-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Hiratsuka Shizuka, giáo viên môn Nhật ngữ của tôi, nổi gân xanh trong lúc lớn tiếng đọc bài luận văn. Khi lắng nghe, tôi nhận ra rằng kỹ năng viết của mình còn lâu mới thành thạo được. Tôi đã nghĩ trông mình có vẻ thông minh hơn nếu ghép một số từ lạ với nhau, nhưng nó lại trở thành một chiến thuật rẻ tiền mà một số nhà văn thiếu ý tưởng nhắm đến.
Điều đó cho thấy... có phải đây là lý do cô ấy gọi tôi đến? Không thể nào, tôi biết nó là một bài luận văn rất nghiệp dư cơ mà. Sau khi cô Hiratsuka đã đọc xong, cô đặt tay lên trán và thở dài.
“Nói đi, Hikigaya, thứ tôi đã giao trên lớp là gì?”
“Vâng, đó là làm một bài luận văn với chủ đề ‘Nhìn lại cuộc sống học đường cấp ba’.”
“Chính xác. Vậy thì tại sao cậu lại viết một bức thư đe dọa?[1] Cậu là khủng bố à? Hay là một thằng ngốc hả?”
Cô ấy lại thở dài và vuốt tay qua mái tóc như để tỏ ý bực tức. [2]
Bây giờ, tôi đang nghĩ đến việc dùng từ “cô giáo” thay cho "giáo viên nữ” để trông có vẻ gợi tình hơn. Đến khi tôi cười toe toét bởi chính những suy nghĩ của mình thì một cuộn giấy đập lên đầu tôi. [3]
“Tập trung vào!”
“Vâng.”
“Cặp mắt của cậu như mắt cá chết ấy.”
“Trông chúng có vẻ giàu omega-3 đến thế sao? Nghe như em thông minh lắm ấy.”
Khóe miệng của cô ấy giật giật.
“Hikigaya. Cái gì ở trong bài luận văn vô vị này? Ít nhất tôi muốn biết một số lý do.” Mắt cô ấy lóe lên và găm thẳng vào người tôi, vẻ mặt cau có chết người như có thể tạo thành tiếng. Chỉ có người phụ nữ bị nguyền rủa bởi sắc đẹp mới tạo ra được biểu cảm đáng báo động mạnh mẽ cỡ đó, rồi thì nó sẽ miễn cưỡng thu hút và khiến bạn bị áp đảo hoàn toàn. Hoặc nói cách khác, nó thật sự rất đáng sợ.
“À, vâng, em... đã phản ánh về cuộc sống trung học, đúng không ạ? Cô biết đấy, chúng quả thật là cuộc sống trung học hiện nay! Bài luận văn của em khá sát với yêu cầu rồi!” Tôi tiếp tục sử dụng từ ngữ một cách khép nép. Tôi luôn cảm thấy cảm lo lắng khi phải giao tiếp với mọi người, nhưng nói chuyện với một người phụ nữ đứng tuổi càng khiến tôi bồn chồn hơn cả.
“Thường thì một câu hỏi như vậy sẽ đòi hỏi cậu nhớ lại kinh nghiệm bản thân, cậu không nghĩ vậy sao?”
“Vậy phiền cô mở đầu câu hỏi bằng cách đó, bởi nếu cô làm vậy thì em có thể viết bài luận văn phù hợp hơn. Đây chẳng phải là lỗi của cô khi viết một câu hỏi dễ gây hiểu nhầm ư, thưa cô?”
“Ồ, thôi tỏ ra gàn dở đi cậu bé.”
“Cậu bé? Tốt thôi, em nghĩ rằng em đúng là một đứa trẻ trong quan điểm của những người lớn tuổi như cô.”
Có một cơn gió mạnh. Đó là một cú đấm, một cú đấm được tung ra mà không có bất cứ một dấu hiệu chuyển động nào. Và nếu vẫn chưa đủ rõ ràng thì đó là một cú đấm ấn tượng vừa sượt qua bên má của tôi.
“Lần tới sẽ không hụt đâu.” Ánh mắt của cô ấy tỏ ra nghiêm trọng.
“Em thành thật xin lỗi. Em sẽ viết lại nó.” Tôi buộc phải lựa chọn từ ngữ một cách khôn ngoan nếu muốn tỏ ra ăn năn, hối hận. Nhưng với những gì diễn ra với cô Hiratsuka, ‘hài lòng’ là không thể. Coi bộ tôi không còn cách nào khác ngoại trừ việc quỳ xuống và cúi đầu dưới chân cô ấy.
Tôi cố vuốt những nếp gấp trên quần. Và trong lúc cố làm chúng gọn gàng hơn, chân phải tôi khuỵu xuống, gắn chặt với sàn nhà. Đúng là một chuyển động hoàn hảo và nhanh chóng.
“Cậu nên biết tôi không hề giận cậu.”
Ồ, lại là câu đó. Họ vẫn thường bực bội và bảo rằng ‘tôi không giận, vì vậy vui lòng nói cho tôi biết’. Tôi chưa bao giờ thấy ai nói câu đó mà không tức giận cả. Thật đáng ngạc nhiên khi cô thực sự không giận. Vâng, ngoại trừ thời điểm tôi đề cập đến tuổi tác của cô ấy.
Tôi lén quan sát phản ứng của cô trong lúc nâng đầu gối phải lên khỏi sàn nhà.
Cô Hiratsuka thò tay vào chiếc túi phồng ở phía trước bộ ngực nẩy nở, lấy một gói Seven Stars [4] và gõ đầu lọc lên bàn làm việc. Đây là điệu bộ thường thấy ở những ông cụ lớn tuổi. Sau khi đóng gói thuốc lại, cô tiếp tục nhấp chiếc bật lửa 100 yên để châm thuốc. Cô rít một hơi rồi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng.
“Cậu không thuộc bất cứ câu lạc bộ nào, đúng không?”
“Đúng.”
“Cậu có người bạn nào không?”
Cô ấy hỏi tôi như thể đã mặc định rằng tôi không có.
“Vâng, e-em nghĩ cô có biết cuộc sống đức hạnh của em, và vì vậy, em không thể có mối quan hệ đặc biệt thân thiết với mọi người!”
“Nói cách khác, cậu không có bạn chứ gì?”
“V-Vâng, về cơ bản thì...”
Dường như biết tôi sẽ trả lời thế nào, khuôn mặt của cô Hiratsuka trở nên đầy phấn khích.
“Hóa ra là vậy! Cậu quả thật không có bạn bè! Y như phán đoán của tôi. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt vô hồn ấy là tôi biết ngay mà!”
Cô có thể nhận ra bằng cách nhìn vào mắt em sao? Thế thì đừng tốn công hỏi em chứ.
Cô ấy cố ý gật gù nói ‘hừm, được rồi’ và xét nét tôi với vẻ mặt dè dặt.
“Bạn gái hoặc một thứ gì đó thì sao nào?”
‘Một thứ gì đó’ là cái gì? Cô sẽ làm gì nếu em nói em có bạn trai?
“Vâng, tạm thời em chưa có ai cả...”
Xét đến hy vọng cho tương lai, tôi nhấn mạnh từ ‘tạm thời’ cho trường hợp này.
“Tôi thấy...”
Lúc này, cô ấy chăm chú nhìn tôi với đôi mắt mù sương. Tôi thực sự hy vọng đó chỉ là do khói thuốc kích thích mà thôi.
Này, dừng lại đi. Đừng thương hại tôi bằng ánh mắt ướt át đó.
Trong mọi trường hợp, những câu hỏi này sẽ đi tới đâu? Cô Hiratsuka là một giáo viên nhiệt tình đến thế ư?
Hay cô ấy định nói về tôi như một trái táo thối làm hỏng cả thùng táo?
Cũng có thể cô ấy từng bị đuổi học rồi sau đó quay trở lại làm giáo viên cho trường cũ? Nhưng nghiêm túc mà nói thì chắc cô ấy sẽ không quay lại đó đâu nhỉ? [5]
Sau khi cân nhắc chút đỉnh, cô Hiratsuka thở ra một làn khói thật dài.
“Được rồi, chúng ta hãy làm theo cách: Viết lại bài luận văn.”
“Vâng.”
Tôi sẽ dứt khoát viết lại.
Đúng vậy, lần này tôi sẽ viết hết sức hợp lý và không để lại điều gì đáng chê trách, cũng như mấy trang blog của người mẫu ảnh và diễn viên lồng tiếng.
Những thứ theo kiểu: Bữa tối hôm nay ‘như’ là... cà ri!
Tại sao lại sử dụng từ ‘như’ chứ? Từ ngữ đó chẳng thêm chút ngạc nhiên nào khi ăn cà ri cả.
Cho đến thời điểm này, tất cả mọi thứ đều như tôi mong đợi. Nhưng những gì diễn ra sau đó còn hơn xa tưởng tượng của tôi.
“Tuy nhiên, sự thật là những lời nói vô tâm của cậu đã làm tổn thương cảm xúc của tôi. Cậu chưa bao giờ được dạy là không nên nhắc đến tuổi tác của phụ nữ sao? Chính vì điều đó, cậu buộc phải gia nhập câu lạc bộ dịch vụ. Sau tất cả, những việc làm sai trái cần bị trừng phạt.”
Cô ấy trông vẫn uy nghiêm, nào có bị tổn thương. Ngược lại là đằng khác, cô ấy đắc ý hơn mọi khi nữa kia, vẻ hớn hở ngập tràn trong giọng nói.
Nói vậy thôi chứ từ “đắc ý” vô tình nhắc tôi tới thứ khác... Tôi liếc mắt đi và cuối cùng đặt lên bộ ngực phập phồng bên dưới áo khoác của cô. [6]
Thật hèn hạ... Nhưng chờ đã, cô ấy là loại người gì mà lại thích thú trong việc đưa ra hình phạt vậy chứ?
“Câu lạc bộ dịch vụ... Cô muốn em làm gì ở đó?” Tôi rụt rè dò hỏi. Có cảm giác rằng họ sẽ yêu cầu tôi làm sạch máng xối, hoặc có khi tệ hơn là bắt cóc người khác.
“Hãy theo tôi.”
Cô Hiratsuka dúi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đầy ắp rồi đứng dậy. Tôi vẫn cắm rễ ở chỗ cũ, bởi vì không có bất cứ lời giải thích hay giới thiệu nào được đưa ra đối với lời đề nghị của cô. Nhưng cô đã tới trước cửa và quay lại nhìn tôi.
“Này, nhanh lên.”
Với đôi lông mày nhíu chặt và vẻ cau có trên khuôn mặt, tôi đi theo cô ấy.
Chú thích:
[1] Từ gốc được sử dụng ở đây là ‘hankouseimei’, kiểu như nhận trách nhiệm (đối với tội phạm), song nghĩa này có vẻ quá lời nếu sử dụng tiếng Anh.
[2] Từ ‘bực tức’ (nayamashi) trong tiếng Nhật cũng có nghĩa là ‘quyến rũ’, điều đó khiến cậu ta suy nghĩ lệch đi...
[3] Từ gốc tiếng Nhật theo lối kanji cho từ “giáo viên nữ” sẽ khiêu gợi hơn nếu được đọc là ‘onnakyoushi’ (cô giáo) thay vì ‘jokyoushi’ (giáo viên nữ)
[4] Là một hiệu thuốc lá ở Nhật
[5] Nói đến bộ drama Yankee Bokou ni Kearu (Giáo viên bị đuổi trở lại trường), với nhân vật chính là cựu thành viên của một băng đảng trở lại trường cũ với tư cách là giáo viên. Anh này là một thầy giáo rất nhiệt tình, cố gắng giúp đỡ học sinh hòa nhập với thế giới.
[6] Từ “đắc ý” hoặc “vui vẻ” trong tiếng Nhật đọc là ‘kiki’, phát âm như ‘chichi’, nghĩa là ngực.
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK