Mục lục
[Dịch]Tuổi trẻ lãng mạn, hài hước của tôi đúng là sai lầm như dự đoán! (Tập 1
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Thành thật mà nói, tôi sẽ cảm thấy bớt căng thẳng ít nhiều nếu họ bỏ mặc tôi một mình. Tôi thường ở trong môi trường bị cô lập nên điều đó khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, cây kim giây của đồng hồ lại trôi chậm đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tích tắc.

Này, đợi đã! Chuyện này là thật sao? Ý tôi là diễn biến đột ngột đầy lãng mạn và hài hước này là thật sao? Một lớp màn căng thẳng khó hiểu lập tức phủ xuống lớp học. Tôi chẳng thể có lời phàn nàn nào trước tình hình trên.

Đột nhiên, tôi nhớ lại một kỷ niệm vui buồn lẫn lộn hồi còn học cấp cơ sở.

Đó là thời điểm sau giờ học, chỉ có hai học sinh trong lớp. Bên bức màn đung đưa cùng cơn gió nhẹ và tia nắng mặt trời len lỏi chiếu qua, cậu bé thu hết can đảm để bày tỏ lòng mình.

Tôi vẫn còn nhớ giọng nói của cô gái ấy.

“Chúng ta không thể chỉ là bạn thôi sao?”

Ôi, không. Đây là một ký ức tồi tệ. Chúng tôi thậm chí chẳng nói chuyện lại sau việc đó chứ đừng nói chi là bạn. Cũng nhờ việc này, tôi bắt đầu tự hỏi rằng liệu tình bạn có phải là mối quan hệ mà mọi người trong đó thậm chí không cần nói chuyện với nhau hay không.

Được rồi, vấn đề ở đây là chuyện ở cùng một cô gái xinh đẹp trong phòng kín như một số bộ phim hài kịch lãng mạn sẽ chẳng bao giờ xảy đến trong cuộc sống của tôi. Bây giờ tôi đã được đào tạo kỹ lưỡng, không điều gì có thể khiến tôi rơi vào cái bẫy đó. Các cô gái chỉ quan tâm đến mấy tay đẹp mã và nổi tiếng, sau đó có những mối quan hệ mờ ám với họ. Ý nghĩ này khiến tôi cười khẩy không thôi.

Nói cách khác, họ là kẻ thù của tôi.

Cho tới lúc này, tôi luôn chăm chỉ để đảm bảo không lặp lại kinh nghiệm cũ. Cách nhanh nhất để tránh xa diễn biến lãng mạn và hài hước là bị ghét bỏ. Thua một trận đánh để thắng cả cuộc chiến mà. Tôi sẽ làm mọi việc để bảo vệ niềm tự hào của mình, cho nên tôi không cần những thứ như sự nổi tiếng!

Do đó, thay vì một lời chào, tôi quyết định đe dọa Yukinoshita bằng cách quắc mắt nhìn, hệt như loài thú dữ giết chóc bằng đôi mắt của chúng.

Grrrrrừ —!

Để đáp lại, Yukinoshita liếc nhìn tôi như thể tôi là một mảnh rác. Cô nheo đôi mắt to như muốn chúng nhắm lại một nửa và thở ra một hơi thật lạnh. Sau đó, cô nói với một chất giọng như lời thì thầm của dòng suối trong trẻo.

“Làm sao cậu có thể đứng đó và tạo ra tiếng gầm gừ ghê tởm đến vậy? Xin hãy ngồi xuống giùm cho.”

“Hả? Ồ, vâng. Xin lỗi.”

Wow, có chuyện gì với đôi mắt đó thế nhỉ? Bộ cô ta là thú dữ ư?

Chúng có thể giết chết năm người ấy chứ, y như cái cách mà ca sĩ Matsushima Tomoko rơi vào miệng báo [1]. Hình như tôi vừa vô thức xin lỗi cô ấy thì phải? Thậm chí nếu tôi không cố ý dọa dẫm thì Yukinoshita vẫn sẽ nhìn tôi với thái độ thù địch mà thôi.

Mất hết nhuệ khí, tôi kéo một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.

Yukinoshita không thèm quan tâm đến tôi thêm chút nào nữa. Cô đã mở lại cuốn sách bìa cứng, âm thanh lật sách vang lên ngay sau đó. Tôi không thể xác định cô ấy đọc gì qua trang bìa, nhưng tôi mường tượng ra nó là một tác phẩm văn học nào đó, kiểu như của tác giả Salinger, Hemingway hay Tolstoy ấy. Đây là ấn tượng mà cô ấy tạo ra.

Yukinoshita như một loại quý phái nào đó. Cô là học sinh ưu tú và sẽ luôn là một cô gái xinh đẹp trong mọi hoàn cảnh. Nhưng cũng như những người giỏi giang khác, Yukinoshita Yukino bị tách biệt khỏi vòng tròn xã hội. Tên cô ấy được đọc như “tuyết ở dưới tuyết” và nó rất hợp với cô. Cho dù cô xinh đẹp là thế, song cô không phải là thứ có thể chạm tới và chiếm hữu được. Điều duy nhất ta có thể làm chính là suy ngẫm về vẻ đẹp ấy.

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được làm quen với cô ấy thông qua sự kiện ngớ ngẩn này. Tôi cam đoan rằng bạn bè của tôi sẽ rất ghen tỵ khi được biết... Mà sao cũng được, nếu tôi có bạn.

Thế thì tôi nên làm gì với Quý Cô Xinh Đẹp này?

“Có chuyện gì vậy?”

Hình như tôi nhìn chằm chằm cô ấy hơi lâu. Yukinoshita nhìn lại tôi và nhíu mày như để tỏ ra không hài lòng.

“À, là lỗi của tôi. Tôi đang suy nghĩ về việc mình nên làm gì với những thứ ở đây.”

“Ý cậu là gì?”

"Vâng, ý tôi là, tôi được đưa đến đây mà không có thứ gì ngoài một lời giải thích khó hiểu.”

Thay vì “chậc – chậc”, cô ấy bày tỏ sự khó chịu của mình bằng cách đóng mạnh cuốn sách. Và chỉ sau khi trừng mắt giận dữ với tôi như thể tôi là con rận nước, cô nàng mới thở dài cam chịu rồi thốt ra vài từ.



“Tôi nghĩ cậu đúng. Chúng ta hãy chơi một trò chơi đi nào.”

“Một trò chơi?”

“Phải, trò chơi đòi hỏi cậu phải đoán đúng loại của câu lạc bộ này. Thế, câu lạc bộ này thuộc loại gì?”

Một trò chơi với cô gái xinh đẹp trong căn phòng kín...

Tôi chỉ cảm thấy có một chút yếu tố khiêu dâm trong lời đề nghị này, nhưng sự rung cảm do cô ấy mang đến không hề nhẹ nhàng mà giống với một con dao nhọn. Sắc nhọn đến mức khiến tôi tự hỏi không biết mạng sống của mình sẽ thế nào nếu thua cuộc. Cái bầu không khí lãng mạn, hài hước khi nãy đi đâu mất rồi? Không lẽ giống Kaiji sao? [2]

Tôi gục ngã trước áp lực, bắt đầu toát mồ hôi lạnh khi quan sát xung quanh trong nỗ lực tìm kiếm manh mối.

“Có thành viên nào của câu lạc bộ khác không?”

“Không hề có.”

Thế mà câu lạc bộ này vẫn có thể tồn tại như một câu lạc bộ cơ đấy? Tôi rất hoài nghi chuyện này. Nói trắng ra thì chẳng có lời gợi ý nào cả.

Đợi đã, ngược lại là không có thứ gì ngoài gợi ý mới đúng. Tôi không có ý khoe khoang nhưng kể từ khi tôi còn nhỏ, số bạn bè ít ỏi đã khiến tôi rất giỏi trong những trò chơi một người.

Tôi đặt khá nhiều niềm tin vào những quyển sách Lựa Chọn Chuyến Phiêu Lưu Của Bạn và các câu đố [3], thậm chí tôi nghĩ mình có thể giành thắng lợi trong các trò chơi đố vui ở trường. Vâng, nếu đó là một câu lạc bộ không chiêu mộ thành viên của câu lạc bộ khác thì những người này sẽ không thể tham gia. Tôi thu thập được nhiều thứ từ điều này. Một khi tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, câu trả lời sẽ trở nên rõ ràng.

“Một câu lạc bộ liên quan đến văn học chăng?”

“Thật sao? Thế thì lý luận của cậu là gì?” Yukinoshita hỏi tôi một cách hết sức hứng thú.

“Khung cảnh khác thường, không có trang bị đặc biệt và câu lạc bộ không bị giải tán bất chấp việc thiếu thốn thành viên. Nói cách khác, đó là một câu lạc bộ không đòi hỏi chi phí hoạt động. Cộng thêm việc cô đang đọc sách, câu trả lời đã rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu.”

Lý luận hoàn mỹ, tôi có thể nói như vậy về bản thân mình. Mặc dù không có thằng nhóc tiểu học đeo kính nào nói ‘Wow, thật sao?’ và gợi ý cho tôi, song đây là một chuyện chẳng mấy khó khăn. [4]

Nó sẽ khiến Quý Cô Yukino tỏ ra ngưỡng mộ và nói ‘tôi hiểu...’ với giọng hơi gắt gỏng.

“Sai rồi.” Yukinoshita tặng tôi một nụ cười ngắn đầy khinh miệt.

Việc này lập tức khiến tôi bị kích động. Cái gã quái quỷ nào nói cô là người không thể chê trách, là siêu nhân hoàn hảo chứ? Trông cô giống siêu nhân ác ma hơn. [5]

“Vậy câu lạc bộ này thuộc loại gì?”

Dường như Yukinoshita không quan tâm đến sự bực tức trong giọng nói của tôi, cứ như trò chơi này vẫn đang tiếp tục vậy.

“Được rồi, tôi sẽ cho cậu gợi ý lớn nhất có thể: Việc tôi đang làm ở đây chính là hoạt động câu lạc bộ.”

Cuối cùng thì cô ấy cũng cho tôi gợi ý, nhưng nó nào có liên quan đến câu trả lời. Tôi sẽ chỉ dừng lại ở kết luận cũ — một câu lạc bộ liên quan đến văn học.

Khoan đã... chỉ cần chờ một phút và bình tĩnh lại. Làm dịu nó. Dịu lại nào, Hikigaya Hachiman.

Cô ấy nói ‘không có bất cứ thành viên câu lạc bộ nào ngoài tôi’, nhưng câu lạc bộ vẫn hoạt động.

Nói cách khác, điều này chứng tỏ có các thành viên ảo? Sau đó câu chuyện sẽ xoay quanh việc các thành viên ảo thực sự là bóng ma. Đến cuối cùng, sự lãng mạn hài hước sẽ tập trung vào tôi và cô gái ma xinh đẹp.

“Một nơi nghiên cứu hiện tượng bí ẩn!”

“Tôi đã nói với cậu đây là câu lạc bộ...”

“C-Câu lạc bộ nghiên cứu hiện tượng bí ẩn!”

“Sai... Thật là lố bịch, ma không tồn tại đâu.”

Cô ấy không nói một cách dễ thương như: “B-Bởi vì, cậu biết đấy, chúng thực sự không tồn tại! Tôi nói vậy không phải vì tôi sợ chúng hay gì khác đâu!” Thay vào đó, cô ấy sử dụng tất cả sức mạnh của mình để nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ nhất, như muốn dùng mắt để nói “ngu thì phải chết”.

“Tôi bỏ cuộc. Tôi không tìm thấy manh mối nào cả.”

Chú thích:

[1] Matsushima Tomoko là một ca sĩ người Nhật bị tấn công cùng một lúc bởi sư tử và báo trong lúc đến Kenya quay một chương trình thực tế.
[2] Kaiji là một manga nói về nghệ thuật cờ bạc.
[3] Nhắc đến bộ sách Choose Your Own Adventure, đây là trò chơi mà kết cục của nhân vật liên quan mật thiết đến lựa chọn của người chơi.
[4] Nhắc đến thám tử Conan và câu nói nổi tiếng của cậu trong manga Thám Tử Conan.
[5] Nhắc đến chojin (siêu nhân) trong manga Kinnikuman.

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang