Thiệu Cảnh chậm rãi thu cánh tay về, sắc mặt không đổi, ánh mắt lần lượt nhìn sang mặt ba người. Ở bên trong năm cái đầu đường rẽ này thì chỉ mình đường hầm chính giữa bên trên vách tường còn có vết đao nhàn nhạt, khá mơ hồ, như có như không, không nhìn kỹ rất khó phát hiện đấy, cũng chính vì hắn phát hiện ra vết đao nên mới lựa chọn đường rẽ này.
Nhưng ba người còn lại vì lý do gì bọn hắn cũng chọn như thế nhỉ?
Một người là trùng hợp, hai người miễn cưỡng nói là may mắn, ba người, chẳng lẽ ba người tâm ý tương thông trùng hợp sao ? Thiệu Cảnh không tin, mà sắc mặc của ba người hiển nhiên cũng lộ vẻ không thể tin được.
Như vậy kết luận tự nhiên chỉ có một, Thiệu Cảnh chậm rãi nắm chặt nắm đấm của mình, trong lòng âm thầm mắng một tiếng.
Trên đời người có ý chí, người thông minh quá nhiều, thật là quá nhiều.
Sau một lát, vẫn là vị nam tử mặt tròn mập mập phá vỡ trầm mặc, ha ha cười cười nói nói:” Xem ra tất cả mọi người đều là anh hùng suy nghĩ giống nhau nha, như vầy thì chúng ta kết bạn đồng hành đi.” Dừng một hơi, ánh mắt của hắn quét qua ba người, có lẽ trong lòng có chút thành kiến khó chịu gì đấy, Thiệu Cảnh cảm thấy ánh mắt của hắn dừng lại trên người Tô Thanh Dung lâu hơn một chút. Sau đó vị nam tử mập lại nói tiếp :
“Chư vị, ta thấy mấy người chúng ta cũng coi như là có duyên, có thể cùng đi đến đây, không bằng mọi người cũng nhau làm quen một lần, tiếp tục đi cùng có thể chiếu ứng tốt lẫn nhau, dù sao trong động phủ này đằng trước đến tột cùng có cái gì bây giờ chúng ta cũng không biết.”
Nói xong, hắn nhìn nhìn chung quanh, thấy không có người mở miệng phản đối liền thỏa mãn gật đầu, tự giới thiệu mình:” Ta họ Lưu, tên một chữ Thượng.”
Thiệu Cảnh chần chừ một chút, nói:”Thiệu Cảnh”
Vị nam tử anh tuấn thoáng liếc nhìn Tô Thanh Dung, nói:"Lý Vô Tướng.”
Tô Thanh Dung đối với việc bị nam tử nhìn chăm chú không chút phản ứng ( quen rồi ), như trước bảo trì trầm mặc, ngay sau khi Thiệu Cảnh nghĩ rằng nàng muốn cự tuyệt thì nghe thấy nàng ung dung mở miệng nói:”Tô Thanh Dung.”
Sau khi mọi người tự giới thiệu tên, không khí vừa xấu hổ vừa đề phòng giữa bốn người đã giảm bớt được một chút, cho dù sắc mặt giá lạnh như Tô Thanh Dung cũng dễ nhìn hơn, nam tử mập mạp hiển nhiên là một kẻ giỏi thiết lập giao tế với người khác, tài ăn nói cũng không tệ, trong bốn người hắn cũng là người nói nhiều nhất, cùng Thiệu Cảnh và Lý Vô Tường trò chuyện vui vẻ, coi như là lãnh đạm Tô Thanh Dung hắn cũng cố cười với nàng hai câu.
Đường đi phía trước vẫn dài như vô tận, Thiệu Cảnh vừa đi vừa trò chuyện với Lưu Thượng nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ một giây nào cả, đi đến nơi đây sớm đã ở dưới mặt đất, theo lý thuyết ở nơi sâu trong lòng đất không thể như thế này, cảnh vật chung quanh, thậm chí cả không khí trong động phủ đều giống trên mặt đất đến kỳ lạ.
Trong lúc ý nghĩa nghi hoặc thoáng qua trong đầu hắn, sâu kín trong bóng tối cuối đường hầm xa xa chợt bốc lên một làn ánh sáng.
Thiệu Cảnh thân thể cứng đờ, dừng bước, nhãn tình nhìn chằm chằm vào vầng sáng màu trắng, hô hấp từ từ trở nên dồn dập, ba người còn lại cũng giống như hắn, tĩnh lặng.
Từ lúc tiến vào động phủ cho đến bây giờ, ngoại trừ những con đường bóng tối lờ mờ không có điểm cuối cùng, lần đầu tiên xuất hiện tình huống không giống như vậy, có lẽ trước mặt bọn họ chính là bảo tàng mọi người đang liều mạng tìm kiếm ?
Bỗng nhiên, không có bất kỳ báo hiệu nào, một người liền lao ra ngoài, là Lưu Thượng, cái kẻ nhìn qua có chút mập mạp giờ phút này lại hoành tráng vô cùng, chắc là tất cả sức lực của hắn đều bị lấy ra dùng hết. Thiệu Cảnh, Lý Vô Tường, Tô Thanh Dung sắc mặc đại biến, không dám chần chờ vội vàng đuổi theo.
Tiếng bước chân vội vàng dồn dập, tiếng tim đập mạnh thình thịch thình thịch, mọi người càng chạy nhanh về phía trước vầng sáng màu trắng càng sáng ngời, Thiệu Cảnh thậm chí nhìn thấy được cái vầng sáng kia giống như một cái bánh xe tỏa ra ánh sáng ở nơi cuối cùng đường hầm chậm chạp di chuyển, loáng thoáng còn có một thanh âm thần bí, giống như âm trầm, giống như đang kêu gọi lại mang theo chút ít thống khổ từ chỗ sâu trong quầng sáng truyền đến.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!
Thiệu Cảnh cắn chặt răng môi, có lẽ đã không còn có thể đè nén nhịp tim đập loạn cào cào, một cổ nhiệt huyết dâng lên vì kích động, mặt đỏ kiểm bàng, đến tột cùng trong quầng sáng có cái gì, có thể hay không cải biến con người khi còn sống ? Hay lại là bẫy rập cấm chế đoạt mệnh truy hồn, giết người hồn phi phách tán.
Lưu Thượng là người đầu tiên lao vào bên trong quầng sáng, trong khoảng khắc đó, Thiệu Cảnh và hai người đuổi sát ngay phía sau đồng thời nghe thấy hắn rống to một tiếng, một tiếng kích động mà run rẩy, sợ hãi.
Một giây sau, cả ba người đều lao vào chỗ nguy hiểm mà không hề do dự, giống như con thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Quầng sáng lưu chuyển, không một tiếng động nuốt bốn người vào, sau đó khung cảnh vẫn như cũ không thay đổi, trong đường hầm vẫn chỉ toàn bóng tối phảng phất từ xưa đến nay chưa từng xảy ra chuyện gì.