Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quyển 1, Chương 2: May mắn thoát hiểm
  
Dịch: xie xie


“Kỳ Lân Cung phải không?” Nhiêu Thiên sợ hãi nhảy cẩng lên, mặc dù Đạt Hùng đã chết, không thể trả lời cho hắn, nhưng hắn vẫn trợn mắt nhìn Đạt Hùng chăm chăm.
  
Nhiêu Thiên tuy không phải là người trong võ lâm, nhưng thường nghe mọi người đề cao “Kỳ Lân Cung”, cũng biết “Kỳ Lân Cung” này là Võ lâm đệ nhất đại bang, bọn họ đã dựa vào vũ lực có sẵn trong tay để công thành đoạt đất, đã chiếm lĩnh ba mươi sáu thành phía đông nam, ngày nay đã tạo nên một tổ hợp thế lực lớn nhất thiên hạ. Có người nói, “Kỳ Lân Cung?” chẳng những có quân đội hùng hậu mà còn có một lượng lớn võ sĩ, nếu vô phúc ai trêu chọc vào họ, thì chẳng khác nào đăng ký vào sổ diêm vương, và dưới vòm trời đất này người đó sẽ không có chỗ dung thân, cho dù có chạy tới chân trời góc bể cũng không có cách nào biến đổi được số mệnh, chỉ có một điều duy nhất là tử vong. Có một số Bộ lạc thế lực tương đối hùng mạnh đều không dám đụng chạm tới “Kỳ Lân Cung” và họ cũng không ngờ Đạt Hùng lại có thể một mình dám đối chọi với tổ chức này.

Đạt Hùng tuy đã chết, nhưng vẫn khiến cho Nhiêu Thiên bội phục mãi không thôi, mình đã trở thành đệ tử của ông ta, thật là một điều vinh hiển. Nếu có khả năng học được võ công siêu phàm của người thì hay biết mấy, nhưng nay sư phụ đã chết, không thể dạy võ công cho mình và mình không thể thực hiện được mối di hận của tiên sư.

Hắn chẳng biết uy danh của Đạt Hùng trên chốn giang hồ, nhưng hắn tin tưởng vào võ công của Đạt Hùng nhất định là lợi hại, nếu không, người sẽ không dám tranh chấp với “Kỳ Lân Cung”, cũng không có khả năng dựa vào sức của một người để giết chết hơn hai mươi võ sĩ.

Thật ra Đạt Hùng biết bản thân mình khó cứu nổi, trong khi lực lượng tiếp viện của “Kỳ Lân Cung” sẽ nhanh chóng kéo đến, vì không muốn “Huyết Ngọc Lệnh” bị lọt vào tay “Kỳ Lân Cung”, lại dưới tình huống chẳng đặng đừng này không biết làm sao nên mới để cho Nhiêu Thiên bái sư. Thà đem “Huyết Ngọc Lệnh” truyền cho đệ tử của mình còn hơn để nó lọt vào tay cường đạo “Kỳ Lân Cung”. Nếu như Đạt Hùng không chết, há sao ông ta có thể coi trọng loại người vô tích sự như Nhiêu Thiên này, cho dù hắn ta có cầu cứu gia gia lẫn nãi nãi nói dùm cho hắn bái sư, ông ta cũng không thèm để con mắt tới.

Vậy mà Nhiêu Thiên hồ đồ làm sao lại trở thành đồ đệ của Đạt Hùng, lại có được “Huyết Ngọc Lệnh” là vật mọi nhân sĩ trong võ lâm có nằm mơ cũng không cầu được, nhìn lại sự việc tuy có may mắn, nhưng thật ra cũng do thiên ý cả.

Nhiêu Thiên không tập trung vào Đạt Hùng nữa, bây giờ hắn tò mò đánh giá cái hộp gỗ Đạt Hùng cho hắn. Hộp gỗ này tuy bề ngoài đã được làm rất tinh sảo, nhưng nhìn không có chút gì đáng kinh sợ người. Mở hộp ra, bên trong có một miếng vải nhung mầu vàng, đã chu đáo bao bọc một vật gì bên trong.

Cái này nhất định là vật mà Đạt Hùng đã nói “Huyết Ngọc Lệnh”

Nhiêu Thiên hết sức thận trọng mở tấm vải nhung vàng ra, trong hộp lập tức phát ra các tia đỏ rực. Nhiêu Thiên rung động cả người, cố chớp mắt rồi lại nhìn vào hộp lần nữa, chỉ thấy ở trên vải nhung có một miếng ngọc bài toàn thân đỏ như máu đang nằm yên tĩnh ở đó. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, mặt trên ngọc bài phát ra những tia đỏ hồng óng ánh, làm lóa mắt vì cái vẻ tươi đẹp lạ thường của nó.

Hình dáng ngọc bài là một khối lục phương, rộng khoảng ba tấc, ở mặt chính diện có nhô lên một chữ “Lệnh”, ở mặt sau có khắc sâu vào hình đầu một nam nhân trông rất sống động, nó có dạng như con dấu ấn, còn hình nam nhân được khắc vào ngọc thì hắn không biết là ai.

Có thể nói đã thu hoạch được báu vật, cứ loại bỏ cái giá trị bao hàm kia đi và chỉ đơn thuần nhìn nó như một viên hồng ngọc không tạp chất thì nó đã là một vật hiếm quí trên thế gian, nếu như đem bán đi thì khẳng định sẽ thu được không ít ngân lượng. “Nó có thể bán được một trăm lạng bạc không? Chao ôi không đúng, phải được tới một ngàn lạng bạc. Không biết bán một vạn lạng bạc có người mua không? Nếu bán được tới một vạn lạng bạc thì mình đã phát tài rồi.”

Nếu như Nhiêu Thiên biết khối ngọc này tối thiểu cũng bán được tới trăm vạn lạng bạc thì cái miệng của hắn nhất định sẽ há hốc ra và không thể nào khép lại được. Chỉ cần gặp được người mua giá này, khẳng định hắn sẽ không còn xem nó như một thẻ thông hành để đi vào “Võ Thần Thần Điện” và cũng không còn suy xét đến việc học Võ Thần Thần Công nữa, nhất định hắn sẽ không chút do dự bán nó đi. Bất luận kẻ mua là ai và nếu có được một trăm vạn lạng bạc thì cuộc đời hắn sẽ dễ chịu làm sao.

Sư phụ Đạt Hùng có nói, nếu ai chiếm được “Huyết Ngọc Lệnh”, người đó có thể đi vào “Võ Thần Thần Điện”, sẽ học được Thần Điện võ công để ngạo thị với thiên hạ, sẽ là người có võ công cao nhất. Không sai lầm nếu có được võ công như vậy, lúc đó sẽ không có ai dám ăn hiếp mình. Hơn nữa, lại còn được người đời truyền tụng như là một Đại hiệp khách hay Đại kiếm khách gì đó, mình sẽ hành tẩu giang hồ, sẽ hành hiệp trượng nghĩa, lúc đó trông thật uy phong làm sao.

Nhiêu Thiên không thể không nghĩ ngợi cho đến khi ngây dại cả người.

Chẳng bao lâu, hắn từ ước mơ quay về hiện thực, lại nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề, vì sao đi vào “Võ Thần Thần Điện” nhất định cần phải có “Huyết Ngọc Lệnh”? và “Võ Thần Thần Điện” lại ở chốn nào? Nhiêu Thiên suy nghĩ cả nửa buổi cũng không ra vấn đề, tựa hồ như chưa có ai đề cập tới “Võ Thần Thần Điện”, đây là lần đầu tiên hắn nghe từ cửa miệng Đạt Hùng nói đến danh từ này.

Rốt cuộc Nhiêu Thiên tánh tình hãy còn nhỏ, nghĩ không ra vấn đề bèn gác lại không thèm nghĩ nữa. Hắn lại cúi đầu, thưởng thức miếng ngọc huyết trong tay, chơi đùa với nó một lúc lâu chẳng thấy chán, rồi lại bỏ nó vào hộp, dùng miếng vải nhung vàng gói lại rất kỹ lưỡng, đóng nắp hộp nhét vào bụng, đứng lên chuẩn bị về nhà.

Liếc mắt qua sườn núi, rồi lại nhìn xuống thi hài Đạt Hùng. Đúng rồi, ông ta là sư phụ của ta, không thể nào để sư phụ phơi thây trong hoang dã. Hắn nhặt lấy một thanh trường kiếm, tìm chỗ đất xốp, đào một cái hố, đặt Đạt Hùng vào đó chôn qua loa, rồi dùng đất hoàng thổ vun vén lên thành một ngôi mộ nho nhỏ.

Một đời làm đại kiếm khách nhưng nay đã biến thành một đống đất hoàng thổ, mắt Nhiêu Thiên có một chút ẩm ướt. Hắn bái trước mộ vài cái, miệng lẩm bẩm vài câu đại loại như “Yên nghỉ” hay “Phù hộ” gì đó, rồi mới đứng lên, vỗ tay phủi bụi chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Đột nhiên, có một tiếng huýt sáo dài từ xa truyền lại, càng lúc càng gần, đang nhanh chóng bay men theo ngọn núi nhỏ.

Nhiêu Thiên hoảng sợ, tuy hắn không có chút kinh nghiệm giang hồ gì, nhưng do mỗi ngày lêu lổng ở đường phố nên cũng thu thập được ít nhiều cơ trí, mặc dầu không biết người sắp đến là ai, nhưng nghe qua tiếng huýt sáo này, cũng biết là người có võ công cao cường. Các nhân sĩ võ lâm chịu đến chỗ này, hiển nhiên là có liên quan tới “Huyết Ngọc Lệnh”.

“Huyết Ngọc Lệnh” này do sư phụ Đạt Hùng đã dùng sinh mệnh đổi lại, nói gì đi nữa cũng không thể cho nó rơi vào tay kẻ khác, Nhiêu Thiên dùng tay giữ chặt lấy hộp gỗ trong bụng, lòng ngấm ngầm hạ quyết tâm, quyết định phải nghĩ ra biện pháp bảo hộ “Huyết Ngọc Lệnh”. Hắn mân mê sờ mó chiếc hộp, co chân định tính chạy vào thành. Nhưng hắn lại nhanh chóng tính lại, đường về thành quá trống trải, nếu lúc này xuống núi chạy về thành, rất dễ bị những người đang tiến tới phát hiện, còn đi ngược về phía sau thì bị vướng vách núi cao, do đó hắn chỉ có cách là trốn về bên trái ngọn núi.

Nhiêu Thiên lấy lại bình tĩnh, lập tức chạy về bên trái ngọn núi.

Trốn về bên trái ngọn núi và đi về thành là hai hướng trái ngược, nhưng Nhiêu Thiên và lũ bạn bè vẫn thường hay tới dãy núi này để bắt thỏ, vồ gà rừng, do đó đối với địa hình ở đây hắn rất quen thuộc, không cần phải lo lắng bị lạc đường.

Mới chạy được mười trượng, thì bên trái ngọn núi cũng có tiếng huýt sáo truyền lại.

Nhiêu Thiên hoảng sợ, lập tức dừng chân, nét mặt không ngăn được biến sắc. Cả ba mặt đều có địch nhân, chỉ chừa lại một mặt lại là sông Đà Long đang cuồn cuộn chảy, nhìn qua thì bất luận thế nào cũng không có con đường trốn.

Tiếng huýt sáo mỗi lúc mỗi gần, nhanh chóng đã đến ngọn núi nhỏ. Nhiêu Thiên lắc đầu không biết phải làm sao, liền chạy nhanh ra bờ sông. Chỗ này là một vách đá cao khoảng sáu bảy trượng, ở dưới là nước sông chạy cuồn cuộn, từ chỗ này không có ai dám nhảy xuống. Nhiêu Thiên theo tự nhiên cũng không dám, chỉ lại gần vách đá, tìm kiếm một khe đá để núp vào.

Khe đá này nằm trên vách đá, rất ẩn mật, nếu không chạy tới mặt trước, rất khó phát hiện chỗ này còn có người ẩn núp. Nhiêu Thiên thầm vái thiên địa, hy vọng người sắp tới sẽ không lục soát tới phía trước vách đá, để mình có thể thuận lợi thoát qua cửa ải khó khăn này.

Một lúc sau, có năm sáu bóng người phi vút đến, đảo mắt tới ngọn núi nhỏ. Ở phía sau mấy người này còn có một đại đội võ sĩ cũng đang nhanh chân phi tới.

Bọn họ chính là người của “Kỳ Lân Cung”, là một toán khác cũng làm nhiệm vụ truy đuổi Đạt Hùng. Bọn họ nhìn thấy hơn hai mươi thi thể đang nằm ngổn ngang trên núi, cũng không kềm nổi kinh ngạc. Tại sao các võ sĩ đều bị thảm tử tại chỗ này, trong đó bao gồm cả mười hai “Kỳ Lân Vệ” và Phó tổng quản “Kỳ Lân Vệ” Vạn Tùng Lâm. Võ công của Đạt Hùng quả thực quá khủng bố.
Tất cả các thi thể ở hiện trường đều được kiểm tra tỉ mỉ, mặt đối mặt, nhưng vẫn không thấy có Đạt Hùng.

“Mọi người lập tức phân ra lục soát! Đạt Hùng tuy võ công cao, nhưng hắn dựa vào sức của một người đấu với hai mươi bảy người, nên không thể bình yên vô sự được.” Một lão gầy gò hơn sáu mươi tuổi ra mệnh lệnh.

Lão già này tuy không chứng kiến bọn họ chém giết lẫn nhau, nhưng đối với tình huống ở hiện trường mười phần cũng đoán trúng tới tám chín phần, Nhiêu Thiên nghe thế, ngấm ngầm bội phục nhãn quan của lão. Nhưng mặt hắn lại nhanh chóng biến sắc, trong lòng thầm kêu khổ, hắn sợ bọn họ tiến hành lục soát, nơi hắn ẩn núp tuy kín đáo, nhưng chỉ cần bọn họ mở rộng tầm lục soát, mình lúc đó rất dễ bị phát hiện. Nghĩ đến điều này, tim hắn liền đập liên hồi.

Ánh mắt sắc bén của lão già gầy gò đột nhiên hướng về chỗ ẩn núp của Nhiêu Thiên. Nội công của lão rất cao, Nhiêu Thiên vì tâm lý hoảng sợ, khiến nhịp tim đập nhanh, nên lập tức bị lão phát hiện. May mắn Nhiêu Thiên núp tại vách đá, nên không nhìn thấy ánh mắt sắc bén của lão phát xạ, nếu không thì nhất định sẽ la hoảng ngay.

“Tổng quản đại nhân, chỗ này có một đống đất mới đắp.” Một tên võ sĩ la lớn lên.

Lão già gầy gò này chính là Tổng quản “Kỳ Lân Vệ” của “Kỳ Lân Cung” Kinh Thụ, lão có cảm giác như có người đang lẩn trốn ở vách đã. Ngay lúc lão chuẩn bị đi tới tóm người đó, thì có tiếng thủ hạ kêu, lão vội vã từ bỏ ý nghĩ bắt người, chạy nhanh tới chỗ có đống đất.

Cái này chẳng phải là Kinh Thụ bỏ gốc lấy ngọn, mà hoàn toàn trái lại, mục đích chủ yếu của lão là “Huyết Ngọc Lệnh”, trực giác của lão cho thấy đống đất mới đắp rất có khả năng có liên quan tới Đạt Hùng, vì thế mới vội vã chạy tới để quan sát. Lão không có ý nghĩ bỏ qua người ẩn núp ở vách đá, bởi vì lão có cảm giác người ẩn bên vách đá hoàn toàn không có võ công gì, tuyệt đối không thể là Đạt Hùng, lão tạm thời buông tha người đó và cũng không sợ hắn ta trốn đi. Chỉ cần đừng làm kinh động tới hắn thì hắn nhất định cho rằng mình chưa bị bại lộ và tiếp tục trốn ở đó. Đợi đến khi tìm được Đạt Hùng, rồi mới quay lại kiếm hắn cũng chưa muộn.

Đống đất vẫn còn ẩm ướt, giống như vừa mới đắp. Nét mặt Kinh Thụ tươi cười, sau khi quan sát xong lập tức ra lệnh cho các võ sĩ đào bới lên.

Đống đất này chính là do Nhiêu Thiên chôn cất Đạt Hùng vun đắp, vì không có công cụ đào xới, nên chỉ dùng kiếm để moi đất, do đó lỗ huyệt không sâu và phần đất đắp lên cũng ít, khiến cho mấy tên võ sĩ đào bới rất dễ dàng. Trong huyệt, người đang nằm thân dính đầy máu me chính là Đạt Hùng.

Lục soát khắp người Đạt Hùng, chẳng thấy có “Huyết Ngọc Lệnh”. Hiển nhiên, “Huyết Ngọc Lệnh” trên người Đạt Hùng đã bị ai đó nhanh chân đến trước lấy mất.

Trong lòng Kinh Thụ lập tức hiểu rõ vấn đề, thân ảnh lão loáng một cái, phi nhanh tới vách đá.

Nhiêu Thiên nghe bọn họ nói đào quật mộ Đạt Hùng, cuối cùng chịu không nổi mới từ phía sau vách đá hơi hơi nhô đầu ra quan sát. Chính đang lúc nhìn trộm, đột nhiên phát hiện lão gầy gò đang lao vút về phía hắn, một chảo thủ giống như thiên thạch tóe lửa, nhanh chóng chụp vào bả vai hắn, người chưa tới nhưng kình lực đã tới trước, Nhiêu Thiên hoảng hốt, thân thể theo bản năng lùi mau ra sau. Nhưng do tình hình cấp bách, Nhiêu Thiên quên mất đằng sau mình là vách đá cao năm sáu trượng, do lùi ra sau một bước, hai chân liền bị hẫng trong không trung. Hắn kinh hoàng thất sắc, há miệng thét lên một tiếng thê lương, thân thể như con diều đứt dây, té từ trên vách đá xuống, đầu chúi xuống trước hai chân chổng ngược lên.

Kinh Thụ cũng thất kinh, vì lão cho rằng tóm một gã không biết tí gì võ công, thì dễ như trở bàn tay, nên không ngờ tới biến cố bất thình lình đó. Lão không chút do dự, vì ỷ vào võ công cao cường của mình, lấy trớn phi thân nhảy xuống vách đá, lao về phía Nhiêu Thiên.

Từ vách đá cao năm sáu trượng té xuống, thời gian lâu lắm là một lần hô hấp của người bình thường, ngay lúc sắp chạm vào mặt nước, Kinh Thụ cũng cố gắng đuổi kịp Nhiêu Thiên, lão vội vàng ra tay, một tay đánh xuống mặt nước, để lấy trớn giảm tốc độ rơi, còn một tay kia nhanh chóng chộp vào cổ chân Nhiêu Thiên.

Trong nháy mắt khi vừa chạm vào nước, tay phải Kinh Thụ cuối cùng cũng tóm được một chân của Nhiêu Thiên, nhưng do quán tính rơi quá lớn, nên thân thể của Kinh Thụ cũng cùng lúc theo Nhiêu Thiên chìm sâu vào trong nước.

Khi cổ chân Nhiêu Thiên bị chộp, một cảm giác đau đớn kịch liệt đã lan khắp toàn thân, bị thúc ép bởi cảm giác này, một chân khác của hắn đã đạp thục mạng về sau, may mắn thế nào lại trúng vào mặt Kinh Thụ.

Kinh Thụ tuy có nội công cao thâm hộ thể, nhưng khu vực mặt lại là nơi bảo vệ yếu nhất, còn cái đạp của Nhiêu Thiên lại do bị đau đớn quá nên đã dùng hết sức để đạp ra, sức mạnh không thể coi thường. Kinh Thụ bị đau nhất thời nên há miệng ra, lão hình như đã quên rằng mình đang ở trong nước, hậu quả của việc há miệng này, nước sông lập tức rót vào miệng lão. Thủy tính của Kinh Thụ không biết có giỏi giang hay không, nhưng do bất ngờ không kịp đề phòng, lão đã bị uống liên tiếp hai ngụm nước sông.

Bất kể là ai, ở trong nước bị uống nước hai lần, đều có một chút hoảng hốt, Kinh Thụ cũng không ngoại lệ. Nhân cơ hội đó, Nhiêu Thiên dũng mãnh vùng vẫy thoát khỏi tay Kinh Thụ, và giống như một con cá, hắn ta nhanh chóng nặn sâu xuống nước.

Kinh Thụ phẫn nộ, lão thủy tính tuy không giỏi, nhưng do ỷ vào võ công thâm hậu, nên hoàn toàn không sợ, lão cũng nhanh chóng nặn sâu xuống nước, bất luận thế nào cũng phải chộp cho được Nhiêu Thiên.

Nhưng Nhiêu Thiên đã lớn lên ở bờ sông Đà Long, từ nhỏ đã ngâm mình trong dòng sông, nên thân thể đã quen thuộc thủy tính, nếu được ở trong nước, hắn chẳng khác nào như một con cá, còn Kinh Thụ tuy nội công hùng hậu, nhưng ở trong nước tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Nhiêu Thiên. Cho tới khi Kinh Thụ nặn sâu xuống nước, thì Nhiêu Thiên không biết đã nặn tới chỗ nào, trong nước hoàn toàn không có bóng dáng của hắn.

Một gã không biết chút gì về võ công lại có thể trốn thoát khỏi bàn tay mình, việc này căn bản không thể xảy ra, Kinh Thụ giận quá hóa thẹn, lão trồi lên khỏi mặt nước, bơi vào bờ, ra lệnh cho đám võ sĩ lập tức phong tỏa khu vực sông. Một tên cho dù thủy tính có giỏi đến đâu cũng chỉ ở trong nước khoảng một giờ, lão không tin gã tiểu tử này lại có khả năng ở trong nước không chịu trồi lên. Chỉ cần thấy hắn xuất hiện trên mặt nước để thở, thì lão có thể ra tay tóm bắt.

Thật ra trong thâm tâm Kinh Thụ là muốn có nhân chứng sống, để từ hắn ta hỏi cho ra “Huyết Ngọc Lệnh” hiện ở đâu, bằng không, dù có mười Nhiêu Thiên cũng không thể thoát khỏi tay lão. Nếu Kinh Thụ biết “Huyết Ngọc Lệnh” hiện ở trên mình Nhiêu Thiên, thì nhất định lão ta sẽ tức đến ói máu.

Các đám võ sĩ đều canh phòng tại bờ sông, trong tay thủ sẵn các loại ám khí, chỉ cần Nhiêu Thiên nổi lên mặt nước, là lập tức dùng ám khí để “chào đón” ngay. Còn có một ít võ sĩ mượn các thuyền độc mộc của ngư dân gần đó, chèo tuần tra trên mặt sông, lục soát tông tích Nhiêu Thiên tứ phía. Nhưng nửa giờ đã trôi qua, trên sông trong phạm vi một trăm trượng đều không có chút động tĩnh. Việc này không thể xảy ra, không có người nào có thể nín thở quá ba mươi phút, cũng không có người nào có thể nặn bơi quá một trăm dặm, chẳng lẽ gã tiểu tử này từ trên vách đá cao rơi xuống đã chết, hoặc nói gã không quen thủy tánh, nên đã bị chết đuối dưới sông?

Kinh Thụ lập tức ra lệnh cho các võ sĩ tiếp tục tìm kiếm, lại còn thuê thuyền độc mộc hướng về phía hạ lưu để tìm, bất luận thế nào cũng phải moi cho ra tên tiểu tử này, sống phải thấy người, chết phải thấy thi.

Thật ra, lúc này Nhiêu Thiên không phải đã chết và cũng không có bơi đi xa, hắn trốn ngay trong thạch động dưới chân vách đá. Thạch động này rất kín đáo, cửa động nằm ở dưới mặt nước nên rất khó bị người phát hiện. Từ cửa động bơi vào không quá hai trượng, thì thạch động lại đi hướng lên, cao khỏi mặt nước, từ điểm cao đó thạch động có chiều sâu vào hơn hai mươi trượng. Thạch động này do Nhiêu Thiên và đám bạn bè trong lúc nô đùa tại chỗ này đã vô tình phát hiện được, không ngờ đến hôm nay lại là nơi để tị nạn.

Sau khi hắn thoát khỏi tay Kinh Thụ, sợ lão già này đuổi theo nên không dám bơi nổi trên mặt nước, chỉ ráng chịu đựng chân đau nặn vào trong thạch động.

Ở phần giữa thạch động có một thạch thất lớn rộng lối hai trượng vuông, Nhiêu Thiên lảo đảo đi vào thạch thất, đặt mông ngồi xuống, hắn khe khẽ rên rỉ, nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị cái lão già mắc dịch đó chộp trúng. Sờ sờ vào ngực, tim vẫn còn đập binh binh, nếu như bị lão già đó bắt được, không những “Huyết Ngọc Lệnh” bị chiếm đoạt, mà e rằng ngay cả tính mệnh cũng khó bảo tồn. Bây giờ đã ổn rồi, bọn họ có nằm mộng cũng không ngờ ta đang trốn trong này, cứ cho bọn chúng lật cả đáy sông Đà Long lên tìm kiếm.

Đến khi tâm lý đã trầm tĩnh lại, Nhiêu Thiên mới thấy cơ bắp toàn thân đều ê ẩm, các khớp xương như bị rã ra, ngay một chút khí lực cũng không có, mắt cá chân trái đau đớn vô cùng. Hắn đưa mắt nhìn xuống chỗ đau thì có một dấu tích tím bầm, đây chính là chỗ do thủ chưởng của Kinh Thụ chụp trúng. Bà nội nó, kình thủ của lão tiểu tử này ghê gớm thật, ngay cả khớp xương cũng suýt nữa bị lão ta bóp nát. Nhiêu Thiên nào có biết, nếu như không vì tốc độ rơi quá nhanh, nội lực của Kinh Thụ phần lớn phải tập trung vào một chưởng vỗ lên mặt nước (để giảm bớt tốc độ rơi), lại sợ nếu sử dụng nội lực sẽ khiến cho Nhiêu Thiên bị chấn tử, nên hắn mới còn có cái chân như thế.

Cơn mệt mỏi rã rời kéo đến, Nhiêu Thiên cuối cùng nằm trong thạch thất mơ mơ màng màng ngủ đi.

Ở bên ngoài trên mặt sông bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, cả đám đông người đang hò hét tìm kiếm sự “mất tích” của Nhiêu Thiên.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang