Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quyển 1, Chương 4: Người đẹp đến thăm nhà

Dịch: xie xie


Nhà Nhiêu Thiên trong một ngõ hẻm nhỏ ở phía nam thành, đó là một căn nhà nho nhỏ, trong có ba gian, tường đắp đất, mái lợp tranh. Bước vào nhà, bất cứ ai nhìn qua cũng biết đây là một gia đình nghèo khốn.

Lệ Lương, mẹ của Nhiêu Thiên đang ngồi trong nhà dệt sợi đay, thấy thằng con dẫn về một đại cô nương xinh đẹp, bà bất giác ngỡ ngàng kinh ngạc. Do trượng phu mất đã lâu, bà cùng con sống nương tựa vào nhau cho qua ngày đoạn tháng, thường ngày, ngoại trừ hàng xóm láng giềng ra, nhà bà hầu như không có khách nào vãng lai. Vị cô nương trước mặt không những diện mạo xinh đẹp như hoa mà còn quan hệ với con bà trông rất mật thiết, thật không biết thằng tiểu tử trời đánh này lôi ở đâu ra một mỹ nữ đẹp như thế. Bà vội dừng công việc, đứng lên, kinh ngạc nhìn hai người.

“Mẹ, vị này là Mi Ngọc tỷ tỷ.” Nhiêu Thiên kéo Mi Ngọc tới trước mặt mẫu thân, cao hứng giới thiệu.

“Thì ra là Mi Ngọc cô nương, xin mời vào nhà.” Lệ Nương tươi cười chào đón, nhiệt tình mời khách vào trong.

Bài biện trong nhà tuy rất đơn sơ, nhưng trông cũng rất sạch sẽ. Mời Mi Ngọc ngồi xuống, Lệ Nương lại đi pha trà, rồi đến ngồi đối diện với nàng, hiếu kỳ hỏi: “Nghe khẩu âm, hình như Mi Ngọc cô nương không phải là người bản xứ?”

“Con là người phương bắc thuộc Vọng Hải thành, học nghệ ở núi Mục Vân thuộc Linh Tuyền Xuyên, phụng mệnh sư phụ, đi lại học hỏi trên chốn giang hồ. Hôm nay là lần đầu tiên tới Thiên Lạp thành, khi vào thành con thấy Nhiêu Thiên huynh đệ bị người theo dõi, trong lúc cao hứng, con đã cho hai tên này một bài học.” Mi Ngọc giới thiệu địa phương mình một cách tự nhiên. “Con sợ bọn chúng còn đi theo, nên mới cùng Nhiêu Thiên huynh đệ về nhà. Mạo muội quấy nhiễu, thật không có ý tứ gì.”

“Mi Ngọc cô nương còn là một hiệp nữ.” Lệ Nương kinh ngạc vui mừng nói. “Có khách quí giống như cô nương đây chúng tôi muốn mời cũng không được, sao lại nói quấy nhiễu? Huống chi cô nương còn cứu Nhiêu Thiên nhà tôi. Chỉ tội gia cảnh tôi quá bần cùng, để cho Mi Ngọc cô nương cười chê.”

Trong lòng Nhiêu Thiên ngầm hổ thẹn. Mi Ngọc tỷ tỷ thật ra đã giúp mình tới cùng mà mình lại có chút hoài nghi nàng, mình đã không biết phân biệt tốt xấu, không nhận ra được người tốt.

Điều này cũng khó trách, vào thời đó tuy va chạm tay chân không bị rành buộc vào lễ giáo, quan hệ nam nữ còn tùy tiện, nhưng một nữ nhân vốn không quen biết lại đi bừa bãi vào nhà người khác vẫn còn là hiện tượng ít thấy, huống chi nàng còn là một cô nương trẻ tuổi.

Mi Ngọc mỉn cười, hướng về phía Nhiêu Thiên hỏi: “Huynh đệ giống như không biết võ công, vì sao lại chọc ghẹo tới người của Ngọa Hổ sơn trang?”

“Cái gì?” Lệ Nương nghe được, lập tức kêu réo lên. “Mày không chịu khó làm ăn, suốt ngày cứ ở bên ngoài gây chuyện thị phi, ta nghe người ta nói về mày quá nhiều, mày không chịu nghe, cho lời nói của ta như gió thổi qua tai. Đã thế lại còn đụng chạm với Ngọa Hổ sơn trang. Ta thấy mày muốn chọn con đường chết rồi.”

Người có tên, cây có bóng. Danh tiếng của Ngọa Hổ sơn trang quả thực quá lớn; mọi nhà, mọi người trong Thiên Lạp thành hầu như ai nấy đều biết. Lệ Nương nghe nói con mình đã gây chuyện với Ngọa Hổ sơn trang, mặt bà sợ hãi không còn chút máu.

Nhiêu Thiên trong lòng oan ức cãi lại: “Con không đụng chạm với họ.”

“Hai tên đại hán vì sao lại theo dõi đệ? Phải chăng là trang chủ Ngọa Hổ sơn trang đã chiếu cố tới đệ, thật lòng muốn đệ tới làm thủ hạ cho ông ta? Mi Ngọc cười nói: “Nếu quả thật như thế, việc ta giúp đệ là sai rồi.”

“Đệ cũng không biết làm sao nữa, đệ vừa mới vào cổng thành thì hai người đó liền theo sau.” Nhiêu Thiên nói: “Nhưng đệ có thể khẳng định, họ tuyệt đối không phải muốn đệ làm việc cho họ. Đệ ngồi ở lề đường bên cạnh cửa thành rất lâu, nhưng hai tên này vẫn canh chừng phía đối diện, nếu thật sự họ là người của trang chủ muốn đệ làm việc cho họ, sao lúc đó họ không đi lại để yêu cầu. Đệ quả tình không hiểu, rốt cuộc họ muốn gì ở đệ?”

Nhưng thật ra, Nhiêu Thiên đã mơ hồ linh cảm, hai tên Trương Long và Triệu Hổ này đã nhắm vào mình, nhất định có liên quan tới “Huyết Ngọc Lệnh”. Nhưng việc “Huyết Ngọc Lệnh” vô cùng cơ mật, bất luận thế nào cũng không thể nói ra, ngay cả người thân thích với mình cũng không có ngoại lệ. Hắn lại nghĩ, chỉ có người “Kỳ Lân Cung” là biết được mình có liên quan tới “Huyết Ngọc Lệnh”, còn hai người mới gây sự với mình vừa rồi cũng phải là người của “Kỳ Lân Cung” mới đúng. Vì sao Ngọa Hổ sơn trang cũng muốn tìm kiếm mình? phải chăng Ngọa Hổ sơn trang và “Kỳ Lân Cung” có quan hệ với nhau sao?

“Bọn họ không có điên rồ, sao lại vô duyên vô cớ theo dõi mày?” Lệ Nương tiếp tục khóc. “Hôm qua mày đã một ngày một đêm không về nhà, nhất định đã làm việc xấu xa gì để phải đắc tội với họ.”

Hiểu con không ai hơn người mẹ. Lệ Nương đương nhiên biết đức tính thằng con như thế nào, bị người của Ngọa Hổ sơn trang nhắm vào, khẳng định là nó đã đụng chạm với họ.

“Mẹ không nên nói tốt về con như thế. Có Mi Ngọc tỷ tỷ ở đây, sao mẹ cứ đem con ra để khoe với khách vậy, con không bằng lòng đâu đó.” Nhiêu Thiên miệng lưỡi đưa đẩy nói.

Mi Ngọc nghe vậy, không nín được cười khì khì.

Lệ Nương cố dằn lòng xuống, liếc xéo thằng con một cái, muốn nói cũng không nói lên lời.

Nhiêu Thiên đi lại nắm lấy tay Lệ Nương lắc nhẹ, nhỏ giọng cầu khẩn: “Con đói đến nỗi hoa cả mắt, sao mẹ không đi làm cái gì để ăn, con thấy cũng đã tới giờ ăn trưa rồi, mẹ làm cơm mau đi, Mi Ngọc tỷ tỷ cũng ở đây dùng bữa với chúng ta.”

Lệ Nương lườm hắn, miệng “Hừm” một tiếng. “Nếu không nể thân phận cao sang của Mi Ngọc cô nương, ta còn lâu mới chiếu cố tới mày, để mày đói chết rã thây.”

Bà quay về Mi Ngọc cười, rồi xoay người đi vào gian bếp.

Đợi Lệ Nương khuất bóng ở cửa sau, Mi Ngọc mới quay đầu lại, chăm chú nhìn Nhiêu Thiên nói: “Nhiêu huynh đệ, ta không cần biết đệ đã vì nguyên do nào đụng chạm với Ngọa Hổ sơn trang, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho đệ, không biết đệ đã có biện pháp gì chưa? Đệ nên biết, sự việc sẽ không đơn thuần nhắm vào cá nhân đệ, nó có thể sẽ liên lụy tới cả mẫu thân đệ nữa. Do đó đệ cần phải sớm có dự tính để đối phó.”

Mắt Nhiêu Thiên liền như bốc lửa: “Bọn họ đối phó với đệ thế nào cũng được, nhưng nếu họ xúc phạm đến mẫu thân đệ, đệ nhất định sẽ không bỏ qua cho họ.”

Trong giọng nói của Nhiêu Thiên như có tiết ra một sát khí mạnh mẽ, ngay cả Mi Ngọc cũng cảm thấy rùng cả mình. Tên tiểu tử này một chút võ công cũng không có, sao lại có thể phát ra sát khí mãnh liệt như thế? Trong lòng Mi Ngọc không ngừng ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

“Đệ một chút võ công cũng không có, dựa vào đâu để đấu với Ngọa Hổ sơn trang?” Mi Ngọc cười hỏi.

Đúng vậy, Ngọa Hổ sơn trang là tàng long ngọa hổ, có cao thủ võ công đông như kiến, mình dựa vào đâu để đấu với họ? Hắn đột nhiên nghĩ tới “Huyết Ngọc Lệnh” do sư phụ Đạt Hùng ban cho. Đạt Hùng có nói qua, bất kể là ai, chỉ cần có “Huyết Ngọc Lệnh”, là có thể đi vào Võ Thần Thần Điện, sẽ học được Thần Điện võ công để ngạo thị thiên hạ. Nếu như mình có thể tìm đến Võ Thần Thần Điện, học được Thần Điện võ công, thì ngay cả “Kỳ Lân Cung” cũng có thể bỏ ngoài con mắt, huống chi lại sợ Ngọa Hổ sơn trang này?

Nhưng Võ Thần Thần Điện ở đâu? làm thế nào mới tìm được Võ Thần Thần Điện? Đạt Hùng có nói, đã có “Huyết Ngọc Lệnh” thì nhất định có Võ Thần Thần Điện. Chỉ cần có công đi tìm kiếm thì sẽ có hy vọng tìm được. Đúng thế, mình không nên rề rà, nhất định ngày mai sẽ xuất phát đi tìm Võ Thần Thần Điện.

Trong lòng Nhiêu Thiên ngấm ngầm có chủ định, hắn cười có vẻ đắc ý.

“Đệ đang nghĩ cái gì thế? nụ cười có vẻ gian xảo?” Mi Ngọc quở mắng hỏi.

Nhiêu Thiên theo lẽ tự nhiên không thể đem quyết định của mình nói cho Mi Ngọc biết được, hắn chớp mắt, cười nói: “Tiểu đệ đang nghĩ, ông trời thật đã chiếu cố tới đệ, biết Nhiêu Thiên đệ không có huynh đệ tỷ muội, nên mới tặng cho đệ một đại tỷ tỷ xinh đẹp như hoa, đệ sợ đây chỉ là giấc chiêm bao nên mới bật cười ra. Hi hi, lòng đệ đang vui sướng đây.”

Mi Ngọc hơi đỏ mặt, bất chợt nhìn Nhiêu Thiên. Nàng cảm thấy trong nụ cười của hắn có hàm ý một bí hiểm không chịu nói ra, lòng nàng liền kinh hoảng. “Cái thằng tiểu tử thúi này, ngươi nhất định đang có quỷ kế gì. Hừm, rõ ràng dám tính toán với ta, ta nhất định cho ngươi biết sự lợi hại.”

Nàng đột nhiên giơ tay nhéo tai Nhiêu Thiên, nghiêm khắc nói: “Nói mau, đệ vừa mới có tà ý gì?”

Từ cổ đến nay, nhéo tai là phương pháp chủ yếu của nữ nhân dùng để đối phó với nam nhân. Tai Nhiêu Thiên bị nhéo, nhất thời đau đến mức phải nhe răng há mỏ, hắn liên tục van xin: “Hảo tỷ tỷ, mau buông tay ra! Tai đệ sắp bị tỷ tỷ nhéo đứt rồi. Nam nhân anh tuấn như đệ đây, nếu như không có tai, thử hỏi còn có người đẹp nào thích đệ nữa? Đến lúc đó, tỷ tỷ muốn trốn cũng không trốn được.”

“Khá lắm, đệ là tiểu tử thúi, dám cả gan bỡn cợt với tỷ tỷ, lại còn nói nếu không còn mỹ nhân nào thích nữa thì mới nghĩ tới tỷ tỷ, hãy xem tỷ thâu thập đệ đây.” nói xong nàng tăng thêm lực vào tay đang nhéo. Nhưng, lập tức nàng ý thức được lời nói bậy bạ của Nhiêu Thiên, mặt nàng càng đỏ thêm, tay đang nhéo tự nhiên buông lỏng ra.

“Tiểu đệ sao dám hạ thấp tỷ tỷ? tiểu đệ nói đến lúc đó tỷ tỷ sẽ phải miễn cưỡng lấy thằng chồng tàn tật mất tai.” Nhiêu Thiên tiếp tục vui vẻ nói.

“Không thèm nghe đệ nói nữa, đệ hiếp đáp người quá mức.” Mi Ngọc lườm Nhiêu Thiên một cái, nàng dậm chân quay người đi.

Nhiêu Thiên đã quen thói côn đồ trên đường phố, không những ăn nói lăng nhăng vô ý tứ, da mặt dày dạn không biết xấu hổ mà còn năng lực tùy cơ ứng biến cũng tương đương không kém. Còn Mi Ngọc giống như con chim non mới xổ lồng, tự nhiên không phải là đối thủ của hắn.

Lúc này, Lệ Nương đã mang cơm lên, cuộc cãi nhau của hai người cũng chấm dứt.

Lệ Nương không ngừng tiếp thức ăn cho Mi Ngọc, ánh mắt lộ vẻ yêu thương. Lệ Nương cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, vốn trước đây cũng nổi tiếng là một mỹ nhân. Nhưng, bà đã thủ tiết ở vậy hơn mười năm, lại mải mê làm lụng vất vả lo toan gia đình, nên trông bà già hơn trước tuổi rất nhiều. Tuy bề ngoài thấy bà luôn luôn chửi bới Nhiêu Thiên, nhưng trong lòng lại tràn đầy tình yêu thương của người mẹ dồn hết vào cho người con. Bà biết nhi tử mình đã mười sáu tuổi, đã đến lúc phải hỏi vợ cho hắn. Bởi vì gia cảnh bần cùng, nên rất ít có cô nương nào chịu vu quy, bà cũng ngấm ngầm sốt ruột về việc đó. Bây giờ có vẻ ổn rồi, có một đại cô nương xinh xắn chủ động đến thăm nhà. Lúc bà đang ở nhà bếp làm cơm, luôn luôn lưu ý động tĩnh bên ngoài, thấy bọn trẻ tuy cãi nhau ầm ĩ, nhưng quan hệ lại rất thân mật, khiến cho lòng bà quá đổi mừng vui. Mặc dù Mi Ngọc chưa phải là con dâu của bà, nhưng cuối cùng bà cũng quăng đi được nỗi lo âu (sợ không có con dâu), tâm tình trở lên phấn trấn lạ thường.

Sự nhiệt tình quá mức của Lệ Nương, chẳng lẽ hai người không thể nhận ra? Nhiêu Thiên len lén nhìn trộm Mi Ngọc, gương mặt tươi cười có vẻ tà ý. Mi Ngọc giả bộ không nhìn thấy, nhưng ở dưới gầm bàn, chân ngọc của nàng giơ lên đá vào chân Nhiêu Thiên.

Nhiêu Thiên đau quá suýt nữa hét lên. Hắn ngẩn đầu nhìn Mi Ngọc, nhưng nàng vẫn giả vờ như không có chuyện xảy ra, cứ cắm cúi đầu ăn cơm, miệng khẽ mỉn cười, hiển nhiên trong lòng đang khoái trá. “Cái cô nương nghịch ngợm này, hễ làm cái gì là động tay động chân, một tí thương xót cho thân thể chồng cũng không có, nghĩ ta không có biện pháp để chỉnh lý nhà ngươi à, nếu chỉnh lý không xong ta thề không mang họ Nhiêu nữa.”

Cơm nước xong, Nhiêu Thiên hăng hái giải thích các danh lam thắng cảnh thành Thiên Lạp, chỉ vài lời thôi đã cám dỗ được lòng say mê hứng thú của Mi Ngọc, cô nàng vội vã quấn quýt lấy Nhiêu Thiên, cứ nằng nặc đòi hắn dẫn nàng đi chơi các chỗ đó.

Nhiêu Thiên đưa Mi Ngọc ra ngoài cửa Tây thành Thiên Lạp để tham quan Bạch Tháp trứ danh. Tháp có chín tầng, cao ít lắm cũng có bốn năm trượng. Toàn thân tháp đều mầu trắng, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, nó phản xạ các tia bạch quang chói mắt.

Tương truyền cách đây rất lâu, trên sông Đà Long có xuất hiện một con Nghiệt Long, nó ở trong sông Đà Long đã gây lên biết bao sóng gió, có lúc đưa mực nước sông dâng cao tràn qua bờ đê, làm ngập hết ruộng vườn hoa mầu, phá hoại nhà cửa, khiến dân tình không thể sống được. Một hôm, có một pháp sư đến thành Thiên Lạp, tại bờ sông đã làm 77419 ngày pháp sự, cuối cùng đã hàng phục được con Nghiệt Long. Để đề phòng con Nghiệt Long phát tác trở lại, vị pháp sư yêu cầu người dân ở đây xây lên tòa Bạch Tháp để trấn áp Nghiệt Long. Trước khi đi ông ta có nói cho mọi người biết, ngày nào còn tồn tại Bạch Tháp, thì ngày đó Nghiệt Long không thể nào xuất hiện.

Vài năm sau, Nhiêu Thiên và Trang chủ Ngọa Hổ sơn trang Tất Mộc Lâm đã ở chỗ này triển khai một trận quyết đấu sinh tử, Bạch Tháp bị phá hủy, Nghiệt Long lại xuất hiện. Nhiêu Thiên nhảy xuống sông, đại chiến cùng với Nghiệt Long một ngày một đêm, cuối cùng Nghiệt Long bị sát tử, bảo vệ được an toàn cho Thiên Lạp thành. Đó là nói về câu truyện sau này, bây giờ tạm thời không nhắc tới nữa.

Cách Bạch Tháp không xa có một ngọn núi gọi là Lạc Lí sơn, gọi như thế vì hình dáng nó giống như con cá Lí đang nhảy vượt thác. Núi Lạc Lí không cao lắm, trên núi có một chỗ rất hấp dẫn mọi người gọi là Mê Động. Vì ở phần đuôi của cá Lí (đuôi núi) có vô số các tảng đá lớn chất chồng lên nhau tạo thành hai ba chục thạch động nhỏ, các thạch động nhỏ nối liền liên tục với nhau trông rất đẹp mắt, khiến mọi người cho đó là kỳ quan thạch động.

Nhiêu Thiên dắt Mi Ngọc đi vào Mê Động. Các thạch động tuy có địa hình phức tạp, nhưng do chúng được các tảng đá lớn chồng chất lên nhau nên chúng có nhiều cửa động ăn thông ra bên ngoài, nhờ thế bên trong động cũng không tối lắm. Hai người cứ men theo đường quanh co trong động, hết quẹo trái rồi rẽ phải, hết đi từ động này lại sang động bên kia, họ cảm thấy rất hứng thú.

“Bây giờ chúng ta chơi trò đuổi bắt nhé?” Nhiêu Thiên đề nghị.

“Chơi thì chơi”

Mi Ngọc tuy lớn hơn Nhiêu Thiên, nhưng nàng cũng chỉ có mười bảy tuổi, bản tính hoạt bát, lại ham chơi, nên nghe đề nghị như thế, liền vui vẻ đáp ứng ngay.

Nhiêu Thiên cười khanh khách, xoay người chạy vào trong động, chỉ thấy hắn quẹo trái, rồi thân hình mất dạng.

Mi Ngọc bật cười, quay vào động lớn tiếng: “Đệ đã trốn xong chưa? Tỷ bắt đầu đi kiếm đây.” Thấy Nhiêu Thiên không có phản ứng, nàng liền chuyển thân hình, hướng về phía Nhiêu Thiên ẩn trốn truy kích.

Thạch động này có nhiều ngõ ngách, muốn bắt một người không thể dễ dàng. Mi Ngọc đã liên tục tìm kiếm mấy động, đều không thấy bóng dáng Nhiêu Thiên. “Tiểu tử này trốn kỹ quá!” Mi Ngọc liền chậm cước bộ, cố gắng nghe ngóng mọi động tĩnh trong thạch động. Trình độ nội lực nàng khá cao, chỉ cần nghe được tiếng bước chân của Nhiêu Thiên, nàng có thể nhanh chóng phán đoán được vị trí của hắn. “Ta không tin là không thể bắt được đệ.”

Trong động rất an tĩnh, tuyệt nhiên không có tiếng chân người di chuyển. Gió núi thổi vào động, gây ra những âm thanh vang dội, dễ tạo người nghe một cảm giác âm u ớn lạnh. Mi Ngọc tuy võ công cao cường, nhưng nàng suy cho cùng vẫn là một nữ nhân trẻ tuổi, bất cứ nữ nhân nào ở trong trường hợp này, cũng không khỏi có chút sợ hãi.

Run rẩy quẹo vào một thạch động khác, trong bóng tối dường như có vật gì đang sáp lại, nàng vội vã đưa mắt nhìn, rốt cuộc đó là một con quỷ mặt xanh có răng nanh đang bổ nhào về phía nàng. Mi Ngọc hoảng hốt thét lên, đồng thời giơ cao hữu thủ, đánh ra một chưởng.

Con quỷ đó rú lên một tiếng thảm thiết, thân hình bắn ngược ra phía sau, cuối cùng chạm vào vách động, nặng nề rơi xuống đất.

Mi Ngọc quay mình định chạy ra khỏi động, đột nhiên nàng cảm thấy tiếng rú thảm thiết này dường như rất quen thuộc, lập tức dừng chân, lặng lẽ nhìn con quỷ đang nằm trên đất. Một hồi lâu, con quỷ đó vẫn không có chút động tĩnh gì, không cầm nổi tánh hiếu kỳ nàng chậm rãi đi lại gần con quỷ. Dưới ánh sáng lờ mờ, Mi Ngọc nhận thấy quần áo con quỷ trông rất quen mắt, tim nàng chấn động, vội chạy lại gần hơn, quả nhiên là Nhiêu Thiên đang đeo mặt nạ quỷ.

Chiếc mặt nạ trên mặt Nhiêu Thiên bị chưởng lực chấn động lệch qua một bên, nên rất dễ nhìn thấy gương mặt hắn ta. Hai mắt hắn nhắm chặt, hiển nhiên đã bị chưởng lực đánh trúng làm cho hôn mê.

Thạch động này hắn và đám bạn bè thường hay tới đây để đùa giỡn, còn chiếc mặt nạ quỷ do trước đây hắn đã bỏ lại tại chỗ này. Trước đây hắn cũng từng mang chiếc mặt nạ quỷ để đi hù dọa các người khác, làm cho mấy người này bị ngất xỉu. Hôm nay hắn lại diễn trò cũ, và cho rằng có thể hù dọa được Mi Ngọc, hắn không nghĩ tới Mi Ngọc là người có võ công, gặp hiểm nguy nàng có thể theo bản năng tức thời phản kích, nhưng chưởng lực so với lúc bình thường yếu hơn nhiều, bằng không, hắn cho dù không bị chết thì cũng bị thương trầm trọng. Mặc dầu thế, hắn vẫn bị rối loạn ngũ tạng, bị đau quá nên ngất xỉu đi. Cái này gọi là hại người nhưng lại hại bản thân.

Mi Ngọc thấy Nhiêu Thiên đã hôn mê bất tỉnh, liền kinh hoảng. Nàng đương nhiên biết một chưởng của mình nặng nhẹ tới đâu, người như Nhiêu Thiên không có một chút võ công làm sao có thể chịu nổi, nếu một chưởng làm hắn chết đi thì phiền phức quá. Nàng sốt ruột, vội vã nhào tới, chụp lấy hai bả vai hắn lắc mạnh, miệng không ngừng kêu gọi: “Nhiêu Thiên, Nhiêu Thiên, đệ không sao chứ? mau tỉnh dậy, đệ đừng có hù dọa ta!”

Nàng đưa tay tới mũi hắn thăm dò, phát hiện hắn còn hơi thở, nên hơi yên tâm một chút. Nàng đặt hắn nằm trên đất, cởi y phục hắn ra, đưa đôi tay ngọc thon thả trắng như tuyết ra xoa bóp trên bộ ngực hắn.

Khá lâu sau, Nhiêu Thiên há miệng thổ ra một ngụm máu tươi, cuối cùng từ từ tỉnh lại. Hắn mở mắt, thấy Mi Ngọc đang quỳ bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn hắn, liền nghiêm mặt nói: “Tỷ ra tay quá mạnh, định tính mưu sát chồng hay sao?”

Mi Ngọc quát lên: “Ngươi là chồng của ai? Ngươi còn ăn nói bậy bạ, ta cắt lưỡi ngươi bây giờ.”

“Tỷ ngàn vạn lần không nên cắt lưỡi của đệ, không có lưỡi, đệ làm sao theo tỷ nói chuyện yêu đương được.”

Mi Ngọc liếc xéo hắn, nói: “Đệ biết hay không muốn biết, đệ vừa mới từ quỷ môn quan trở về? bây giờ điều cần thiết là đệ nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Vừa mới tỉnh dậy đã ăn nói bậy bạ, đệ thật không muốn sống sao?”

Nhiêu Thiên than vắn thở dài, lắc đầu nói: “Hết cách rồi, gặp phải tỷ là mụ la sát, chẳng mấy chốc sẽ có ngày bị tỷ đánh chết tươi. Nhân lúc bây giờ còn chưa chết, sao lại không thụ hưởng một chút cho sướng, nếu không mới thật là không biết tính toán.”

“Người gì ăn nói nghe ngọt sớt.” Mi Ngọc quay người đi. “Tỷ nói không lại đệ rồi.”

Mặt trời dần dần lặn phía tây, Mi Ngọc dìu Nhiêu Thiên ra khỏi động, theo đường núi quanh co đi xuống núi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang