Thần Điện học tập tốt Võ Thần thần công.

Nhiêu Thiên nhìn lại thạch động lần cuối, chần chừ giây lát rồi đi ra ngoài động.

Đến khi hắn trồi khỏi mặt nước, bò lên bờ sông, ngẩn đầu lên nhìn thì bỗng nhiên hắn kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang