Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quyển 1, Chương 7: Truy binh ập tới

Dịch: xie xie


Nghiêu Thiên không dám đi đường cái chính, chỉ lựa chọn những chỗ có nhiều cây cối rậm rạp trong núi để đi. Đi liền một mạch hơn mười dặm, hắn đã cảm thấy mệt thở không ra hơi, phỏng đoán người của “Kỳ Lân Cung” tạm thời cũng khó đuổi tới, hắn bèn tìm một chỗ để ngả lưng.

Thật là biết người biết mặt nhưng không sao biết lòng, Mi Ngọc rốt cuộc lại là nội ứng do “Kỳ Lân Cung” phái tới, may mà ta có linh tính trước sự việc, đem “Huyết Ngọc Lệnh” dấu trong thạch động dưới sông, nếu không sẽ lại rơi vào tay cô ả. Cái con tiểu nha đầu trơ tráo này dám phản bội ta, nhất định ta phải đánh vào mông đít ả mười cái thì mới giải tỏa được mối hận trong lòng.

Nghĩ tới điểm này, Nghiêu Thiên thật lòng muốn quay về khách sạn ngay, bắt Mi Ngọc nằm trên gường, lột quần nàng ta ra, đánh cật lực mười roi vào cái mông đít trắng nõn của nàng.

Ha ha, lột quần đánh vào đít, cái biện pháp này có vẻ hay đây. Nghiêu Thiên lại lớn tiếng cười ha hả, hắn vui mừng sung sướng vì đã nghĩ ra được biện pháp cao minh này.

Về sau này, quả nhiên Nghiêu Thiên đã đem biện pháp trừng phạt này vào trong Pháp Điển, hơn nữa nó còn được lưu truyền cho tới ngày nay. Trong lịch sử luôn luôn có hình phạt đánh bằng gậy cũng là do phát xuất từ đó.

Lặng lẽ rời bỏ nàng như vậy, không biết khi nàng về tới khách sạn không thấy hắn nàng sẽ nghĩ thế nào. Sự thật mà nói, phải rời xa nàng, lòng hắn thật khó chịu, mặc dầu nàng là một gian tế, là kẻ thù của hắn, nhưng Nghiêu Thiên đối với nàng lại không chút thù hận.

Mình đã từng nói qua, bất luận thế nào cũng phải lấy nàng làm vợ, bắt nàng làm nữ nhân của ta. Bây giờ nhìn lại, sợ rằng nguyện vọng này sẽ tiêu tan bọt nước. Nghĩ đến mình đã mất đi người nữ nhân này, lòng hắn đau đớn từng cơn.

“Chao ôi!” Nghiêu Thiên không chịu nổi nỗi thống khổ khẽ kêu lên. Hắn không minh bạch, cảm giác đau đớn này lại đến từ dưới chân, hắn vội vã ngồi dậy, phát hiện bụi cỏ gần phía chân có tiếng “khè khè”, tựa hồ như có vật gì đang nhanh chóng đào tẩu, và mắt cá chân hắn đã bắt đầu thấy tê tê.

Ánh sáng trong rừng rất yếu, buổi tối lại càng u ám hơn, Nghiêu Thiên không nhìn thấy thứ gì, chỉ có cảm giác dường như mắt cá chân đã bị một vật gì đó cắn phải, cảm giác tê tê này đang từ phía dưới di chuyển lên, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp toàn thân, đầu óc hắn càng lúc càng nặng trình trịch, cuối cùng thì mềm nhũn cả người ngã vật ra.

Lúc Nghiêu Thiên tỉnh dậy, thì thấy mình đã nằm trên một chiếc gường gỗ. Trên gường có trải lót lớp cỏ khô mềm, nằm trên đó cảm giác rất khoan khoái. “Chỗ này là ở đâu?”

“Đúng rồi.” Hắn cuối cùng nhớ lại đã bị độc vật cắn phải khi hắn còn ở trên núi, bởi vì độc tính phát ra nên đã bị hôn mê đi, nhất định chủ nhân trong nhà này đã cứu mình.

“Không biết chủ nhân nhà này là ai?” Hắn định ngồi dậy, nhưng toàn thân đều mềm nhũn như bông, một chút khí lực cũng không sao có được.

Cửa phòng khẽ khua động, một ông lão khoảng năm sáu chục tuổi bước vào. Ông ta mặc một bộ quần áo bằng vải đay thô mầu trắng, để bộ râu dài tuyệt đẹp, có phần nào thần thái của tiên phong đạo cốt.

“Xin lão nhân gia cho biết tôn tính đại danh? Có phải lão nhân gia đã cứu vản bối?” Nghiêu Thiên hỏi.

Ông lão nói: “Lão phu gọi là Công Tôn Hiên. Tiểu ca không nên khách khí.”

“Thì ra là Công Tôn tiền bối. Vản bối tên Nghiêu Thiên xin bái kiến Công Tôn tiền bối.” Nghiêu Thiên thi lễ nói.

Công Tôn Hiên ngồi xuống cạnh gường, yêu mến nhìn Nghiêu Thiên. “Con là người xứ nào? Chắc không biết vùng núi này rất nguy hiểm, trong núi rắn độc rất nhiều, thú dữ lại ẩn hiện bất thường, nhiều người ban ngày cũng không dám tùy tiện đi qua núi, còn con ban đêm một mình sao lại xông xáo vào đó?”

Nghiêu Thiên vội nói dối đến vùng này để nương nhờ người thân, nào ngờ giữa đường gặp bọn cướp, bị truy đuổi nên mới chạy vào núi. “Không biết con đã bị vật gì cắn một phát, làm bất tỉnh nhân sự ngay.”

“Đó là một loại rắn độc ở trên núi, gọi là ‘Quá Sơn Phong’. Độc tính của nó rất mạnh, không kể là người hay vật, chỉ cần bị nó cắn, vài giây sau là độc phát gây tử vong ngay.” Ông lão giảng giải.

“Cám ơn tiền bối ra tay cứu mạng! Vãn bối suốt đời không quên.” Nghiêu Thiên cảm kích tự đáy lòng nói.

“Số mệnh con thật lớn, nếu thân con không có thứ năng lượng kỳ dị đó bảo vệ tâm mạch, thì con đã bị độc tính của nó làm chết rồi.” Công Tôn Hiên hiếu kỳ nhìn Nghiêu Thiên. “Lão phu thấy con chưa từng luyện qua võ công, nhưng sao trong nội thể lại có loại năng lượng kỳ dị như thế?”

Nghiêu Thiên kinh hoảng, biết đã gặp phải cao nhân, nên hắn không dám dấu diếm, đành nói sơ qua sự việc đã xảy ra bên trong thạch động cạnh bờ sông, nhưng hắn lại bỏ đi ba chữ “Huyết Ngọc Lệnh”, chỉ nói trong thạch động đã ngẫu nhiên phát hiện được một cục ngọc thạch.

Công Tôn Hiên ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm, ngơ ngẩn nhìn Nghiêu Thiêu. Một lát lâu sau ông ta mới lấy lại thần sắc, hâm mộ nói với Nghiêu Thiên: “Tiểu tử, con thật may mắn. Cục đá đó chẳng phải ngọc thạch gì đâu, nó là do năng lượng của Tiên gia kết tinh lưu lại. Rất nhiều người đã khổ tu cả đời cũng không đạt tới cảnh giới đó, người luyện võ nếu thu hoạch được nó, chẳng khác nào chỉ một bước đã lên tới trời.”

Đạt Hùng nếu biết “Huyết Ngọc Lệnh” có công dụng như vậy, ông ta nhất định sẽ chết không nhắm mắt. Nếu như có được năng lượng trong “Huyết Ngọc Lệnh” và không cần phải đi vào Võ Thần Thần Điện, thì ông ta cũng có thể lập tức trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh ngay. Nhưng hỡi ôi, mệnh lý tất cả đều có số, không phải ai muốn cầu là có được, cho dù chỉ cầu chút ít.

Tuy Công Tôn Hiên đã nói rõ công dụng của năng lượng kết tinh thạch, nhưng Nghiêu Thiên cảm thấy ngoại trừ tinh lực của hắn có hơi mạnh hơn lúc trước ra, còn lại hắn chẳng thấy có cảm giác gì khác. Hắn đâm ra hoài nghi, không biết lời nói của Công Tôn Hiên có hơi quá sự thật không.

“Công Tôn tiền bối, ngài nói trong cơ thể con có một loại công phu kỳ dị, nhưng sao con không có một chút cảm giác gì?” Nghiêu Thiên cuối cùng không nhịn được hỏi.

Công Tôn Hiên cười nói: “Tại vì con không biết phương pháp vận khí.”

“Gia gia, phương pháp vận khí là gì? Xin cha nói rõ con phải vận khí như thế nào mới đúng?” Nghiêu Thiên nôn nóng hỏi, và hắn cũng thật khôn khéo, lập tức đổi ngay cách xưng hô.

“Khá lắm, chỉ cần con gọi lão phu một tiếng gia gia như thế, cũng đủ để lão phu truyền cho con phép vận khí.” Công Tôn Hiên liền đem bí quyết phương pháp vận khí ra giảng dạy thật tỉ mỉ cho hắn nghe. “Con hãy mang cách lão phu vừa giảng ra áp dụng thử coi.”

Nghiêu Thiên bèn thử vài cái, nhưng nội thể đều không có phản ứng gì.

Công Tôn Hiên lắc đầu nói: “Không phải như vậy, con thử đem lực lượng nội thể ra tập trung ở lòng bàn tay, rồi dùng lực đánh về phía trước.”

Nghiêu Thiên lặng lẽ tập trung tinh thần, dũng mãnh đánh ra một chưởng. Đột nhiên, một luồng khí lưu từ trong Tang Điền cuồn cuộn chạy vào lòng bàn tay, rồi từ đó ào ạt xuất ra, chỉ nghe một tiếng “Ầm” thật lớn, một mảng tường bị chấn động đổ xuống, rồi mái nhà cũng liền đổ xụp theo.

Hai người từ trong đống đổ nát bò ra, trông rất thảm hại làm sao. Công Tôn Hiên cười nói: “Cái thằng xú tiểu tử này, sao lại dùng sức nhiều thế, bộ con muốn chôn sống lão phu à?”

“Thật xin lỗi! con đã làm hư nhà của cha rồi.” mặt Nghiêu Thiên đầy vẻ áy náy.

“Chỉ xin lỗi là đủ sao?” Công Tôn Hiên trợn mắt nói. “Con phải ở lưu lại bên cạnh hầu hạ lão phu mười năm, để trừng phạt cái tội đã làm hư hại nhà lão phu.”

Nghiêu Thiên nói: “Được hầu hạ bên cạnh gia gia là vinh hạnh lớn lao cho con, sao lại nói là trừng phạt? Nhưng con đã hủy hoại mất căn nhà, làm cho gia gia không có nơi cư trú, bây giờ chúng ta tính sao?”

“Nó đã đổ thì cho đổ luôn, lưu lại chỗ này cũng chẳng tốt lành gì, lão phu nhân dịp này di chuyển tới chỗ ở mới.” Công Tôn Hiên nói: “Chỉ là lão phu có chế một ít dược hoàn còn ở bên trong nhà, hy vọng nó không bị hư hại.”

Hai người lục lạo đống đổ nát, may quá, dược hoàn Công Tôn Hiên đựng trong ống tre nên không bị tổn thất. Ông ta bèn thu gôm ít đồ đạc, cho vào một bao lớn vác trên lưng, rồi cùng Nghiêu Thiên đi xuống núi.

Đi được hơn hai giờ, bọn họ cuối cùng phát hiện một thôn xóm. Thôn này không lớn, chỉ khoảng hơn trăm hộ nhân gia. Thấy trời đã không còn sớm, hai người bèn dừng lại thôn để tìm kiếm một hộ tá túc.

Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên trong thôn có nhiều tiếng kêu cứu. Hai người thức dậy xem, chỉ thấy trong thôn tứ bề đều có ánh lửa, có tiếng kêu khóc van nài văng vẳng lại.

Chủ nhân căn hộ hốt hoảng chạy vào. “Hai vị khách quan mau lên, có một đám thổ phỉ sát nhân đột nhập vào thôn, ai bị chúng bắt được sẽ không còn mạng.”

“Tiểu tử, con ở lại đây không được động đậy. để lão phu ra ngoài xem thử.” Nói xong, thân ảnh ông ta thoắt cái đã nhảy ra khỏi cửa sổ biến mất.

Nghiêu Thiên gào lên: “Con cũng đi!” Hắn chưa luyện qua khinh công, không thể làm giống như Công Tôn Hiên nhảy qua cửa sổ, chỉ đành đi ra bằng lối cửa chính.

Chủ nhà cho thuê phòng kinh ngạc, không ngờ một già một trẻ này lại là những cao thủ võ công. Lòng hắn ta vui mừng, hy vọng hai người sẽ giáo huấn cho bọn cường đạo giết người không gớm tay này một bài học. Nhưng hắn ta cũng lại lo sợ cho hai người, vì phe đối phương đông người, lại có trang bị đầy đủ vũ khí, sợ hai người không phải là đối thủ của bọn cường đạo.

Nghiêu Thiên vừa chạy tới sân trong, thì cửa bên ngoài đã bị phá tung, bốn tên đại hán, tên nào cũng một tay cầm đuốc, một tay xách đại đao sáng loáng, khí thế hùng dũng tiến vào. Nghiêu Thiên không kịp nghĩ ngợi, vội đánh ra một chưởng.

Thông qua sự kiên trì chỉ dẫn của Công Tôn Hiên, Nghiêu Thiên đã hoàn toàn nắm được phép vận công. Bốn tên đại hán đó vừa bước vào chưa biết ất giáp chi đã bị lãnh ngay một chưởng do hắn toàn lực đánh ra, bọn chúng lập tức bị chưởng phong đánh trúng hất bay ra ngoài.

Nghiêu Thiên chẳng thèm nhìn kết quả, hắn vội vã chạy ra khỏi nhà.

Chủ nhà chứng kiến sự việc rất lấy làm kinh ngạc, hắn trợn mắt há mồm mãi một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, hắn thấy bốn tên đại hán đều nằm sóng dài trên sân, bèn cầm lấy một cây gậy, thu hết cam đảm đi lại gần quan sát, thấy mặt bốn tên đều bị co rút, thất khiếu đổ máu, toàn bộ tử vong.

“Chưởng lực vị thiếu niên này mạnh quá!”

Hắn lại lấy cam đảm, nhặt một thanh đại đao, cũng chạy ra khỏi nhà. Dọc theo đường, có hơn mười thi thể nằm chết ngổn ngang, hắn bèn cầm bó đuốc lại soi thì thấy bọn chúng đều chết giống nhau, hiển nhiên đều do bàn tay vị thiếu niên đó gây ra.

Ở khoảng đất trống giữa thôn đã phát sinh một trận chiến hỗn loạn. Do có sự giúp đỡ của Công Tôn Hiên và Nghiêu Thiên, mọi người dân trong thôn đều cầm đao côn, phẩn nộ như nước vỡ bờ hướng địch nhân sát đấu. Về sau, ngay cả Công Tôn Hiên cũng không có cách nào ngăn chặn được.

Đến khi trời sáng trận chiến cuối cùng cũng kết thúc. Đám thổ phỉ trăm tên xâm nhập vào trong thôn, ngoại trừ hai chục tên tẩu thoát, còn lại tất cả đều bị sát tử. Người dân trong thôn cũng có hơn mười người tử vong, hơn ba mươi người bị thương.

Đây là một thắng lợi quá bất ngờ.

Nhưng nếu như không có Công Tôn Hiên và Nghiêu Thiên xuất hiện, khẳng định người dân trong thôn sẽ bị máu chảy thành sông, thậm chí còn có khả năng bị xóa sổ nữa. Thôn trưởng không cần ở lại lo liệu việc hậu sự, ông ta lập tức mời hai người về ngay nhà mình, vô cùng nồng nhiệt mở tiệc tùng chiêu đãi.

Nghiêu Thiên và Công Tôn Hiên lưu lại trong thôn được một ngày, sang ngày thứ hai bọn họ cương quyết từ biệt lên đường. Người dân trong thôn ba lần mời mọc cầm giữ không được, bèn tặng cho hai người một trăm lạng bạc. Nghiêu Thiên suy nghĩ đến cuộc hành tẩu giang hồ sau này thực sự cần có một ít tiền bạc bên mình, nên hắn ta không khách sáo vui vẻ nhận ngay.

Hai người lên đường, ban ngày thì đi, ban đêm thì nghỉ, họ rất ung dung tự tại. Trong mấy ngày này, Nghiêu Thiên dưới sự chỉ điểm của Công Tôn Hiên, hắn có thể vận dụng được chân khí theo ý muốn. Công Tôn Hiên trong lúc cao hứng, lại dạy cho hắn luyện tập khinh công và các kỷ xảo xê dịch trốn tránh. Nghiêu Thiên vì có năng lượng trong “Huyết Ngọc Lệnh” làm cơ sở, nên việc học công phu đã thăng tiến rất nhanh, phải nói là thần tốc. Chỉ vẻn vẹn có mấy ngày, hắn so với lúc trước đã khác xa một trời một vực, âm ỷ bước lên một trình độ cao thủ hạng nhất.

Gần lúc giữa trưa, hai người ghé vào một quán cơm bên đường, chỉ cần vài món ăn đạm bạc, một bình rượu, cũng đủ làm cho họ ăn uống vui vẻ.

Đột nhiên, một trận vó ngựa từ xa dồn dập đổ lại gần, khi tới trước quán cơm thì ngừng lại. Nghiêu Thiên hiếu kỳ nhìn ra ngoài, giống như gặp phải quỷ, mặt hắn liền biến sắc.

Đám kỵ sĩ vừa đến chính là các võ sĩ “Kỳ Lân Cung”, bọn họ gồm có hơn mười người, kẻ cầm đầu chính là gã thanh niên ngày nào tại khách sạn trong tiểu trấn được gọi là Cát Bân. Bọn họ nhìn thấy quán cơm, đều nhốn nháo xuống ngựa, đi vào trong quán cơm.

Nghiêu Thiên nhỏ giọng nói: “Cường địch đã tới, trốn mau!” Nói chưa dứt, người hắn đã co lại như mèo, nhanh chóng rón rén lại cửa sau quán cơm để chuồn đi.

Nhưng hắn đã chậm một bước, Cát Bân thấy có một người đang len la lén lút đi về phía cửa sau, khiến gã không khỏi không chú ý, gã định thần lại nhìn, không biết tên này có phải là Nghiêu Thiên mình đang truy tầm không?

Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xứ, không mất công sức mà tìm được. Cát Bân trong lòng vui mừng, lập tức hô lớn tiếng: “Tên đó là Nghiêu Thiên, chúng ta hãy bắt hắn!” Nói xong, gã mau chóng chạy lại cửa sau.
Đột nhiên, Cát Bân thấy trước mắt mình một bóng người thấp thoáng, Công Tôn Hiên đã trước một bước chắn ở cửa.

“Tránh mau!” Cát Bân nổi giận quát lên, mãnh liệt đánh ra một chưởng.

Một tiếng “Đùng”, Công Tôn Hiên đã đỡ một chưởng của Cát Bân, cả hai người đều thối lui ba bước. Nhìn qua có vẻ công lực cả hai đều tương đương, nhưng Cát Bân vì nóng giận đã dùng hết toàn lực, còn Công Tôn Hiên chỉ có dùng tám thành công lực thôi.

“Ngươi là ai? Vì sao dám chống đối “Kỳ Lân Cung” chúng tôi?” Cát Bân tự biết công lực lão già này trên mình một bậc, nên gã đành mang tên “Kỳ Lân Cung” ra để hù dọa, khiến cho lão già kiêng nể, sợ mang họa mà tránh.

Công Tôn Hiên ngấm ngầm kinh ngạc. Không biết tiểu tử này cuối cùng đã làm cái gì, ngay cả “Kỳ Lân Cung” cũng dám va chạm. Ông biết người của “Kỳ Lân Cung” tuyệt đối không dễ dàng trêu chọc, nhưng ông ta cũng không phải là người dễ dàng bị đe dọa. Ông nhìn Cát Bân nói: “Tiểu tử, công phu ngươi không tệ, chúng ta hãy tỉ đấu lần nữa.”

Cát Bân thấy lão già này nhùng nhằn cản trở như muốn kéo dài thời gian, để Nghiêu Thiên chạy trốn, gã lập tức nổi giận, rút trường kiếm ra hướng vào lão già công kích.

Công Tôn Hiên tuy đã cản được Cát Bân, nhưng vẫn còn bảy tám tên võ sĩ khác truy đuổi theo Nghiêu Thiên. Hắn không dám suy nghĩ nhiều, vội chạy thục mạng vào rừng đào thoát.

Nhìn con đường trốn chạy trước mặt, Nghiêu Thiên không khỏi rùng mình. Một con sông lớn rộng hơn mười trượng chạy chắn ngang con đường. Hắn quay đầu nhìn lại, truy binh càng lúc càng gần, ngay cả tiếng bước chân cũng nghe rất rõ, lại còn chính xác hướng về phía mình chạy lại.

Nếu như bị bọn chúng bắt được, sợ ngay cả tính mạng cũng khó bảo tồn. Không còn cách nào khác, Nghiêu Thiên đành nghiến răng, nhảy xuống sông đang cuồn cuộn chảy.

Nghiêu Thiên không dễ dàng trồi lên khỏi mặt nước, hắn ta bị dòng sông chảy xiết cuốn xuống hạ du hơn hai mươi trượng.

Đám truy binh đuổi tới bờ sông, thấy Nghiêu Thiên đang trồi lên khỏi mặt nước ở phía hạ lưu, liền lập tức men theo bờ sông đuổi theo.

Trong dòng sông chảy xiết, căn bản không thể nào bơi được. Nghiêu Thiên mặc dù thân đã nổi khỏi mặt nước, nhưng hắn vẫn phải để cho dòng nước kéo mình xuôi về phía hạ lưu. Hắn tuy thủy tính không tệ, nhưng trong dòng nước chảy xiết như vầy hắn cũng đành bó tay. Không lâu sau, hắn bị uống vài ngụm nước sông, thần trí bắt đầu trở lên mơ hồ.

Một cơn đau điếng khiến Nghiêu Thiên tỉnh lại, thân thể hắn bị va vào một tảng đá ngầm lớn.

Hắn theo bản năng đưa tay bám vào tảng đá ngầm, cố gắng hết sức để bò lên đó, nhưng hắn lại cảm thấy xương cốt toàn thân như bị rã rời, mỗi cử động đều gây đau đớn như muốn xé nát cơ thể ra, bò lên được năm, sáu lần, cuối cùng thân mình hắn lại nghiên sang một bên, rơi tòm xuống dòng nước đang cuồn cuộn trôi, nhưng may mắn sao, hắn lại rơi trúng vào một khe đá và bị mắc kẹt ở đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh đi.

Lúc Nghiêu Thiên từ từ tỉnh lại thì trời đã về chiều. Thân thể khẽ cử động, vẫn cảm giác đau đớn như có vật gì đâm vào tim. Hắn cố nén cơn đau dữ dội, từ trong khe đá lần mò bò lên tảng đá ngầm.

Tảng đá này rộng hơn một trượng vuông, sừng sững nhô lên giữa dòng sông. Vì hai bên bờ sông tương đối bằng phẳng, nên tảng đá này trông rất nổi bật. Mặt trên tảng đá trống trơn không có vật gì, nếu như bò lên trên đó, khẳng định sẽ bị địch nhân phát hiện ngay.

Nghiêu Thiên thầm gọi tên mình “Nghiêu Thiên” như để tự cảnh tỉnh, hắn vội vàng ngồi xuống vận khí điều tức. Năng lượng “Huyết Ngọc Lệnh” thật quá lợi hại, chỉ mới hơi vận khí một chút, trong huyệt Tang Điền đã lập tức phát sinh một dòng nhiệt lưu, nó men theo kinh mạch trong cơ thể chảy đi khắp toàn thân. Sau một ngày, các cảm giác đau đớn trong thân thể đã giảm, thể lực cũng khôi phục lại được năm sáu thành.

Tảng đá ngầm cách bờ sông chỗ gần nhất không quá một trượng, Nghiêu Thiên nhảy một cái đã lên tới bờ sông, hắn phỏng đoán đám truy binh đã men theo bờ sông đi về phía hạ lưu rồi, liền xoay người đi về phía thượng lưu.

Đi được bốn năm dặm đường, màn đêm đã bắt đầu buông xuống hoàn toàn. Nghĩ đến Công Tôn Hiên đã từng nói qua, một người ban đêm trong rừng nếu cứ xông pha đi càn thì rất nguy hiểm, hắn bèn quyết định tìm một chỗ để nghỉ qua đêm.

Quan sát rất lâu, hắn chọn được một cây cổ thụ rất lớn. trên cây cành lá rất um tùm, có nhiều cây mây đan chéo vào nhau, đã tạo lên một chiếc gường treo thiên nhiên thật nghiêm chỉnh. Nằm ở trên đó, không những không còn sợ bị té xuống, mà còn lợi dụng cành lá cây rậm rạp để che dấu thân mình, nếu không treo lên cây thì căn bản không thể nhìn thấy trên cây có người.

Ối cha, lại phải ngủ qua đêm trong rừng nữa rồi! Cái lũ “Kỳ Lân Cung” này thật là các oan hồn không siêu thoát, bất kể mình chạy đến chỗ nào, cũng đều đụng độ với bọn chúng. Nếu lỡ chọc vào bọn chúng rồi thì thật là hỏng bét tới tám đời tám kiếp. Không biết Công Tôn Hiên bây giờ ra sao, mình đã quăng ông ta ở lại để mình tẩu thoát một mình, không biết có phải là không có nghĩa khí chăng? Võ công ông ta cao như thế, chắc không có việc gì đâu.

Sang ngày hôm sau, Nghiêu Thiên thức dậy thật sớm, tiếp tục đi về hướng thượng du. Đi liền một mạch đều không thấy bóng dáng bọn truy binh đâu cả. Nhìn lại thấy đã bỏ rơi được bọn chúng, Nghiêu Thiên cảm thấy rất an tâm.

Một hôm, hắn rốt cuộc cũng tìm được một Thôn xóm nhỏ. Trong suốt mười ngày đi trong rừng, cảnh cô độc đã khiến hắn buồn bực mãi không thôi, nay bỗng nhiên nhìn thấy Thôn xóm, hắn liền có một cảm giác như được quay về với thế giới trần gian, hắn vội nhắm hướng đi vào trong Thôn.

“Xem kiếm!”

Tiếp theo tiếng mắng mềm mại, một đạo hào quang lạnh buốt nhằm vào mặt Nghiêu Thiên đâm tới.


Hết Quyển 1, Chương 7.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang