Mục lục
[Dịch]Tuổi trẻ lãng mạn, hài hước của tôi đúng là sai lầm như dự đoán! (Tập 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
“Để tôi đoán xem, có phải lớp gia chánh cũng là một trải nghiệm đau thương đối với cậu?”

Tôi nộp bản báo cáo gia chánh nhằm bù đắp cho việc trốn môn này, nhưng không biết tại sao lại bị gọi lên phòng giáo viên.

Chúng tồi tệ như lời nguyền vậy. Tại sao cô nhét lời quở trách đó xuống cổ họng em, hỡi cô Hiratsuka?

“Cô à, không phải cô là giáo viên môn Tiếng Nhật Hiện Đại sao?”

“Tôi là cố vấn của trường. Cô Tsurumi đã đẩy trách nhiệm này cho tôi.”

Tôi thấy cô Tsurumi được nhắc đến đang tưới cây cảnh ở một góc trong phòng. Cô Hiratsuka trao cho cô ấy một cái liếc mắt trước khi nhanh chóng quay lại nhìn tôi.

“Trước tiên, tôi sẽ nghe lý do xin bỏ lớp gia chánh của cậu. Nói ngắn gọn vào.”

“Vâng, em chỉ không hiểu tại sao phải tham gia lớp gia chánh cùng những học sinh khác...”

“Câu trả lời này không có ý nghĩa gì với tôi, Hikigaya. Có phải cậu đã trải qua nhiều kinh nghiệm đau đớn trong việc gia nhập nhóm không? Hay là do không ai cho phép cậu gia nhập nhóm của họ?”

Cô Hiratsuka nhìn tôi như thể cô thực sự lo lắng.

“Không, tất nhiên là không. Cô đang nói gì vậy? Đây là lớp gia chánh, đúng không ạ? Nói cách khác, việc dạy nấu ăn sẽ là vô nghĩa nếu không có điểm nào giống với trong cuộc sống thực. Mẹ em luôn nấu ăn một mình, hay nói trắng ra, nấu ăn là thứ được thực hiện một mình. Còn nói ngược lại, tiến hành dạy nấu ăn theo nhóm là sai lầm!”

“Những gì cậu đang nói và những gì tôi đang nói là hoàn toàn khác nhau.”

“Cô à! Cô muốn nói việc mẹ yêu dấu của em làm là sai chứ gì? Không thể tha thứ được! Thật vô nghĩa khi tiếp tục tranh luận! Em đi đây!” Tôi trả lời rồi quay gót nhằm bỏ mọi thứ lại phía sau.

“Này! Đừng thử biến tôi thành kẻ xấu và giận dỗi bỏ đi như vậy. Tôi mới là người phải tức giận đây!”

Kế hoạch của tôi thất bại rồi ư?

Cô Hiratsuka giơ cánh tay lên rồi kéo mạnh cổ áo của tôi. Chẳng bao lâu sau, tôi đối mặt với cô lần nữa.

Cô ấy vẫn giữ chặt như mèo ấy, chết thật. Nếu tôi nói ‘Teehee’ và lè lưỡi ra thì biết đâu sẽ thoát được.

Cô thở dài rồi gõ mu bàn tay lên báo cáo của tôi.

“’Làm Thế Nào Để Nấu Cà Ri Ngon Ngọt’ – phần đó vẫn ổn. Vấn đề nằm ở những câu kế tiếp: ‘1. Cắt hành tây theo hình lược, sau đó thái mỏng và thêm gia vị. Tương tự như một người hời hợt dễ dàng bị mọi người tác động, lát hành tây mỏng rất dễ thấm hương liệu.’ Ai bảo cậu trộn thêm mấy câu mỉa mai vào? Nghĩa vụ của cậu là trộn thịt bò kia kìa.” [1]



“Thưa cô, làm ơn đừng làm bộ như đó là một trò chơi chữ tuyệt vời... Em rất xấu hổ khi cô nhìn thấy chúng đấy.”

“Ngay cả khi tôi không đọc, cậu vẫn nên hiểu rằng tôi muốn nói: ‘Cậu phải viết lại’.”

Lúc đặt điếu thuốc lên môi, trông cô ấy thật đáng sợ.

“Cậu nấu ăn được không?” Cô hỏi với vẻ ngạc nhiên khi vô tình lật bản báo cáo của tôi.

Vâng, câu hỏi khó chịu phải biết. Học sinh trung học ngày nay ít gì cũng phải biết nấu cà ri đấy nhé.

“À, xét tới kế hoạch trong tương lai, tất nhiên em có thể nấu ăn.”

“Ở tuổi của cậu mà đã muốn sống tự lập rồi sao?”

“Không, không phải lý do đó.”

“Hở?” Cô hồn nhiên nhìn tôi như muốn nói, ‘thế thì tại sao?’

“Là vì nấu ăn là kỹ năng mà những ông chồng nội trợ cần có.”

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, cô ấy chớp đôi mắt to tròn được kẻ vừa phải bởi Mascara từ hai đến ba lần gì đó.

“Cậu muốn trở thành ông chồng nội trợ toàn thời gian hả?”

“Vâng, đó là một lựa chọn...”

“Đừng nói về những ước mơ với đôi mắt mục nát, bẩn thỉu của cậu. Ít ra chúng phải lấp lánh vì phấn khích kia... Mà nói để tham khảo, những kế hoạch tương lai của cậu hứa hẹn như thế nào nhỉ?”

‘Cô nên lo lắng cho tương lai của mình trước’ – có lẽ câu trả lời này không phải là một ý tưởng tốt. Thôi thì tôi đành phải nhẫn nhịn để cho cô ấy một câu trả lời thích hợp.

“À vâng, em dự định học bất cứ trường đại học nào mà em có thể vào được.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cô Hiratsuka gật đầu đồng ý, sau đó bày tỏ sự tán thành: “Vậy cậu định tìm công việc gì sau khi học xong?”

“Em sẽ tìm một cô gái xinh đẹp, ưu tú để kết hôn. Cô ấy sẽ tiếp tục nuôi em cho đến khi em chết.”

“Tôi muốn hỏi về việc làm! Hãy cho tôi một công việc cụ thể!”

“Em đã nói với cô rồi đấy thôi, là ông chồng nội trợ.”

“Đó là cách gọi của cậu về trai bao! Một lối sống kinh tởm! Họ luôn đề cập đến khả năng kết hôn, thậm chí trước khi bạn kịp nhận ra, họ đã ở trong nhà bạn và có cả chìa khóa riêng. Họ cũng chẳng nói gì đến hành lý, nhưng khi chia tay thì bỏ đi với đồ đạc của tôi như mấy tay lang thang đầu đường xó chợ.”

Cô Hiratsuka tuôn một tràng và để lộ cả những chi tiết cuối cùng. Việc nói năng kịch liệt như vậy khiến cô phải thở dốc lấy hơi, nước mắt cũng rưng rưng trên khóe mi.

Thật đáng thương... đáng thương đến mức tôi thực sự muốn khích lệ cô.

“Cô à, sẽ ổn thôi! Em không giống vậy đâu. Em sẽ làm việc đúng mực và trở thành trai bao vượt trội hơn mọi trai bao khác!”

“Cái thể loại lý luận điên khùng gì vậy hả?!”

Với việc khát vọng tương lai bị chà đạp, tôi buộc phải đi đến một bước ngoặt. Tôi sẽ cố gắng khiến mọi lập luận ủng hộ mình bởi giấc mơ của tôi đang trên bờ vực bị phá sản.

“Nghe có vẻ không hay nếu cô gọi em là ‘trai bao’, song việc trở thành một ông chồng toàn thời gian không phải là lựa chọn tồi đâu nhé.”

“Hả?”

Cô Hiratsuka nhìn tôi một cách dữ dội, sau đó tựa lưng vào chiếc ghế cọt kẹt. Tư thế của cô như muốn nói: ‘Tôi sẽ lắng nghe, hãy cho tôi biết những gì cậu có thể.”

“Nhờ sự ‘bình đẳng giới tính’, việc phụ nữ tham gia vào sự phát triển của xã hội là lẽ tất yếu. Cô có thể làm việc ở đây với tư cách của một giáo viên là bằng chứng cho điều đó.”

“Vâng, tôi chắc rằng cậu nói đúng.”

Tôi nghĩ mình đã khiến cô vào guồng. Giờ chỉ còn mỗi việc tiếp tục cuộc thảo luận mà thôi.

“Tuy nhiên, một phép tính đơn giản có thể cho ta biết: với cùng một số lượng phụ nữ gia nhập lực lượng lao động thì cùng lúc sẽ có ngần ấy đàn ông bị mất việc. Ý em là, dù có chuyện gì thì chẳng phải số lượng việc làm vẫn bị giới hạn sao?”

“Phải ha.”

“Lấy ví dụ, vào năm mươi năm trước, một công ty nào đó có một trăm phần trăm lực lượng lao động là một trăm lao động nam. Nếu năm mươi lao động nữ được sắp xếp vào làm việc ở đó thì năm mươi lao động nam phải tìm việc tại nơi khác. Nhưng đây chỉ là một phép tính cực kỳ đơn giản. Một khi cô xét theo tình hình suy thoái kinh tế như hiện nay, nó sẽ trở thành vấn đề nan giải bởi việc làm dành cho lao động nam đang ở trong tình trạng suy giảm.”

Khi tôi đưa ra lập luận của mình, cô Hiratsuka vuốt cằm suy nghĩ.

“Tiếp tục đi.”

“Các công ty càng ngày càng ít phụ thuộc vào lao động con người. Đây là kết quả của việc sử dụng rộng rãi máy tính và sự nổi lên của internet cho phép hiệu quả đạt đến mức tối ưu, đồng thời cải thiện dữ dội hiệu quả làm việc trên tỷ lệ bình quân đầu người. Nếu cô hỏi ý kiến của người dân, họ thậm chí có thể nói, ‘Thật tốt khi ta có thể làm việc tích cực, nhưng vẫn có một chút lo ngại...’ Và sau đó là những thứ đại loại như san sẻ công việc, hay cái gì đó tương tự như vậy.”

“Đúng rồi, đó là một quan điểm đang hiện hành.”

“Và bởi vì thiết bị gia dụng đã có sự phát triển đáng kể, cũng như đa dạng hơn, đưa đến kết quả như nhau bất kể người sử dụng là ai. Ngay đến những người đàn ông cũng có thể làm việc nhà ra trò.”

“Khoan, đợi chút đã.”

Cô làm gián đoạn bài phát biểu đầy nhiệt huyết của tôi, sau đó đằng hắng và nhìn tôi chằm chằm.

“Biết nên sử dụng cái gì và đặt những gì ở đâu cũng là một thách thức, cho nên... nó sẽ thường không diễn ra giống như những gì cậu mong muốn...”

“À, nó chỉ đúng với cô.”

(Vô cùng trôi chảy)

“Cái gì?”

Chiếc ghế đột nhiên xoay vòng, chân cô ấy đá thẳng vào ống chân tôi. Đau đến chết mất! Kế đó lại là một cái nhìn rực lửa, tôi bèn phải lấp liếm lời vừa rồi bằng cách nói tiếp.

“V-vấn đề là! Khi xét cái cách ta làm việc cật lực để xây dựng xã hội trong khi người khác có thể sống mà chẳng phải làm gì cả, cô sẽ thấy thật vô lý và nhai đi nhai lại rằng làm việc là sai lầm hay phàn nàn rằng không có đủ công việc cho mọi người!”

Một kết luận hoàn hảo. Làm việc và bạn sẽ thua hệ thống. Làm việc và bạn sẽ thua hệ thống.

“Đúng vậy, em thật mục nát hơn bao giờ hết.” Cô thở ra một hơi thật dài. Ngay sau đó, cô bật cười như vừa nghĩ ra được điều gì.

“Nếu một cô gái đãi cậu món ăn cô ấy nấu, dù chỉ một lần duy nhất, tôi tin rằng cậu sẽ thay đổi suy nghĩ sai lầm đó...”

Cùng lúc ấy, cô đứng dậy rồi kéo vai tôi về phía cửa.

“Kh-khoan! Cô định làm gì vậy? A! Em đã nói là đau mà!”

“Hãy quay lại đây khi cậu học được giá trị lao động tại câu lạc bộ dịch vụ.”

Thế là với một cái nắm bả vai như kẹp gọng kìm, cô dồn hết tất cả sức mạnh của mình để đẩy tôi ra khỏi cửa.

Đến lúc tôi định quay lại phàn nàn thì cánh cửa đã đóng sầm lại một cách tàn nhẫn. Tôi nghĩ đây đích thị là ‘không ý kiến trái chiều, bất bình, phản đối, hỏi han hoặc nói năng bắt bẻ’.

Nghĩ đến việc bỏ về nhà, tôi bỗng cảm thấy một cơn đau nhói xuất phát từ nơi vừa bị cô gìm chặt... Nếu bỏ trốn, có lẽ tôi sẽ bị đánh.

Cái người vừa đưa phản xạ có điều kiện đó vào trong người tôi quả là một kẻ tồi tệ mà.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định xuất hiện tại cái nơi được gọi là câu lạc bộ dịch vụ – một nơi mà hoạt động câu lạc bộ hình như chỉ là giải quyết câu đố. Bởi vì dù nó được xem như một câu lạc bộ nhưng tôi chẳng thấy có ý tưởng nào liên quan đến một câu lạc bộ thực sự. Thêm vào đó, chủ tịch câu lạc bộ này còn là một bí ẩn. Chuyện gì với cô ta thế nhỉ?

Chú thích

[1] Trong chữ Kanji, từ mỉa mai (hiniku) có chứa từ thịt (niku).

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang