Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quyển 1, Chương 8: Lại gặp người đẹp

Dịch: xie xie


Nghiêu Thiên đột nhiên bị đánh lén, không sao thoát khỏi hoảng sợ đến xanh mặt, hắn định chuyển mình tránh né, nhưng mũi kiếm đâm tới nhanh như sao xẹt, chỉ trong chớp mắt đã tới ngay trước ngực, hắn biết không thể nào thoát khỏi, nên đành nhắm mắt chờ chết.

“Này, nhà ngươi đần độn làm sao? Chẳng nhẽ không biết tránh né à? Nếu bản cô nương đây võ nghệ không cao cường, có khả năng thu phát kiếm theo ý muốn, thì nhà ngươi sớm đã bị chết dưới kiếm bản cô nương rồi.” Có tiếng trách mắng véo von ở phía trước truyền lại.

Nghiêu Thiên vội mở mắt, thấy trước mặt có một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng ước khoảng mười năm mười sáu tuổi, trên mình mặc một bộ quần áo mầu lam, chân mang đôi hài nhỏ bằng da nai, trong tay cầm cây trường kiếm dài ba thước (thước TQ, 1 thước=1/3 mét), đang tinh quái nhìn hắn.

“Ta và cô nương không quen biết, sao cô lại bất ngờ đâm người ta một kiếm, làm hoảng sợ thiếu chút nữa hồn vía tiêu tan hết, ta đã không trách cô, sao cô lại trách ta không chịu tránh né, thật có đạo lý này chăng?” Nghiêu Thiên nghĩ mình vừa mới bị nàng ta hù dọa làm cho bộ dạng tả tơi, trong lòng đã tức giận, bèn không thèm để ý tới nàng, hắn quay người tìm một ngã khác để đi.

“Đứng lại!” Tiểu cô nương quát lớn tiếng.

“Nhà ngươi nói đứng thì đứng lại, sao vẫn khăng khăng không chịu nghe.” Nghiêu Thiên giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi tới trước.

Cô nương không ngăn được phẩn nộ, giơ thẳng kiếm đâm về phía Nghiêu Thiên. Mũi kiếm sắc bén cắt một vết trên cánh tay hắn, khiến máu tươi ồ ạt chảy ra.

Nghiêu Thiên làm như không có cảm giác, vẫn tiếp tục đi.

Cô nương thấy mình đã làm hắn bị thương, cũng không khỏi hoang mang, vội chạy nhanh lên phía trước chặn Nghiêu Thiên lại, dùng trường kiếm chỉ vào Nghiêu Thiên, phẫn nộ nói: “Nếu ngươi tiếp tục đi ta sẽ giết ngươi!”

Nghiêu Thiên không thèm nhìn nàng ta, thân thể hắn cứ đâm thẳng vào đầu mũi kiếm.

Cô nương đó sợ hãi quá trợn mắt há mồm ra, vội vã thâu hồi trường kiếm, tự giác tránh sang một bên. Nàng ta chưa bao giờ gặp phải một người cứng cỏi như thế, lòng bỗng nổi lên một cảm giác khác thường. Nàng đành nhìn hình bóng Nghiêu Thiên đi càng lúc càng xa, cuối cùng nàng cất tiếng gọi: “Xin chờ một chút!”

Nghiêu Thiên do dự giây lát, cuối cùng cũng dừng bước, nhưng hắn không xoay người lại.

Cô nương thấy hắn rốt cuộc chịu nghe lời mình, lòng không khỏi mừng vui, nàng lập tức chạy tới bên cạnh Nghiêu Thiên, nhỏ nhẻ nói một câu: “Xin lỗi”.

Nghiêu Thiên kinh ngạc nhìn cô nương. Trong lòng hắn, cô ta thuộc loại nữ nhân ngoan cố được nuông chiều quá nên đâm ra hư hỏng, loại nữ nhân này không biết phải quấy, muốn đối phó với bọn họ chỉ có một cách duy nhất là tránh xa mà thôi. Hắn thật không ngờ, nàng lại có thể chạy tới xin lỗi, bao nhiêu ác cảm đối với nàng trong lòng hắn tức thời vơi đi phân nửa. Nhưng hắn vẫn không chịu nói chuyện cùng nàng.

“Cánh tay ngươi vẫn còn chảy máu, để ta giúp ngươi băng nó lại.” Liên Nguyệt vội xé một mảnh vải từ váy quần mình, giúp Nghiêu Thiên băng bó vết thương ở cánh tay.

Nghiêu Thiên lòng kinh ngạc, không ngờ nữ nhân bướng bỉnh này lại có cử chỉ dịu dàng êm ái đến thế, làm cho hắn không khỏi ngơ ngẩn nhìn nàng. Hắn phát hiện gương mặt xinh đẹp của nàng giống như một đóa hoa tươi đang nở rộ, bộ quần áo bó sát mầu xanh nhạt đã làm nổi bật thân hình yểu điệu thướt tha của nàng, người đẹp đến nỗi khiến người nhìn qua không thể không sinh lòng.

Hắn cũng lấy làm khó hiểu, tuy thoạt đầu nhìn đã biết nàng xinh đẹp rồi, nhưng sao hắn lại không để ý đến nàng xinh đẹp cỡ nào. Mi Ngọc đã là một mỹ nhân cao cấp, nhưng nếu vị cô nương này đem so với Mi Ngọc thì có phần vượt trội hơn.

Cô Nương thấy Nghiêu Thiên cứ chăm chút nhìn mình, bất giác nàng đỏ mặt, cúi đầu hỏi nhỏ: “Ta gọi là Liên Nguyệt, còn ngươi?”

“Ta tên Nghiêu Thiên.” Nghiêu Thiên nói.

Thật ra không phải Nghiêu Thiên không thật lòng chú ý đến nàng, sắc đẹp ở ngay trước mắt, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua? Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt (hay vờ tha để bắt thật), hắn cố ý chọc tức nàng, để hạ thấp cái thói kiêu căng của nàng. Hắn biết, một cô nương ngoan cố như thế sẽ không thể để cho hắn bỏ đi dễ dàng, nàng nhất định đuổi theo. Đến lúc đó, cái tánh ngang bướng của nàng không thể trổi dậy, nàng sẽ phải nhượng bộ và ta hoàn toàn có thể đối với nàng, ta nấy cái ta cần, nàng sẽ phải dịu dàng ngoan ngoãn như một chú mèo con. Nhưng nếu vạn nhất cô nương đó không chịu đuổi theo thì sao, dĩ nhiên với cá tính của Nghiêu Thiên, hắn rất có thể sẽ quay đầu lại và tìm cách ứng phó với nàng. Nhưng sự việc lại diễn tiến tốt đẹp như thế, không những đã đạt hiệu quả cao mà cơ hội cũng thuận tiện rất nhiều.

Không có biện pháp, chỉ có đánh cuộc. May mắn sao, quả nhiên Liên Nguyệt đã đuổi theo, lại còn băng bó vết thương cho hắn nữa. Lần này, trong lòng Nghiêu Thiên đã có chuẩn bị trước, Liên Nguyệt không thể không trị thương cho hắn. Đó là lý do tại sao hắn không cần tránh né, cố chịu một vết thương nhỏ, chính là mượn cớ để được ở bên cạnh nàng ta, cái lạc thú dễ dàng như thế sao lại không làm được?

“Nhà ta ở đầu tiểu thôn này, để ta kêu gia gia ta trị liệu vết thương cho ngươi?” Tiểu cô nương ngoan cố này đột nhiên như biến thành người khác, nàng đã biến thành nhiệt tình và hiền dịu. “Gia gia ta biết rất nhiều thuốc, trị được rất nhiều bệnh, kể cả các bệnh ngặt nghèo.”

Cuối cùng mục đích của Nghiêu Thiên đã đạt được. Bản tính hắn vốn không thích cảnh tĩnh mịch, đã cô độc đi suốt hơn mười ngày trong rừng già, thật tình chán đến chết. Bây giờ Liên Nguyệt lại thỉnh mời hắn về làm khách, đánh trúng vào tâm lý chờ đợi từ nãy giờ của hắn, được ở gần mỹ nữ xinh đẹp, thiệt tình là một loại thụ hưởng quí giá, ai lại ngu xuẩn nỡ lòng nào từ chối?

“Chúng ta đi nhé!” Liên Nguyệt thấy Nghiêu Thiên đồng ý, lòng nàng rất đổi mừng vui, vội vàng cất bảo kiếm vào người, chạy lại nắm tay Nghiêu Thiên kéo đi, bộ ngực căng phồng của nàng thỉnh thoảng lại va vào cánh tay hắn.

Toàn thân Nghiêu Thiên hơi run, cái cảm giác tiếp xúc thân mật này khiến cho hắn khoan khoái suýt nữa rên rỉ lên. Hắn cố gắng đè nén các tà niệm trong lòng xuống, miệng lúng túng nói: “Chúng ta đi cặp đôi như thế này để gặp gia gia cô, không biết ông ấy có xua đuổi tôi không?”

Ý của Nghiêu Thiên là nàng và ta thân mật như thế, nếu bị gia gia nàng nhìn thấy, ông ấy không đánh giá ta đồ háo sắc mới là lạ. Hắn tuy háo sắc, nhưng tuyệt đối chưa đạt tới trình độ không sợ trời không sợ đất.

Liên Nguyệt cười ngặt nghẽo nói: “Yên tâm đi, gia gia không đuổi người của ta đâu.” Nàng lập tức ý thức được lời nói hơi quá của mình, hai má nàng liền ửng đỏ, trông dễ thương làm sao.

Nghiêu Thiên đã khôi phục lại bản tính phóng khoáng buông thả của mình, cười hi hi nói: “Cô nương tuyệt đẹp như tiên trên trời, nếu như ta thành người của cô nương, không biết người khác có nói ‘một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu không?”

Liên Nguyệt cười hi hi nói: “Ngươi chẳng có ưu điểm gì so với người khác, cũng bầy đặt ra vẻ thông thái.”

Nghiêu Thiên bực bội thiếu chút nữa phát tiết ra ngoài.

Liên Nguyệt thấy bộ dạng cáu kỉnh của hắn, không ngăn được cười nắc nẻ. Hơi dừng cười, nàng lại nói: “Tiểu tử ngươi trông cũng đẹp trai, nhưng đáng tiếc ngươi không biết võ công, nếu không thì bản cô nương gả cho ngươi cũng không có hề gì.”

Nghiêu Thiên nghe vậy, vui mừng trong lòng, vội vã hỏi: “Nếu như sau này ta biết võ công, Liên Nguyệt cô nương sẽ vui lòng gả cho ta?”

Liên Nguyệt nguýt Nghiêu Thiên một cái, mỉn cười nói: “Ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền, vừa rồi bản cô nương chỉ xuất một chiêu thôi nhà ngươi cũng không tránh khỏi, lại còn dám vọng ngôn tới võ công?”

Nghiêu Thiên cố cãi cho được: “Ngươi thấy người khác không kịp phòng bị, nên mới đột nhiên tập kích, cái đó cũng gọi là anh hùng hảo hán chăng?”

Liên Nguyệt cười đùa cợt nói: “Lời nói của ngươi thật ngây thơ. Ngươi biết hay không biết, một cao thủ võ công phải duy trì cảnh giác bất cứ lúc nào, có khả năng ứng phó các loại tập kích. Nếu địch nhân bất ngờ tấn công giết chết ngươi, thử hỏi ngươi có sống lại để phê phán kẻ đánh lén đó không?”

Nghiêu Thiên nghe xong, trong lòng hổ thẹn không thôi. Lời Liên Nguyệt nghe có đạo lý, quả thật không thể trách cứ người đáng lén. Nhưng lời của Liên Nguyệt cũng đã khích thích ý chí chiến đấu và lòng anh hùng của hắn. “Được rồi, ta thừa nhận vừa rồi có đánh lén ngươi, vậy chúng ta có nên đấu lại với nhau lần nữa không?”

Liên Nguyệt quá đỗi vui mừng, cứ luôn miệng kêu tốt lắm. Thôn xóm này rất nhỏ, nàng không có người cùng lứa tuổi để chơi, lại càng không có ai có khả năng tỉ võ so chiêu với nàng, khiến cho nàng buồn chết đi được. Vừa rồi, đây là lần đầu tiên nàng thấy Nghiêu Thiên có tuổi xấp xỉ với nàng, tức thời tánh trẻ con nổi lên, lén bất ngờ đâm Nghiêu Thiên một kiếm, cũng chỉ để khích thích hắn, ép hắn đấu với nàng một trận. Nhưng nào ngờ Nghiêu Thiên thờ ơ, lại tỏ ra không biết võ công. Việc này khiến nàng quá thất vọng, cơn phẫn nộ nổi lên, mới đâm hắn bị thương ở tay. Bây giờ, Nghiêu Thiên lại chủ động đề xuất tỉ võ với nàng, thử hỏi nàng không vui mừng đến phát cuồng sao được. Nàng thậm chí có nghĩ cũng không nghĩ được, Nghiêu Thiên vừa rồi biểu hiện một chút cũng không biết võ công, vì sao bây giờ lại đột nhiên đề xuất tỉ võ với nàng?

Rõ ràng, Nghiêu Thiên bị câu nói vừa rồi của Liên Nguyệt kích tướng, làm cho hắn có ý nghĩ muốn đánh bại nàng, bắt nàng phải cam tâm tình nguyện gả cho hắn.

Liên Nguyệt nhảy ra, rút trường kiếm, chỉ vào Nghiêu Thiên, giọng nhõng nhẽo nói: “Lấy võ khí ra.”

Nghiêu Thiên nói: “Không cần, ta chỉ cần dùng song thủ tiếp ngươi vài chiêu.”

“Cái gì? Ngươi tưởng tay không có thể đấu với bảo kiếm của ta ư?” Liên Nguyệt kinh ngạc nói, “Bảo kiếm ta không có mắt, nếu hai tay ngươi bị chặt đứt, ngươi không có tay để lau nước mũi đâu.”

“Sợ người đó là ngươi.” Nghiêu Thiên lạnh lùng nói. “Mau xuất chiêu.”

“Xú tiểu tử này, dám cả gan dùng hai tay bằng xương thịt đối phó với bảo kiếm của ta, chẳng phải đã coi thường bản tiểu thư này ư?” Nàng đâu có biết, Nghiêu Thiên căn bản không có luyện qua võ công, cho dù trong tay có cầm vũ khí cũng không biết sử dụng. Nhưng bù lại, trong cơ thể hắn có năng lượng siêu cường của “Huyết Ngọc Lệnh”, lại được Công Tôn Hiên chỉ điểm, hiểu phương pháp vận khí, do đó công phu hắn nắm trong tay không thể nói là hàm hồ được. Nếu nói Nghiêu Thiên sử dụng vũ khí để đấu với Liên Nguyệt, bảo đảm chỉ trong năm chiêu trở lại hắn sẽ đánh bại cô nàng ngay.

Liên Nguyệt bực bội trong lòng, lập tức quát lên, rung trường kiếm, múa một đường kiếm ảnh, các điểm kiếm quang tựa như sao sa, bao chùm chụp vào người Nghiêu Thiên.

Nghiêu Thiên kinh hoảng, không ngờ kiếm thuật tiểu cô nương này lại cao minh đến thế, vậy mà vừa rồi mình lại đánh giá quá thấp cô ta. Trong hơn mười ngày qua, Nghiêu Thiên dưới sự chỉ dẫn tận tâm của Công Tôn Hiên, đã mang năng lượng trong “Huyết Ngọc Lệnh” chuyển hóa hoàn toàn thành nội công của hắn, nên đã sớm có khả năng vận dụng theo ý muốn. So với công lực của hắn trước đây, bây giờ hắn hoàn toàn có thể xếp vào hàng ngũ các cao thủ hạng nhất. Chỉ là võ nghệ của hắn chưa được thành thục cho lắm, nên khi nhìn thấy kỹ thuật kiếm cao siêu của Liên Nguyệt, hắn chỉ còn biết tự than thở mà thôi.

Đối diện với cuộc tấn công như cuồng phong vũ bão của Liên Nguyệt, Nghiêu Thiên không dám trực tiếp đối phó, hắn chỉ triển khai công phu chuyển dịch, lúc thì ẩn bên trái lúc thì xẹt sang phải, trốn tránh thế công của nàng. Một thế liên hoàn công của Liên Nguyệt xuất hơn hai chục chiêu, đều được Nghiêu Thiên khéo léo tránh khỏi, ngay cả vạt áo của hắn cũng không chạm tới được.

“Ngươi rốt cuộc có chịu đánh không? Hay chỉ muốn làm như con khỉ chỉ biết nhảy qua nhảy lại?” Liên Nguyệt tức giận nói.

Trải qua một lượt đấu này, Nghiêu Thiên đối với các chiêu thức của Liên Nguyệt đều có hiểu đôi chút, lòng hắn đã ngấm ngầm nghĩ ra cách hóa giải. Vì thế hắn quyết định ngay, cười nói: “Khá lắm, chúng ta tiếp tục nhé.”

Miệng Liên Nguyệt vênh lên, có vẻ xem thường, trường kiếm nhanh chóng đâm tới, nhắm thẳng vào bả vai Nghiêu Thiên. Nghiêu Thiên hơi nhích bả vai, tránh mũi kiếm, tay phải giơ lên vỗ vào thân kiếm. Mũi kiếm Liên Nguyệt lại rung động, vẽ trên không một đường cong tuyệt đẹp, rồi nhanh chóng đâm vào sườn phải Nghiêu Thiên. Chân phải Nghiêu Thiên bước lùi một bước, chân trái giơ lên đá vào cổ tay Liên Nguyệt.

Hai người chưởng đến kiếm đi, quấn quýt vào nhau, nháy mắt đã đánh hơn mười hiệp. Nghiêu Thiên bỗng nhiên bay mình về phía trước, một chưởng bổ vào màn kiếm ảnh, hướng vào cổ tay Liên Nguyệt chụp tới.

Liên Nguyệt “Ồ” lên một tiếng, rút kiếm về sau. Đột nhiên trên thân kiếm như có một đại lực truyền tới, khiến nàng không kềm nổi phải buông tay, đồng thời thân phải thối lui về sau mấy bước. Đợi cho nàng đứng vững, thì thấy trường kiếm đã rơi vào tay Nghiêu Thiên. Nàng quá sức kinh ngạc, không hiểu tay của hắn làm sao có thể xuyên qua màn kiếm trùng trùng điệp điệp của nàng được.

“Nguyệt nhi, nàng bây giờ có đồng ý gả cho ta chưa.” Nghiêu Thiên cười đùa nói với Liên Nguyệt. “Mau kêu một tiếng ‘Lão công’ nghe thử?” Liên Nguyệt hơi đỏ mặt, trề môi nói: “Ai thèm gả cho ngươi?”

“Ngươi vừa nói nếu ta có võ công thì sẽ đồng ý gả cho ta, chẳng lẽ ngươi định thoái hôn?” Nghiêu Thiên kêu lên.

“Ta đâu nói như thế?” Mặt Liên Nguyệt hiện ra vẻ thần bí.

Nghiêu Thiên nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói thế nào?”

“Ta nói, nếu ngươi có võ công, bản cô nương có gả cho ngươi cũng không hề gì. Ngươi không hiểu ý nghĩ câu này ư? Có muốn ta giải thích không?” Liên Nguyệt khe khẽ cười nói tiếp. “Nó có nghĩa như vầy, nếu ngươi có võ công, bản cô nương có thể gả cho ngươi, cũng có thể không gả cho ngươi, có hiểu chưa?”

Nghiêu Thiên nghe xong, suýt nữa muốn té xỉu.

Hai người thế là cãi qua cãi lại, cãi mãi rồi cũng có lúc mệt, bèn ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Nghiêu Thiên ca ca, võ công ngươi thật không ngờ như vậy, ngươi dạy cho ta nhé?” Liên Nguyệt xáp lại gần Nghiêu Thiên, cầu xin hắn. Nàng còn chân thành gọi hắn là ca ca.

Trước lời xưng hô thân mật này, Nghiêu Thiên cũng không nỡ từ chối, khẽ nhìn gương mặt xinh đẹp làm mê hồn người của nàng, cho dù tim gan hắn có cứng như sắt đá cũng phải yếu mềm ngay.

Liên Nguyệt sống ở vùng thôn núi hẻo lánh, rất ít khi gặp được các bậc sư phụ võ công. Kiếm pháp nàng có được là nhờ vào một trường hợp ngẫu nhiên, có cơ hội được một cao thủ võ công chỉ dạy.

Mấy năm trước, gia gia Liên Nguyệt đã phát hiện một người trung niên nằm bất tỉnh bên cạnh thôn, bèn cõng ông ta về nhà mình. Người này toàn thân bị rất nhiều vết thương, máu me thấm đầy quần áo, chỉ còn thoi thóp chút hơi thở. Liên Nguyệt lập tức giúp ông ta lau chùi vết thương, đắp thảo dược, cuối cùng đã đem ông từ bên bờ tử vong cứu sống lại. Người trung niên này là một cao thủ võ công, bởi vì bị kẻ thù truy sát, thân mang trọng thương, nên mới trốn vào trong núi. Để cảm tạ ơn cứu mạng của Liên Nguyệt, ông ta nhân tiện thời gian dưỡng thương ở nhà Liên Nguyệt, đã truyền cho nàng một bộ kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này rất cao minh, sau khi Liên Nguyệt luyện thành công, mỗi ngày nàng thường tìm cách tỉ võ với các thợ săn trong vùng, cuối cùng không có một ai là đối thủ của nàng, điều này khiến nàng dần dần trở lên kiêu ngạo không thôi. Nhưng nàng đâu có ngờ, bây giờ mình lại có thể thất bại vào tay Nghiêu Thiên, thật đúng với câu “Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.” Nàng thấy Nghiêu Thiên võ công cao hơn mình, không nén nổi mừng vui, cứ quấn quýt lấy Nghiêu Thiên, đòi học cho bằng được võ công của hắn.

Nghiêu Thiên cười nói: “Chưa thể dạy cho ngươi được, trừ phi ngươi đáp ứng cho ta một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Liên Nguyệt vội vã hỏi.

Nghiêu Thiên nói: “Công phu môn hộ của ta chính là tuyệt kỷ tổ truyền, không có lệ truyền cho người ngoài. Trừ phi ngươi đồng ý gả cho ta, thành thê tử của ta. Như thế, ngươi sẽ không phải là người ngoài, lúc đó ngươi sẽ đường đường chính chính học tập tuyệt kỷ của dòng họ ta.”

“Ngươi đừng nằm mơ.” Liên Nguyệt hất tay Nghiêu Thiên, bỉu môi nói. “Muốn bản cô nương làm thê tử của ngươi ư, đợi đến kiếp sau đi. Ngươi cho rằng bản cô nương thật sự yêu thích cái tài vặt đó chăng?”

Kỳ thật, võ nghệ Liên Nguyệt cao hơn Nghiêu Thiên rất nhiều, nhưng do nàng chưa luyện qua nội công, nên đành bị thua vào tay Nghiêu Thiên.

Khi nói về võ công, tức là bao gồm cả võ nghệ và nội công. Bất cứ một loại võ nghệ nào cũng đều phải có một loại nội công làm cơ sở, thì mới có thể phát huy tác dụng đến mức tối đa nhất. Tuy nhiên cũng có người luyện ngoại công đạt tới đỉnh cao của cảnh giới, nhưng khi họ giao đấu với cao thủ nội công, thì kết quả vẫn sai biệt rất xa. Đương nhiên, nếu có nội công mà không có võ nghệ thì cũng như không, loại này căn bản không thể nào lâm trận đối địch được.

Nghiêu Thiên thấy mặt Liên Nguyệt không vui vẻ, hắn vội nói: “Ta đã suy xét qua ba lần, quyết định sẽ đem tuyệt kỷ của môn tổ truyền lại cho Liên Nguyệt tiểu thư. Liên Nguyệt tiểu thư nếu không muốn thành thê tử của ta thì làm tình nhân của ta cũng được.”

Liên Nguyệt thấy Nghiêu Thiên đồng ý dạy cho nàng võ công, lập tức cao hứng nhảy lên. Tuy lời nói sau của Nghiêu Thiên có phần nào chiếm tiện nghi, nhưng nàng cũng không thèm chú ý nữa.

Nội công của Nghiêu Thiên mặc dù bắt nguồn từ “Huyết Ngọc Lệnh”, nhưng chính hắn lại chưa từng luyện qua nội công, cũng không biết nội công phải luyện như thế nào nữa, thật ra hắn chẳng có công phu gì để dậy Liên Nguyệt cả. Nhưng vì muốn chiếm được trái tim người đẹp, nên hắn đành phải giả vờ là biết, đem các lời chỉ dạy của Công Tôn Hiên về phương pháp vận khí ra dạy lại cho Liên Nguyệt. Cho dù đây không phải là cách luyện công, cuối cùng có hay không có tác dụng, hắn cũng không biết nữa.

Liên Nguyệt học được phương pháp vận khí, định tính luyện tập ngay tại chỗ. Nghiêu Thiên vội vàng ngăn cản, làm ra vẻ ông cụ non nói: “Đạo lý của cách luyện khí này, không phải chỉ một ngày là có thể thành tựu được, mà cần phải bền trí thì mới có thu hoạch. Ngươi không nên gấp gáp làm gì, cứ chậm rãi mà luyện. Nghĩ lại ba tuổi ta đã luyện công, luyện liên tục trong mười năm thì mới có công lực giống như ngày nay.” Hắn lo sợ Liên Nguyệt sẽ áp dụng ngay cách vận khí này, sẽ phát hiện phương pháp không có hiệu quả và biết ngay hắn nói dối, nên mới tìm cách nói vòng vo để cản trở, hắn dự định nếu ăn không vô thì sẽ tính nước bài chuồn.

“Thôi cũng được, hôm nay bản cô nương sẽ đích thân xuống bếp làm vài món thức ăn để đền đáp ngươi.” Liên Nguyệt nói. “Chao ơi, ngươi cũng nên tắm rửa đi, toàn thân người đều có mùi hôi.”

Nghiêu Thiên đỏ mặt, lòng như có cảm giác nồng ấm đang dâng lên vùn vụt. “Cái con tiểu nha đầu này lúc không điêu ngoa thì lại dịu dàng khả ái. Nếu ta lấy được nàng làm thê tử, thì thật hạnh phúc biết bao.”

Hắn lập tức nghĩ ngay tới Mi Ngọc, mình cũng từng nói qua là sẽ lấy nàng làm vợ. Tuy đã biết thân phận thật sự của nàng, nhưng hắn không vì lý do nàng là địch nhân mà loại bỏ ý nghĩ đó. Bây giờ lại gặp Liên Nguyệt, tuy đối diện không lâu, nhưng từ trong tận đáy lòng, hắn đã cảm thấy yêu mến con tiểu nha đầu này.

Nếu có khả năng lấy hai người đẹp, chắc suốt ngày hắn quấn quýt cả hai, tay trái ôm tay phải bồng, thật sảng khoái làm sao. Nghĩ thế lòng Nghiêu Thiên không ngăn được cảm giác lâng lâng phơi phới.

“Đi thôi,” tiếng Liên Nguyệt thúc dục, khiến Nghiêu Thiên từ trong mộng đẹp bừng tỉnh dậy, hắn cười ngượng ngùng bước theo Liên Nguyệt đi về hướng thôn xóm của nàng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang