-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Khi chúng tôi đến tòa nhà đặc biệt, cô giáo mới chịu thả tôi ra. Có lẽ cô ấy đã thôi lo chuyện tôi chạy trốn. Tuy nhiên, cô vẫn liếc nhìn khi bỏ tôi lại ở đó. Cô không tỏ ra tiếc nuối như cái kiểu “Tôi xin lỗi vì phải chia tay với cậu” hay “Tôi ghét phải xa cậu”, thay vào đó là ý định giết người mãnh liệt như muốn nói rằng: “Cậu hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu chạy trốn, đúng không nào?”
Tôi bèn cười gượng rồi rảo bước trên hành lang.
Cuối tòa nhà đặc biệt được lấp đầy bởi cái lạnh và sự im lặng chết chóc.
Có câu lạc bộ khác ở đây nhưng tôi chẳng nghe thấy tiếng của họ. Điều này có thể do cấu trúc tòa nhà, hoặc chăng là do hào quang kỳ lạ phát ra từ Yukinoshita Yukino.
Tôi đưa tay mở cửa ra. Thật thất vọng, nhưng tôi ghét ý nghĩ chạy trốn. Tốt hơn hết là không để cô ta nắm được mình. Tôi không được nghĩ chúng tôi ở chung với nhau, chỉ cần nghĩ mình ở một bên và cô ta ở một bên tách biệt.
Nếu không có gì giữa chúng tôi thì tôi chẳng còn cảm thấy lúng túng hay khó chịu. Hôm nay, tôi sẽ dùng cách đầu tiên để xua đuổi nỗi sợ hãi của việc ở một mình, đó là: “Nếu bạn nhìn thấy một người xa lạ, hãy xem họ như người xa lạ.”
Nói thêm luôn, không có cách thứ hai đâu nhé.
Về cơ bản, lúng túng là kết quả của những suy nghĩ gặm nhấm tâm trí bạn như “Nếu tôi không nói điều đó” hay “Nếu tôi thử và trở nên hòa thuận với cô ấy”.
Cách của tôi tương tự như khi ai đó ngồi xuống cạnh một người khác trên chuyến tàu mà không suy nghĩ theo kiểu: “Trời! Chúng tôi ngồi riêng với nhau! Thật khó xử mà!”
Nếu cứ như vậy, tôi có thể vượt qua tất cả những chuyện này. Và sẽ tốt hơn nếu cô ấy chỉ lặng lẽ đọc sách hoặc làm gì đó tương tự.
Khi mở cửa phòng câu lạc bộ, tôi thấy Yukinoshita vẫn đang đọc sách ở vị trí y như ngày hôm qua.
“...”
Được rồi, tôi đã mở cửa. Nhưng phải nói gì bây giờ?
Cuối cùng, tôi chỉ gật đầu ngắn gọn rồi bước tới gần cô ấy.
Yukinoshita liếc qua tôi thật nhanh, sau đó lại hướng vào quyển sách của mình.
“Cô định tẩy chay tôi trong căn phòng xa xôi này ư?”
Cô ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, khiến tôi cảm thấy như vừa tan biến vào lớp không khí mỏng. Chẳng phải đây là thứ tôi thường cảm nhận được khi ở trong lớp mình sao?
“Một lời chào kỳ cục, nó có nguồn gốc từ bộ lạc nào vậy?”
“Chào buổi trưa.” Không chịu nổi nhận xét đầy châm biếm của cô, tôi buộc miệng nói ra một lời chào được học từ trường mẫu giáo.
Yukinoshita mỉm cười đáp lại.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Yukinoshita cho tôi thấy nụ cười của cô ấy. Tôi học được rằng khi cô ấy mỉm cười, lúm đồng tiền của cô sẽ hiện ra và để lộ những chiếc răng như ma cà rồng. Chúng có vẻ dễ thương, song lại chẳng phải thông tin quan trọng mà tôi quan tâm.
“Chào buổi trưa. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đến nữa.” Nụ cười này quả là trò bẩn thỉu, bẩn đến mức độ như khi Maradona dùng ‘Bàn tay của Chúa’. [1]
“C-chẳng phải vấn đề to tát! Nếu tôi không quay lại thì tôi sẽ thua, đó mới là lý do duy nhất! Đ-đừng hiểu lầm!”
Trông khá giống cuộc trò chuyện theo kiểu hài hước, lãng mạn. Chỉ có điều, chúng tôi đang nhập vai ngược lại – với tôi là cô gái và cô ta là chàng trai. Điều này hẳn không phải là thứ hài hước, lãng mạn mà tôi mong đợi.
Lời nói của tôi hình như chẳng ảnh hưởng tới Yukinoshita. Nói thì nói vậy, nhưng đúng hơn là cô ta tiếp tục trò chuyện mà chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của tôi.
“Khi một người bị chỉ trích cỡ đó thì họ sẽ chẳng thể bình thường lại được. Bộ cậu bị khổ dâm à?”
“Không phải...”
“Hay là kẻ bám đuôi?”
“Lại sai. Này, tại sao cứ giả định rằng tôi có ý đồ với cô vậy hả?”
“Cậu có không?”
Cái con bitch này...
Cô nàng lãnh đạm nghiêng đầu và cố tạo vẻ bối rối trên mặt! Khá dễ thương nhưng tôi không thèm đâu!
“Ngay đến thái độ kiêu ngạo của cô mà tôi còn chẳng chịu nổi nữa là.”
“Tốt, tôi cứ tưởng rằng cậu thích tôi.” Yukinoshita nói với vẻ chẳng mấy ngạc nhiên.
Nói cách khác, cô ấy vẫn lạnh lùng không đổi như mọi khi.
Cũng phải thôi, Yukinoshita sở hữu khuôn mặt dễ thương. Dễ thương đến mức ngay cả tôi, người không tương tác với ai và không có bạn trong trường này, cũng biết tới sự tồn tại của chúng.
Cô ấy chắc chắn là một trong những cô gái xinh đẹp nhất trường.
Tuy nhiên, vẻ tự tin của cô lại không được bình thường.
“Làm thế nào mà cô lại ngây thơ đến thế? Bộ ngày nào cũng là sinh nhật cô ư? Hay ông già Noel là người yêu của cô?”
Nếu không nằm trong trường hợp trên thì cô ta chẳng mắc kẹt trong ảo tưởng vô tư lự như vậy.
Cứ tiếp tục theo đà này, mọi thứ sẽ chẳng khác gì so với việc trải qua một kinh nghiệm đau đớn. Tốt hơn hết, cô ấy phải đổi hướng trước khi không còn đường quay lại.
Có vẻ như lòng trắc ẩn ít ỏi sâu trong suy nghĩ của tôi đang nổi lên. Tôi quyết định chọn ngôn từ cẩn thận rồi truyền tải nó gián tiếp qua thông điệp:
“Yukinoshita, cô không được bình thường. Ảo tưởng nặng lắm rồi. Cô nên đi phẫu thuật não hay gì đó thì hơn.”
“Có phải cậu đang cố gắng thẳng thắn vì lợi ích của tôi không?” Yukinoshita cười khúc khích rồi đưa mắt nhìn sang tôi, song đôi mắt ấy không hề tỏ ra thích thú – chúng thật đáng sợ.
Nhưng tôi không nói cô là rác hay thứ gì đó vô giá trị. Ít nhất cô nên khen tôi vì điều đó. Thành thật mà nói, nếu khuôn mặt cô không dễ thương thì chắc chắn tôi đã nện cho cô một trận rồi.
“Vâng, xét theo địa vị xã hội thấp kém của cậu thì tôi thật kỳ quặc. Tuy nhiên, việc tôi suy nghĩ như vậy không phải là do tự nhiên, mà bắt nguồn từ kinh nghiệm cả.”
Yukinoshita cười cợt rồi nhún vai đầy kiêu hãnh. Trên thực tế, ngay đến cách Yukinoshita biểu lộ sao cho mọi thứ thật tuyệt cũng là một bí ẩn.
“Cô nói bắt nguồn từ kinh nghiệm là...”
Hẳn cô ấy đang ám chỉ đến thứ kinh nghiệm lãng mạn nào đó. Rõ ràng là vậy rồi, chỉ nhìn sơ qua cách cô ấy thể hiện là biết ngay mà.
“Cô đang nói về quãng đời học sinh cực kỳ vui vẻ của mình...” Tôi thì thầm trong tiếng thở dài.
“Vâng, vâng. Đúng vậy đó. Nhưng sẽ đúng hơn nếu nói tôi hoàn toàn dẫn đầu trong cuộc sống học đường yên ả đó.”
Yukinoshita trả lời ngay lập tức, thế nhưng có lý do nào đó khiến Yukinoshita nhìn về phía xa xăm và cái nhìn ấy chẳng còn hướng về tôi nữa. Nhờ vậy, tôi mới có dịp để ý đến những đường cong nhẹ nhàng, xinh đẹp nối cằm với cổ của cô. Mẫu thông tin này rất có giá trị, tôi sẽ chết mất thôi!
Sau khi nhìn cô, tôi chợt nhận ra điều gì đó. Vâng, nếu giữ cho mình tỉnh táo thì tôi sẽ nhận ra ngay. Nhưng cái người ngạo mạn bẩm sinh ấy luôn đặt mình lên bệ và không thèm duy trì mối quan hệ với mọi người xung quanh. Chính vì vậy, không cách nào khiến cô ta có được thứ gọi là cuộc sống học đường yên ả.
Có lẽ tôi nên hỏi trước một bước...
“Này, cô có bạn không?” Ngay sau khi tôi nói, Yukinoshita quay đầu lại.
“Sẽ tốt hơn hết nếu trước tiên ta nói về sự bắt đầu và kết thúc của tình bạn.”
“A, đừng nói nữa. Đó là lời thường được những kẻ không có bạn dùng đến.”
Mượn nó từ tôi đây mà.
Vâng, nói thật lòng thì tôi chẳng nghĩ khái niệm ‘bạn bè’ lại được xác định qua các ranh giới. Tôi ước rằng có người nào đó sẽ giải thích cho tôi biết thế nào là sự khác biệt giữa một người bạn và một người quen. Chẳng lẽ người bạn thấy một lần là bạn, còn người bạn thấy mỗi ngày là người thân à? Mido faado reshi sorao? [2] Tại sao âm ‘o’ ở cuối lại là âm duy nhất không nằm trong thang âm? Nó khiến tôi rất khó chịu đấy nhé.
Trước hết, có một ranh giới khi định nghĩa về một người bạn và một người quen. Điều này đặc biệt rõ ràng giữa các cô gái với nhau. Dường như cả những người học chung lớp cũng được họ xếp hạng, phân loại thành: bạn học, bạn bè và bạn thân nhất.
Trong trường hợp này, sự khác biệt đến từ đâu?
Nhưng tôi lạc đề rồi.
“Tôi cứ nghĩ cô không có người bạn nào, được vậy thì tốt quá.”
“Tôi chưa bao giờ nói mình không có bạn, mà ngay cả khi tôi không có bạn thì nó cũng chẳng phải là một bất lợi.”
“À, vâng. Cô nói phải. Cô nói chí phải.” Tôi nhanh chóng đáp lời nhằm tránh đi vẻ khinh bỉ trong giọng nói của cô.
“Cái tôi muốn nói là, tại sao cô được mọi người yêu thích nhưng lại không có bạn?” Tôi hỏi.
Yukinoshita hơi bực. Cô nàng liếc mắt đi một cách bất mãn và nói:
“Cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”
Yukinoshita phồng má lên một chút rồi quay sang chỗ khác.
Vâng, đó là bởi Yukinoshita hoàn toàn khác tôi và tôi không bao giờ biết được những suy nghĩ nhỏ nhất của cô.
Tôi cảm thấy thật khó để hiểu những gì cô ấy nói. Dù cho có cố gắng thế nào đi chăng nữa, rốt cuộc cả hai chúng tôi cũng chẳng thể hiểu nhau.
Có lẽ điều duy nhất mà tôi có thể hiểu được là sự cô đơn của Yukinoshita.
Chú thích
[1] Nhắc đến cầu thủ huyền thoại Diego Maradora của tuyển Argentina. Ông đã ghi một bàn thắng bằng tay vào lưới tuyển Anh ở World Cup và tự gọi bàn thắng đó là “Bàn tay của Chúa”.
[2] Là một câu trong bài hát chủ đề của chương trình Do-Re-Mi-Fa-Donuts. Hikigaya đề cập đến việc ‘Do-Re-Mi-Fa-So-La-Ti’ trong thang âm cơ bản không kết thúc bởi âm ‘o’ mà là âm ‘ti’.
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK