-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Khi rời khỏi lớp sau tiết chủ nhiệm, tôi phát hiện cô Hiratsuka đang chờ tôi.
Cô khoanh tay đứng bất động cứ như cai ngục. Trên thực tế, nếu cô ấy đến với một bộ quân phục và cầm theo roi da thì có lẽ phù hợp hơn một chút. Vâng, trường học khá giống nhà tù nên tưởng tượng kiểu đó cũng không phải là quá lố. Ý tôi là bạn có thể so sánh chúng với Alcatraz hoặc Cassandra, [1] và sẽ tốt hơn nếu "Đấng Cứu Thế Cuối Thế Kỷ" vội vàng chạy đến.
“Hikigaya, đã tới giờ hoạt động câu lạc bộ rồi.”
Tôi cảm thấy máu trong người đông cứng lại ngay khoảnh khắc cô ấy nói. Chết thật, tôi sắp bị bắt. Nếu lại được hộ tống đến phòng câu lạc bộ thì tôi sẽ mất hết hy vọng vào cuộc sống học đường này mất.
Yukinoshita là một người ngạo mạn bẩm sinh và thường hay nói những lời cay độc. Hơn nữa, những từ ngữ đó đều bị lạm dụng chứ không hề dễ thương chút nào. Bạn sẽ gọi đó là tsundere chứ gì? Không đâu, là bitch mới đúng nhé.
Cô Hiratsuka nở nụ cười dửng dưng, lờ đi vẻ bất đắc dĩ rõ ràng của tôi.
“Đi nào.” Nói rồi, cô Hiratsuka kéo lấy tay tôi. Tôi né tránh. Thế là cô ấy không do dự kéo thêm lần nữa. Tôi tiếp tục né được một cách tài tình.
“Ừm, cô thấy đấy... em nghĩ rằng, vâng, hệ thống giáo dục của chúng ta khuyến khích và tôn trọng sự độc lập của học sinh. Chính vì vậy... em muốn phản đối việc bị ép buộc...”
“Thật không may, trường học là các tổ chức được thiết kế để đào tạo học sinh trở thành công dân tốt trong xã hội. Không có ai quan tâm đến ý kiến của cậu trong thế giới thực, cho nên cậu phải làm quen với việc bị ép buộc làm điều gì đó.”
Ngay sau khi nói xong, quả đấm của cô bay về phía tôi.
Cô ấy không tung cú đấm bình thường, mà là một đòn toàn lực với nắm tay siết chặt như muốn khoan ốc vít vào người tôi. Nó mạnh đến mức tôi không thể thở được.
Không bỏ lỡ dịp này, cô ghì chặt lấy tay tôi thay vì tiếp tục cố gắng giết tôi.
“Cậu biết điều gì sẽ xảy ra nếu tránh thêm lần nữa, đúng không nào? Thế thì đừng thử kích động nắm đấm của tôi.”
“Cô thực sự muốn động tay nữa sao?”
Không điều gì tồi tệ hơn đau đớn.
Trong lúc bước tới, cô Hiratsuka mở miệng nói như vừa sực nhớ điều gì.
“À, phải rồi. Nếu cố gắng bỏ trốn lần nữa thì cậu sẽ được tính là thua trong trận đấu với Yukinoshita. Và không được phép phản đối, bằng không cậu đừng hòng tốt nghiệp trong năm cuối.”
Không còn cách nào có thể giúp tôi thoát khỏi cô ấy, cả trong suy nghĩ cũng không. Cô bước bên cạnh tôi, gót giày nện lộp cộp theo mỗi bước đi. Tệ hơn là cô cứ ghì chặt tay tôi. Trong bất cứ hoàn cảnh nào khác, nó trông giống bà chủ quán rượu hóa trang thành cô giáo và hướng dẫn tôi đến quán rượu của cô.
Tuy nhiên, có ba điểm khác biệt: Tôi không trả tiền cho cô ấy, cô ấy không thực sự nắm tay tôi mà chỉ giữ phần khuỷu tay, điểm nữa là tôi chẳng hạnh phúc hay phấn khích gì cả.
Vâng, ngoại trừ thực tế rằng phần khuỷu tay của tôi đang chạm vào ngực cô.
Nơi duy nhất cô ấy muốn mang tôi đến ngay bây giờ là phòng của câu lạc bộ.
“Hm, em sẽ không bỏ chạy hay làm chuyện gì đó tương tự, vì vậy sẽ tốt hơn nếu em tự đi một mình. Ý em là, cô biết em luôn cô độc và em hoàn toàn thấy ổn nhờ điều đó. Hoặc đúng hơn là, nếu em không ở một mình thì em không thể giữ được bình tĩnh.”
“Đừng nói những lời buồn bã như vậy nữa. Tôi muốn chúng ta đi cùng nhau.” Cô thở ra thật nhẹ rồi mỉm cười. Sự khác biệt này khiến tôi giật mình, biểu hiện của cô chẳng hề giống cách cô thường lườm tôi chút nào.
“Cho cậu thoát sẽ khiến tôi nghiến răng nghiến lợi. Cho nên, dù muốn hay không thì tôi cũng phải kéo cậu đi để tinh thần bớt căng thẳng.”
“Đó là lý do tệ hại nhất đấy!”
“Vậy cậu muốn tôi diễn đạt thế nào? Ngay cả khi tôi hoàn toàn chán ngấy chuyện này thì tôi vẫn phải đi cùng nhằm đảm bảo lợi ích cho cậu. Đây là những gì cậu thường gọi là tình yêu ngang trái giữa cô giáo và học sinh sao?”
“Đây mà là tình yêu hả? Em không cần loại tình yêu như thế.”
“Phải rồi, lý do đó chứng tỏ cậu thực sự méo mó, đúng không nào? Méo mó đến mức huyệt đạo trên người đảo lộn cả lên. Bộ cậu định xây dựng Lăng Thập Tự Thần Thánh hay cái gì đó giống vậy sao?” [3]
Cô nghiện manga nặng lắm rồi...
“Giá mà cậu chịu nghe lời thì sẽ đáng yêu hơn nhiều. Không có bất kỳ điều gì vui vẻ nếu cậu cứ nhìn ra thế giới với ánh mắt méo mó đó.”
“Phải rồi, nó không như thế giới ngập nắng và hoa cúc. Nếu xã hội chỉ được hình thành bởi quan điểm cho rằng ai ai đều "hạnh phúc – nhiệt tình – may mắn" mọi lúc, thế thì Hollywood sẽ chẳng quay những bộ phim câu nước mắt đâu nhỉ? Người ta có thể tìm thấy niềm vui trong bi kịch đấy.”
“Lời phát biểu này là điển hình về cậu. Mặc dù nó cũng phổ biến ở cả những đứa trẻ có tính đa nghi nhưng với cậu thì đã trở thành một loại bệnh. Loại bệnh đặc thù của học sinh năm hai. Phải, cậu thực sự bị ‘kounibyou’.” [4]
Cô Hiratsuka nở nụ cười rạng rỡ trong lúc khẳng định “bệnh” của tôi.
“Cô đối xử với em như thể em bị mắc bệnh sao? Có cay nhiệt quá không đấy. Ý em là cái thứ ‘kounibyou’ mà cô nói đến?”
“Cậu có thích manga và anime không?” Cô đổi chủ đề nhằm bỏ qua yêu cầu giải thích từ tôi.
“Vâng, em không ghét.”
“Vậy tại sao cậu thích nó?”
“À, đó là bởi vì... nó đại diện cho văn hóa Nhật Bản. Nó cũng là một phần văn hóa bình dân được công nhận là niềm tự hào của Nhật Bản. Chẳng phải sẽ rất lạ nếu em phủ nhận sự thật rằng thị trường trong nước ngày càng lớn hơn và cả việc ta không thể bỏ qua nó trên mặt trận kinh tế sao?”
“Tôi hiểu. Vậy văn học đại chúng thì thế nào? Như Higashino Keigo, Isaka Koutarou và những người giống vậy ấy? [5]
“Em đã đọc qua, nhưng phải thành thật nói rằng em thích những cuốn sách họ viết trước khi nổi tiếng hơn.”
“Nhà xuất bản light novel yêu thích của cậu là gì?”
“Gagaga... Kodansha Box nữa. Em cũng không rõ liệu cô có coi những thứ Kodansha Box xuất bản là light novel không nữa. Mà tại sao cô lại hỏi em chuyện này?”
“Vâng, cậu thực sự đã đáp ứng được mong đợi từ tôi đấy nhỉ? Nhưng không phải theo nghĩa tốt, mà là ví dụ hoàn hảo về kounibyou.”
“Như em đã nói, ‘kounibyou’ là cái quái gì vậy?”
“Kounibyou là kounibyou [6], nói đơn giản là một lối suy nghĩ phổ biến trong tâm sinh lý của học sinh trung học. Họ nghĩ rằng tỏ ra hoài nghi thì sẽ bảnh hơn, đồng thời thường bày tỏ quan điểm ‘làm việc và bạn đã thua hệ thống’ [7] thường được phổ biến trên mạng internet. Khi đề cập đến nhà tiểu thuyết nổi tiếng hay những tác giả vẽ truyện tranh, họ nói: ‘Tôi thích những cuốn sách được họ viết ra trước khi trở nên nổi tiếng.’ Họ chế nhạo thứ mọi người tôn thờ và ca ngợi thứ không ai biết đến. Trên hết, họ đùa cợt otaku dù họ chẳng khác gì chúng. Trong khi tạo ra bầu không khí rằng mình hiểu biết mọi thứ, họ tuyên bố hùng hồn về những logic méo mó. Về cơ bản, không thể ưa bọn này được.”
“Không ưa được... Nhảm nhí! Có quá nhiều câu bôi nhọ, em không tài nào tranh luận nổi!”
“Không, tôi đang ca ngợi cậu đấy. Học sinh ngày nay khá thông minh và có thể dễ dàng đối diện với thực tế. Là một giáo viên, sẽ thật không phải nếu tôi cảm thấy thú vị khi chỉ ra lỗi của cậu. Ý tôi là, tôi đang nói chuyện với cậu như cậu là một người trưởng thành, giống cái cách cậu đang thể hiện nãy giờ vậy.”
“Học sinh ngày nay ư?” Tôi không thể khiến nụ cười gượng gạo thôi phớt qua mặt mình. Quả là một câu nói rập khuôn mà.
Tôi hơi bực dọc nên bèn đáp lại bằng cách ậm ừ trong cổ họng. Tuy vậy, tôi thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt mình nên chỉ đành nhún vai cho qua chuyện.
“Trông như cậu định nói gì đó, có lẽ là vài đặc điểm về kounibyou chăng?”
“À, chắc vậy.”
“Tôi không muốn cậu trở thành con người tự phụ nhưng quả thật tôi rất muốn tán thưởng cậu. Tôi thích những người giữ vững lập trường của họ, ngay cả khi nó méo mó đi chăng nữa.”
Cô ấy nói ‘thích’ quá đột ngột khiến tôi như tên ngốc không nói được lời nào. Tôi thấy lo lắng vì phải tìm lời đáp trả cho những từ không thường xuyên được nghe thấy.
“Con người méo mó kia, cậu nghĩ gì về Yukinoshita Yukino?”
Tôi trả lời ngay lập tức: “Cô ta là bitch.”
Tôi ghét cô ta, thậm chí thứ ác ý này nhiều đến mức ai đó có thể nói với bạn: “Tôi nghĩ bạn nên từ bỏ ‘Con đường bê tông’ đi thôi.” [8]
“Tôi hiểu.” Cô Hiratsuka mỉm cười cay đắng.
“Cô bé quả là một học sinh xuất chúng, nhưng... phải rồi, những người như vậy thì thường đau khổ bởi chính điều đó. Dù sao thì cô bé cũng là kiểu con gái ngọt ngào.”
‘Ở chỗ nào?’ Tôi trầm tư rồi quay cuồng trong vô vàn suy nghĩ.
“Chắc chắn cô bé cũng mắc một loại ‘bệnh’. Em ấy tốt bụng và đôi lúc quá ngay thẳng, nhưng xã hội này không phải thứ công bằng nên thật khó để sống cùng với điều đó.”
“Cô ta không hề ngay thẳng hay tốt bụng, nhưng em chắc rằng hầu hết xã hội này đồng ý với cô.”
Ngay khi tôi mở miệng, cô nhìn tôi như muốn nói: ‘Đó là những gì tôi đang nghĩ tới.’
“Như tôi mong đợi, cả hai cô cậu hoàn toàn trái ngược nhau. Thật đáng lo ngại. Không có gì chứng tỏ hai đứa sẽ hòa nhập tốt với xã hội, vì vậy tôi đành phải gom cả hai vào một chỗ.”
“Kiểu như một khu cô lập ấy hả...?”
“À há, có lẽ vậy. Sẽ thật thú vị khi chứng kiến hai học sinh như cô cậu, mà chắc tôi chỉ muốn cả hai ở gần nhau thôi.” Cô cười vui vẻ.
Sau đó, cô nhanh chóng đưa tôi vào đòn khóa tay như mọi khi. Cả hai tay cô khóa chặt phần thân trên của tôi, khiến tay tôi dựng đứng cả lên. [9] Chiêu võ thuật này có thể bị ảnh hưởng bởi manga.
Khuỷu tay tôi kêu sột xoạt, chúng đã cọ lên bộ ngực khổng lồ của cô.
Hic! Như thường lệ, tôi khổ sở tìm cách thoát khỏi sau khi trúng một chiêu hoàn hảo lên người. Hơi khó chịu nhưng chúng sẽ không tồn tại lâu, cho đến khi có cảm giác ấy.
Ôi không, tôi xong rồi.
Vào thời điểm đó, tôi nghĩ: Vì ngực đi thành cặp nên ‘bust’ cần phải biến thành số nhiều là ‘busts’.
Chú thích:
[1] Nhắc đến nhà tù vĩ đại thuộc Ken-Oh trong manga Fist of The North Star. Đây là nơi được biết đến với tên gọi ‘Thành phố của những con quỷ khóc than’ và được dùng để giam cầm các võ sư đã bị Ken-Oh tước bí kiếp nhằm mục đích tạo ra loại võ thuật cuối cùng.
[2] Nhắc đến Kenshiro, nhân vật chính trong manga Fist of The North Star (ở Việt Nam dịch là Bắc Đẩu Thần Quyền). Kenshiro bảo vệ kẻ yếu và người vô tội trước những băng nhóm lang thang trong vùng đất hoang sau thời tận thế, cuối cùng có được danh hiệu là “Đấng Cứu Thế Cuối Thế Kỷ”.
[3] Nhắc đến Thouzer trong manga Fist of The North Star, một người có các huyệt đạo và lục phủ ngũ tạng đảo ngược. Do gặp vấn đề tâm lí, người này đã giết sư phụ và bác bỏ mọi cảm xúc về tình yêu và lòng từ bi. Về sau, y bị tống vào Hoàng Đế Thần Thánh cùng trẻ em để làm nô lệ xây dựng Lăng Thập Tự Thần Thánh, nơi thờ phụng sư phụ y.
[4] Gagaga Bunko là nhãn hiệu light novel của nhà xuất bản Shogakukan, Oregairu được xuất bản bởi họ. Kodansha Box là nhãn hiệu cuả nhà xuất bản lớn nhất Nhật Bản, Kodansha.
[5] Keigo Higashino là một tác giả Nhật Bản được biết tới với những tiểu thuyết huyền bí, Isaka Koutarou là tác giả thuộc dòng tiểu thuyết trinh thám.
[6] ‘Kounibyou’ theo nghĩa đen là ‘bệnh năm hai của cấp trung học’. Nó đặc trưng ở chỗ không thích ‘chuunibyou’ (bệnh năm hai của cấp cơ sở), bởi thanh thiếu niên trở nên quá ý thức về bản thân.
[7] Từ Nhật Bản gốc là ‘Hataraitara make’ (働いたら負け). Đó là cái nhìn thường thấy ở NEETs và học sinh trung học, bởi họ tin rằng không cần thiết phải làm việc nếu những gì bạn kiếm được ít hơn cả phúc lợi xã hội.
[8] ‘Con đường bê tông’ là một bài hát được viết bởi Shizuki, nhân vật chính của bộ phim Lời thì thầm của trái tim. Người yêu của cô, Seiji Amasawa, ban đầu rất ác miệng và nói rằng cô nên từ bỏ viết ‘Con đường bê tông’. Thế là cô này lẩm bẩm ‘tên khốn’ suốt quãng đường về nhà. Hachiman nói vậy để chứng tỏ cậu ghét Yukinoshita như thế nào.
[9] Là một đòn trong môn vật Sumo.
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK