Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quyển 1, Chương 3: Tiểu thư xuất hiện

Dịch: xie xie


Mãi cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Nhiêu Thiên mới dần dần tỉnh lại. Giấc ngủ này thật khoan khoái, tuy trên mình có một chút đau đớn, nhưng tinh thần đã khôi phục lại rất khá, khí lực bị mất hôm qua đã trở về trên mình. Hắn chậm rãi ngồi dậy, duỗi cái lưng lười biếng cho dễ chịu, bỗng nhiên hắn nghe trong bụng có tiếng “ồn ột”, thì ra mới hay mình đang đói bụng thực sự.

Trong thạch động tối om như mực, căn bản không thể phân biệt bây giờ đang là ban ngày hay đêm, Nhiêu Thiên cũng không biết mình đã ngủ một giấc kéo dài bao lâu. Hắn bò dưới đất đứng lên, chuẩn bị rời khỏi động về nhà, đột nhiên lại nghĩ đến địch nhân ở bên ngoài, không biết bây giờ bọn họ có còn canh giữ bên ngoài không. Đoạt được võ lâm chí bảo “Huyết Ngọc Lệnh”, lại đắc tội với “Kỳ Lân Cung” thế lực cường đại, cũng không biết cuối cùng là gặp phúc hay họa nữa. Mặc kệ nó, việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có đi được bước nào thì tính bước đó. Việc trước tiên là về nhà ăn uống đã, cái bụng thực sự đói đến mức hết đi nổi rồi.

Nhưng, cái “Huyết Ngọc Lệnh” này vẫn là võ lâm chí bảo, lại do sư phụ Đạt Hùng đã dùng đến tánh mạng để đánh đổi, nó trị giá đến ngàn vạn không thể làm mất được. Hắn thò tay vào bụng lấy ra hộp “Huyết Ngọc Lệnh”, dấu vào một chỗ rất khó thấy, rồi mới an tâm rời khỏi thạch động.

Ra ngoài động, Nhiêu Thiên mới hay mặt trời đã lên cao, hóa ra đã sang tới ngày thứ hai, hắn không biết mình đã ngủ hết một ngày một đêm. Trên mặt sông vẫn yên ắng, người của “Kỳ Lân Cung” sớm đã bỏ đi không biết về phương nào. Nhiêu Thiên quá mừng rỡ, vội vã từ trong nước trồi lên, không thèm để ý tới quần áo lôi thôi lết thết trên mình, cắm đầu chạy một mạch về nhà.

Nhà của Nhiêu Thiên ở trong một ngõ hẻm chật trội thuộc phía nam thành Thiên Lạp. Chạy gần đến cổng thành, quần áo ướt sũng trên mình Nhiêu Thiên rất dễ bị mọi người chú ý, nhưng đa số đều biết hắn là con nhà Nhiêu gia, một tiểu tử nghịch ngợm chuyên gây sự phá phách, nên cũng không thèm để ý làm gì. Nhưng mà, có hai tên đại hán đang ngồi trong quán ăn bên cạnh cổng thành mắt lại sáng rực lên, chúng vội vã vén màn bước ra, lặng lẽ theo sát phía sau.

Đi vào cổng Nam thành không xa, quẹo vào một ngõ hẻm nhỏ, đi một chút là tới nhà của Nhiêu Thiên. Nhiêu Thiên đang định rẽ vào ngõ hẻm, thì bất chợt phát hiện phía sau mình có hai gã đại hán lạ hoắc đang bám theo sau.

Chỗ này là đại lộ thông suốt, có hai người không quen biết đi theo sau thật ra không có chỗ nào là khác thường, nhưng từ lúc Nhiêu Thiên định rẽ vào khúc quanh vô tình mắt nhìn về phía sau, hai người đó lập tức quay mặt đi. Động tác khác thường này khiến cho Nhiêu Thiên lập tức hoài nghi. Hắn vốn là một tên côn đồ trên đường phố, bình thường đã đắc tội không ít với mọi người, nên lúc nào cũng lo sợ có người báo thù hắn, do đó tính cảnh giác rất được đề cao. Hiện tại hắn đã có được “Huyết Ngọc Lệnh” là vật mà mọi người võ lâm đều thèm muốn sở hữu, do đó tâm lý lại càng không nên sơ suất. Hắn nhìn hành động khả nghi của hai người đó, biết mình đã bị theo dõi, lòng không kềm chế nổi run lên “lộp cộp”.

Về nhà khẳng định là không được rồi, nếu để hai người này theo đến tận nhà, chẳng phải là mình tự dẫn chó sói về nhà sao. Chỗ này là cửa khẩu của thành, không phải chỉ có người đến người đi, mà còn có hơn hai mươi cảnh vệ thành Thiên Lạp, hai người này không dám động thủ đâu, nếu như đến chỗ hẻo lánh, khẳng định bọn họ sẽ không hòa nhã như bây giờ. Nhiêu Thiên chớp mắt, dứt khoát ngồi xuống bên đường, cởi hết quần áo ướt sũng ra, đem phơi dưới ánh nắng mặt trời.

Hai tên đại hán đó cũng có vẻ nhẫn nại, giả bộ đứng ở bên đường như đang chờ đợi ai đó, hai mắt không ngừng liếc nhìn Nhiêu Thiên.

Cả hai bên đều dây dưa như thế.

Đứng một hồi lâu, hai tên đại hán xem bộ Nhiêu Thiên không có ý bỏ đi, lòng không kềm nổi sốt ruột. Cả hai tên đưa mắt cho nhau, cuối cùng rảo bước về phía Nhiêu Thiên.

Nhiêu Thiên thấy hai người cuối cùng mới chịu hành động, thì lòng cũng rối nhặn lên. Tướng tá coi có vẻ là người có võ công, nếu muốn phản kháng thì khẳng định không phải là đối thủ của họ. Cửa khẩu thành tuy không có ít người, nhưng mọi người đều biết Nhiêu Thiên là hạng người gì, nếu bị hai tên đại hán này bắt dẫn đi, mọi người cũng cho rằng nhất định Nhiêu Thiên đã đụng chạm với họ và mọi người sẽ có cơ hội được xem cảnh náo nhiệt, tuyệt đối không nghĩ là đã bị người bắt dẫn đi (vì một chuyện khác).

Nhiêu Thiên thực sự giống như tên tiểu tử nghịch ngợm ưa phá phách, bị người ta bắt nhiều lần cũng chỉ là muốn giáo huấn hắn cho tốt, ngoài ra không có ý đồ nào khác. Hơn nữa, nhà hắn rất nghèo hầu như không có tài sản gì, nếu có bắt trói hắn (để bắt đền) thì chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng lòng Nhiêu Thiên lại biết rất rõ, hai gã này nhất định là người của “Kỳ Lân Cung”, nếu như mình bị rơi vào tay họ, thì không chết cũng bị lột da. Không được rồi, bất luận thế nào cũng không để cho bọn họ bắt mình. Hắn vội vã đứng lên, khoác quần áo lên vai, xoay mình chạy trên con lộ chính.

Hai tên đại hán đó bật cười, cũng không gấp rút chạy theo bắt hắn, chỉ thong thả rảo bước theo sau. Nhiêu Thiên biết bọn họ nhất định sẽ đợi mình đến chỗ hẻo lánh rồi mới ra tay hạ thủ, nên không dám đi vào các con hẻm nhỏ, chỉ đi tới các nơi có đông người qua lại. Nhưng bất kể Nhiêu Thiên đi tới đâu, hai người đó từ đầu tới cuối cũng chỉ theo đằng sau.

Bọn họ giống như đang chơi trò mèo vờn chuột. Nhưng Nhiêu Thiên trái lại không thoải mái chút nào, hắn bắt đầu thấy ớn lạnh, biết hai người này giống như ma quỷ đang đi bên cạnh, muốn dứt bỏ cũng khó bỏ nổi.

Cái này thật phiền toái quá mức, không biết phải làm sao cho ổn đây. Trong lúc Nhiêu Thiên đang phân vân, thì đột nhiên có một cô nương tuổi khoảng hai mươi đi tới bên cạnh hắn, nói với Nhiêu Thiên bằng giọng trách mắng nghiêm khắc: “Cả nhà đang đợi đệ về ăn cơm, đệ lại dong chơi ở chỗ này, báo hại tỉ tỉ phải tìm kiếm khắp nơi, thật là càng lúc càng đú đỡn.” Nói xong, nắm lấy tay Nhiêu Thiên, kéo hắn cùng đi.

“Ta phải cung kính một tỉ tỉ lúc nào vậy?” Nhiêu Thiên kinh ngạc nhìn vị cô nương này, nhưng lại thấy nàng đang nháy mắt với mình, như thể chủ yếu đi tới để giúp đỡ mình vậy. Hắn tuy không biết vị cô nương này là ai, sao lại tới đây giúp đỡ mình, nhưng tình thế khẩn cấp phải thoát khỏi hai tên đại hán đang bám theo sau, do đó, mặc dù hắn cảm thấy sự tình có vẻ kỳ quặc, nhưng cũng không từ chối, cứ để nàng kéo tay mình, còn hắn giả bộ miễn cưỡng đi theo.

Hai người nam nhân đó thấy vậy, lập tức chạy theo.

Cô nương đó làm như không biết có người theo sau, cứ kéo Nhiêu Thiên đi vội vã. Sức kéo của nàng còn rất mạnh, Nhiêu Thiên có cảm giác như tay mình muốn vuột khỏi tay nàng ta, nhưng lại thấy hình như trên tay đang bị siết chặt bởi một vòng sắt, muốn thoát ra cũng không thể được.

Vị cô nương này kéo Nhiêu Thiên đi nhanh qua đường lớn, rồi cấp tốc rẽ vào một hẻm nhỏ. Nhiêu Thiên ngấm ngầm kêu khổ, hai tên đại hán đang theo sau, vì trên đường lớn có nhiều người nên không dám động thủ, bây giờ lại đi vào con hẻm nhỏ hẻo lánh này, không phải là đã tạo cơ hội tốt cho bọn chúng ư? Hắn định mở miệng nhắc nhở vị cô nương, thì thấy nàng ta quay đầu lại, khẽ liếc nhanh Nhiêu Thiên một cái như có ý bảo hắn đừng hoang mang. Đầu óc Nhiêu Thiên rối bù, không hiểu nàng ta cuối cùng muốn giở trò gì, nên chỉ biết thuận theo thôi.

Quả nhiên, khi vừa mới đi vào con hẻm nhỏ, hai tên đại hán đó lập tức gia tăng tốc độ đuổi theo, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp hai người, hơn nữa còn chặn trước mặt bọn họ.

“Mấy người là ai? Sao lại ngăn chặn chúng tôi?” Vị cô nương tròn xoe cặp mắt, vừa lườm vừa nói dồn dập với hai tên đại hán. Vị cô nương này vốn đã xinh đẹp, nhưng khi nổi giận lại càng dễ thương hơn, bộ ngực căng phồng của nàng nhún nha nhún nhảy, khiến cho ai nhìn thấy tim cũng phải đập rộn ràng lên.

Hai tên đại hán ngó trân trân, trong cổ họng có tiếng “ừng ực”, hiển nhiên chúng đang nuốt nước miếng.

Vị cô nương kinh bỉ liếc xéo hai tên này, rồi kéo Nhiêu Thiên đi.

“Cô nương hãy thong thả đã!” Hai tên nam nhân lập tức chặn lại, cười đùa cợt. “Hai chúng tôi là tráng sĩ của Ngọa Hổ sơn trang, tôi tên là Trương Long, bạn tôi là Triệu Hổ. Xin hỏi tôn tính phương danh cô nương?”

“Ta không quen biết các ngươi, sao lại phải báo danh?” Vị cô nương yêu kiều quát: “Tránh ra, bản cô nương cần dẫn đệ đệ về dùng cơm.”

Trương Long lẫn Triệu Hổ vẫn không chịu buông tha tiếp tục ngăn cản phía trước, nói: “Vị cô nương này, chúng tôi phụng mệnh lão gia chúng tôi, đặc biệt tới đây thỉnh mời huynh đệ của cô tới Ngọa Long sơn trang một chuyến, xin hãy để vị huynh đệ này theo chúng tôi.”

“Lão gia các ngươi kiếm huynh đệ ta có chuyện gì?” Vị cô nương lập tức cảnh giác nhìn Trương Long và Triệu Hổ.

Trương Long nói với vị cô nương: “Lão gia chúng tôi có nói, huynh đệ của cô rất nhanh nhẹn hoạt bát, nổi tiếng khắp thành Thiên Lạp, lão gia tôi rất thưởng thức, nên có ý muốn cậu ta giúp việc bên cạnh, do đó mới đặc biệt phái hai bọn tôi tới đây mời. Lão gia chúng tôi đang đợi ở nhà, xin vị huynh đệ này đi ngay cho.”

Cái gọi là “Thiên xuyên vạn xuyên, mã tí bất xuyên” (câu thành ngữ này tiếng Việt tương đương chưa nghĩ ra và không dám dịch sát nghĩa đen), Trương Long cho dù có tâng bốc thế nào, mặt vị cô nương vẫn tỉnh bơ. Chúng tưởng đưa ra cái cớ béo bở này sẽ thành công ngay, vì Ngọa hổ sơn trang là đại gia tộc ở thành Thiên Lạp, thế lực của nó chỉ có thua Ni Bố gia tộc của Thiên Lạp thành chủ, nhưng tài vật của nó có phần trội hơn dòng họ Ni. Chúng nghĩ tiểu tử Nhiêu Thiên cùng khổ thế này, nếu như được bước vào làm việc trong Ngọa Hổ sơn trang, chẳng khác nào như đại sự chỉ một bước đã lên được tới trời.

Trương Long rất đắc ý, nghĩ việc tốt thế này những người cùng khổ cho dù mơ cũng không dám mơ tưởng tới, chị em Nhiêu Thiên nhất định sẽ vui vẽ chấp thuận ngay.

Vị cô nương cười hi hi, hỏi: “Đại lão gia ngươi sao lại đánh giá cao huynh đệ ta vậy, khiến cho bọn ta cảm động đến rơi cả nước mắt, và không dám tin ở lỗ tai mình. Có thật đại lão gia ngươi muốn bọn ngươi tới đây thỉnh huynh đệ ta? Các ngươi có lầm lẫn không?”

“Người đại lão gia chúng tôi muốn thỉnh chính là đệ đệ của cô, chúng tôi lầm lẫn sao được.” Trương Long có vẻ quả quyết nói.

“Có đúng không? Xin cho tiểu nữ hỏi một câu, người lão gia các ông muốn mời tên gọi là gì?” Vị cô nương mỉn cười hỏi.

“Cái này, cái này. Chao ôi, ta vừa rồi vẫn còn nhớ trong đầu, nhưng bị cô nương làm cho rối trí, đột nhiên quên mất rồi.” Trương Long cười giã lã, rồi quay về phía Nhiêu Thiên hỏi: “Có đúng không huynh đệ, cậu tên là gì vậy?”

Nhiêu Thiên còn chưa kịp phản ứng thì vị cô nương đã phát ra một trận cười lanh lảnh. Tiếp theo đó, tiếng cười đột nhiên im bặt, chỉ thấy vị cô nương này lông mày dựng đứng lên, giọng nghiêm khắc nói: “Khá lắm, hai ngươi không cần phải đóng kịch nữa. Nói đi, các ngươi cuối cùng muốn gì?”

“Đại lão gia ta muốn trọng dụng tiểu tử này, nên ta mới gặp các ngươi. Chị em ngươi không biết cân nhắc, lại còn lắm điều lắm chuyện, lộn xà lộn xộn. Nói cho bọn ngươi biết, hôm nay muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi. Bọn ngươi hãy ngoan ngoãn theo chúng ta thì êm chuyện, còn bằng không đừng trách lão tử này ỷ lớn hiếp yếu.” Tên Triệu Hổ nãy giờ không nói một câu nào, hắn biết vị cô nương này muốn trêu trọc bọn chúng, nên tức sùi bọt mép, không kềm được lập tức bước lại, nói với chị em vị cô nương này bằng một giọng hung ác đầy uy hiếp.

“Khá lắm, bản cô nương cũng muốn xem bọn ngươi dựa vào đâu mà dám dẫn chị em ta?” Nàng kéo Nhiêu Thiên về phía sau, tay phải thọc vào tay áo bên trái, lập tức rút ra một thanh đoãn kiếm.

Vốn là nàng đã giấu sẵn thanh đoản kiếm này bên trong tay áo.

Trương Long và Triệu Hổ hoảng sợ. Suốt ngày lo đánh chim nhạn, ngược lại bị nhạn mổ vào mắt, hóa ra vị cô nương này là con nhà võ, hơn nữa lại biết sử dụng đoản kiếm khiến cho người biết võ công không thể xem thường. Hai người không dám khinh suất, vội rút vũ khí ra, người bên trái người bên phải bao vây cô nương vào giữa.

Vị cô nương giơ đoản kiếm, nói với Nhiêu Thiên: “Đệ đệ, em lui ra sau xem một mình tỉ tỉ thâu thập bọn chúng.”

Từ lúc cô nương này xuất hiện đến giờ, Nhiêu Thiên không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ theo nàng ta, xem nàng đấu khẩu với Trương Long. Hắn tuy không biết lai lịch của nàng, cũng không biết nàng giúp mình với mục đích gì, nhưng hắn đã nhận ra đúng là nàng đang giúp đỡ hắn. Miệng lưỡi của nàng thật lợi hại, hy vọng võ công và miệng lưỡi của nàng lợi hại như nhau, nếu không ngày hôm nay gặp tai họa rồi.

Trận chiến đã bắt đầu, chỉ thấy đao quang lấp lánh, Trương Long và Triệu Hổ sử dụng phác đao (một loại binh khí có lưỡi dài, cán ngắn, sử dụng cả hai tay) người chém kẻ bổ, nhanh chóng ‘chào đón’ vị cô nương. Nhiêu Thiên xem thấy hết hồn, ngấm ngầm lo lắng cho cô nương đó, bất kể nói như thế nào, nàng đều vì hắn mà chiến đấu, thanh phác đao đó chẻ vào người nàng một đao, xem như không chết cũng bị trọng thương. Hắn thực tình muốn kêu mọi người dừng tay lại, không nên tái đấu nữa.

Trong đao quang lập lòe, vị cô nương đó hoàn toàn không sợ, đoãn kiếm múa may, chỉ nghe “Đinh đinh đang đang”, âm thanh kim loại va chạm không ngừng văng vẳng vào tai, khiến cho người nghe có cảm giác bọn họ hình như không giao đấu với nhau, trái lại như đang cùng nhau diễn tấu một khúc nhạc chiến diệu kỳ. Trong cái âm nhạc tuyệt vời đó, thế công mạnh mẽ của Trương Long và Triệu Hổ hoàn toàn bị cô nương đó hóa giải, hơn thế nữa đoản kiếm trong tay vị cô nương đã kịp thời vẽ nên một đường cung tuyệt đẹp, lướt vào phần ngực của hai tên như sao băng, khiến cho áo của chúng bị rách một vạch dài, nếu như đoản kiếm khẽ nhích sâu vô một chút, thì ngực và bụng bọn chúng sẽ bị xé ra ngay.

Vị cô nương thâu hồi đoản kiếm, nói với hai tên: “Quay về nói với lão gia chúng bây, đệ đệ của ta không thèm làm việc cho lão. Sao không mau cút đi!”

Nàng vốn được gọi là Mi Ngọc. Ái chà! cái tên này nghe không tồi! hơn nữa gan của nàng cũng không nhỏ, Ngọa Long sơn trang không phải là chỗ dễ trêu ngươi, đắc tội với họ không nói, lại còn dám xưng danh với bọn chúng, bộ nàng không sợ bị báo thù sao?”

Nhiêu Thiên than thầm trong bụng, không biết nàng có thiếu kinh nghiệm giang hồ không, hay là nàng còn có chỗ dựa dẫm.

Võ công của Trương Long và Triệu Hổ ngang ngửa với nhau, nhưng khi cả hai cùng phối hợp với nhau thì lại không đối phó nổi một cô nương trẻ tuổi, hơn nữa lại còn được nàng hạ thủ lưu tình, nếu không thì hai người đã bị đổ máu tại hiện trường, nếu như sự việc này được loan truyền ra ngoài, không chỉ hai người không dám ngẩn cao đầu nhìn người khác, mà uy tín của Ngọa Hổ sơn trang cũng bị ảnh hưởng không ít. Bây giờ, vị cô nương này còn cố ý đem tên tuổi mình nói ra, chẳng khác nào tuyên bố Ngọa Hổ sơn trang của bọn chúng không đáng để trong mắt. Sắc mặt hai tên này trắng bệt, nhưng, kỹ thuật thì không bằng người, chạy đi cầu cứu thì không biết làm sao. Hai tên đành hung hãn đưa mắt liếc Mi Ngọc, rồi lập tức chuyển mình chạy đi.

“Cám ơn tỉ, Mi Ngọc tỉ tỉ!” Nhiêu Thiên thân thiện nói. “Võ công tỉ tỉ giỏi quá! Bọn họ hai người đều đánh không lại, Mi Ngọc tỉ tỉ thật lợi hại!”

Đối với việc Mi Ngọc giúp đỡ mình thoát hiểm thì cảm kích vô cùng, đối với võ công cao siêu của nàng thì bội phần bái phục. Hắn không xem việc nàng giả mạo làm tỉ tỉ là sái quấy, trái lại trong thâm tâm vẫn hy vọng nàng sẽ là tỉ tỉ của mình, vì hắn không có bất cứ huynh đệ tỉ muội nào cả.

“Đi thôi, chúng ta về nhà nhé.” Mi Ngọc mỉn cười, nhìn vào cử chỉ đó, giọng nói đó, giống y như tân tỉ tỉ của Nhiêu Thiên.

Trái tim Nhiêu Thiên đập loạn xì ngầu. Chẳng lẽ nàng đúng là tỉ tỉ của ta? Nhưng nghe mạ mạ nói, do phụ thân mất quá sớm, bà chỉ sinh ra mỗi mình ta, cũng không nghe nói phụ thân còn có một thê tử khác, không thể có việc nàng cùng cha khác mẹ với ta. Khó nói nàng và ta giống nhau nếu như ta nhận làm đệ đệ của nàng? Nàng xinh đẹp làm sao, võ công lại cao cường, sao có thể xứng đáng làm đệ đệ của nàng được, có phải ta quá cố chấp chăng? Không có lý do gì tồn tại cả.

Vả lại, mình và nàng đơn thuần không quen biết nhau, sao nàng không sợ bị đắc tội với Ngọa Hổ sơn trang có thế lực cuồn cuộn ngất trời mà lại đến giúp đỡ mình? Phải chăng nàng đã biết Trương Long và Triệu Hổ sẽ đối phó với mình? Bây giờ mình đã thoát hiểm, sao nàng vẫn chưa chịu bỏ đi, lại còn muốn cùng mình trở về nhà?

Nếu nàng và mình không có quan hệ thân thích, thì nhất định sẽ có một âm mưu gì đó.

“Còn lớ ngớ ra đó làm gì? Đệ lẽ nào không hoan nghinh tỉ tỉ đến nhà đệ làm khách?” Mi Ngọc khẽ chau mày cười nói, nhìn dáng vẻ rất yêu kiều của nàng làm chết mê chết mệt lòng người, thật khó khiến người ta tin rằng vừa rồi nàng đã trổ uy phong đánh bại hai tên cao thủ Ngọa Hổ sơn trang.

“Được tỉ tỉ có nhả ý ghé thăm nhà tiểu đệ, khiến tiểu đệ không lấy gì vinh dự hơn. Ngặt một nỗi gia cảnh rất bần hàn, xin Mi Ngọc tỉ tỉ chớ cười chê.” Nhiêu Thiên chợt tỉnh ngộ, vội khách sáo nói. Một người tuyệt đẹp như thế lại dám chủ động nhận làm tỉ tỉ của hắn, cho dù có cầu xin cũng chưa chắc cầu được, mình có nên nghi ngờ thiện ý của nàng không? Nếu có thì cứ phủi đít từ chối là xong, không, không thể mở miệng được.

“Đi thôi, đừng để tỉ bỏ rơi đằng sau, chúng ta đi nhanh nhé.” Mi Ngọc thôi thúc nói.

“Vâng ạ” Nhiêu Thiên lập tức đáp ứng, cười toe toét chạy tới trước Mi Ngọc, giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hăng hái nói: “Tỉ tỉ, chị hãy theo em.”

Trong xưng hô Nhiêu Thiên đã vô tình bỏ bớt hai chữ “Mi Ngọc”, dứt khoát chỉ gọi “Tỉ tỉ”, như vậy hắn đã thực lòng nhận nàng làm tỉ tỉ rồi.

Mi Ngọc thấy Nhiêu Thiên tự nhiên nắm lấy tay mình, hai má không khỏi ửng hồng. Nàng tuổi tác tuy lớn hơn Nhiêu Thiên, nhưng nàng vẫn còn là một trinh nữ, đây là lần đầu tiên nàng được một nam nhân trẻ tuổi thân mật tiếp xúc. Vừa rồi, nàng cũng có nắm lấy tay hắn, nhưng lúc đó chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi sự theo dõi của Trương Long và Triệu Hổ, nên nàng không thấy có gì là bất ổn. Nhưng bây giờ, trong tâm hồn của thiếu nữ không ngăn được một cảm giác khác thường đang trôi nổi. Nàng định tính rút tay mình ra khỏi tay Nhiêu Thiên, nhưng hành động lại không tuân theo ý nghĩ của nàng, thôi cứ đành để tay cho hắn ta nắm.

Nghe tiếng xưng hô thân mật của Nhiêu Thiên, càng làm cho tấm thân hừng hực của nàng thêm tươi mát. Nàng tuy được Nhiêu Thiên trước mặt gọi tỉ tỉ, nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là hình thức đầu môi thôi, nghe Nhiêu Thiên gọi thân mật như thế, tim nàng không khỏi nhảy lên đập thình thịch.

May mắn nội công nàng rất cao, nàng ngấm ngầm đem chân khí nội thể nhanh chóng vận chuyển, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại bình thường. Nàng nghĩ tuổi tác hắn vẫn còn nhỏ, chắc không phải là chuyện tơ tình nam nữ gì đâu, nhưng sao trong lòng lại tương phản cứ nghĩ ngợi lung tung.

Nếu nàng thấy được mặt của Nhiêu Thiên đang len lén nhìn trộm mình, thì nhất định thất khiếu nàng sẽ bốc khói ngay (tức sùi bọt mép).

Nhiêu Thiên tuy mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng trên đường phố thường hay cùng với đám bạn bè du côn chọc ghẹo nữ nhân, len lén vỗ vào mông nữ nhân, hoặc dòm trộm nữ nhân tắm, tóm lại không có vụ nào hắn chưa từng làm qua. Bây giờ bỗng nhiên có cơ hội đưa tới, sao hắn lại không chiếm lấy cái lý lẽ thường tình?

Nhìn thấy hai người dắt tay nhau bước vào, mẹ Nhiêu Thiên kinh ngạc, trợn mắt há mồn, ngây dại cả người ra.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang