• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi hoang, ngôi miếu đổ nát, trời tối đen như mực, gió núi lay động rừng cây, tiếng xào xạc từ thật xa truyền đến quanh quẩn trong ngôi miếu rách nát thê lương, bóng mờ chập chờn đung đưa, tượng thần tàn tạ đến không chịu nổi cô độc trong bóng tối. - Ư...Tiếng rên rỉ yếu ớt của một người đàn ông vang lên từ góc tối của ngôi miếu đổ. Người này trở mình, sau đó có một bóng người vụt tới đứng sát lại bên cạnh ông ta, thấp giọng nói: - Sư phụ, người tỉnh rồi sao? Người đàn ông kia lẩm bẩm mấy tiếng không rõ ràng lắm, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, nói: - Tiểu Háo Tử, ta nghĩ, ta sắp chết rồi. - ... Ồ.Người đàn ông kia chờ một lát, nào ngờ ngoài một tiếng "ồ" ra, rốt cuộc cũng không nghe được thêm lời nào, lập tức giận dữ, quát lớn: - Đồ đệ bất hiếu, sư phụ sắp chết rồi, tại sao ngươi vẫn thờ ơ?- Sư phụ, nếu như mỗi ngày người đều nghe sư tổ nói chừng mười lần mấy câu như "sắp chết, sắp chết" thì cũng sẽ như vậy thôi.- Bốp!Một tiềng giòn vang, người kia vỗ lên đầu đồ nhi, tức giận nói: - Không được phép nói xấu sư tổ ngươi. Dừng lại một lát, người kia lại thở dài, nói xa xôi:- Đáng tiếc, ngây ngô sống trên cõi đời này, đến lúc chết ngay cả thứ thích nhất...- Đây.Đồ nhi ở bên cạnh nói một câu đơn giản rồi đưa một thứ tới, người kia vươn tay ra sờ sờ, bàn tay đưa qua đưa lại rồi lập tức phản ứng, cười lên ha hả, mở nút bầu rượu này ra rồi đưa lên miệng uống ừng ực một ngụm lớn, lúc này mới vô cùng thỏa mãn đặt xuống, thở dài: - Vị thật tuyệt, bây giờ ta có chết cũng không tiếc.- Ồ... Người kia liếc mắt trong bóng tối, nói: - Ngươi lấy rượu này ở đâu?- Trộm trong quán rượu trong thôn nhỏ ở dưới chân núi.- Là trộm sao...Người kia giãy dụa một lát, quay đầu lại nhìn thằng bé ở bên cạnh muốn nói lại thôi, ông ta chần chờ một lát, đưa bầu rượu lên miệng uống thêm một hớp rồi mới cười khổ: - Ừ, Tiểu Háo Tử, chuyện đó, sau này cố gắng đừng đi ăn trộm nữa.Tiểu háo tử giương mắt nhìn vị sự phụ không có chút sức thuyết phục nào, nhún vai nói: - Con biết rồi.Người đàn ông kia lại uống thêm hai hớp, đột nhiên lớn tiếng ho khan rất kịch liệt, thậm chí ngay cả thân thể cũng không ngừng co quắp theo tiếng ho khan. Tiểu Háo Tử vội vàng tiến tới, đứng ở phía sau miễn cưỡng ôm lấy thân thể của sư phụ, vỗ nhẹ nhè vào sau lưng để giảm bớt sự đau đớn cho ông ta. Nhưng người đàn ông vẫn ho khan kịch liệt, qua một lúc lâu mới dừng lại, chỉ thấy ông ta thở hổn hển từng ngụm lớn, một lúc lâu sau mới rên rỉ được một câu: - Mẹ nó, xem ra lần này ta thực sự phải chết rồi.Tiểu Háo Tử không lên tiềng mà chỉ đỡ người đàn ông nằm xuống, sau đó chính mình cũng nằm xuống bên cạnh ông ta. Trong gian phòng rách nát bốn bề đều bị gió lạnh như băng lùa vào khiến người ra run rẩy, chỉ có nơi hai thân thể dựa sát vào nhau là còn có chút ấm áp. Sư đồ hai người trong chốc lát đều không nói gì, trong bóng tối chỉ có tiếng thở dốc nặng nề và tiếng kêu rầu rĩ của loại côn trùng không biết tên văng vẳng bên ngoài phòng. - Sư phụ.Qua một lúc lâu, tiếng Tiểu Háo Tử vang lên trong bóng tối. - Không còn thuốc chữa sao?Người đàn ông kia cười một tiếng, nói: - Có chứ, tại sao lại không có thuốc chữa chứ? Ta cũng không mắc phải bệnh nan y gì, cũng không phải trúng kịch độc không thể giải. Nếu như có người tu chân có đại thần thông cứu giúp, hoặc là cho ta thiên tài địa bảo, dược liệu trân quý gì đó để cứu mạng, ta đương nhiên có thể sống tiếp.Tiểu Háo Tử yên lặng trong bóng tối. Người đàn ông ngẩng đầu lên rót chút rượu cuối cùng trong bầu vào bụng, sau đó không khỏi tiếc nuối ném bầu đi, thở hổn hển mấy hơi rồi nói: - Tiểu Háo Tử, ta sắp chết, trước khi chết ta có mấy lời muốn nói với con. Tiểu Háo Tử: - Ồ...Người đàn ông kia tức giận mắng: - Mẹ nó, trước kia mỗi lần lão tử xem kịch đến đoạn sinh ly tử biệt thế này, con cháu, người thân hầu hạ ở một bên đều khóc đến chết đi sống lại, tại sao hàng ngày ta lại phải trông thấy bộ dạng thế này của ngươi chứ?Tiểu Háo Tử im lặng một lát rồi nói sâu xa: - Người chết như đèn tắt, chết sớm đầu thai sớm, không phải đây vẫn là câu nói cửa miệng thường ngày của sư phụ sao? Hơn nữa con thấy cuộc sống kiếp này của sư phụ thật sự quá kém, nếu như sớm vào luân hồi, chưa biết chừng còn có thể hưởng phúc sớm hơn đó.Người đàn ông kia thiếu chút nữa bị những lời này của đồ đệ làm nghẹn chết, trợn trừng mắt lên nhìn một lúc lâu, khó khăn lắm mới hòa hoãn lại được, khoát tay cười khổ: - Bỏ đi, dù sao bộ dạng ban đầu khi ta nhặt được ngươi cũng đã cổ quái thế này rồi. Ừ, ta đã nói với ngươi rồi, người có chết cũng không sao nhưng không thể quên mất tổ tông, mặc dù sư phụ lăn lộn quá kém nhưng năm đó tổ tông của chúng ta từng là đại danh đỉnh đỉnh...Nói được vài câu, người đàn ông kia lại bắt đầu ho khan, thở dốc. Nhìn ông ta thở dốc như tựa như một ống bễ cũ nát, Tiểu Háo Tử thở dài, nói tiếp lời của ông ta: - Tổ tiên của chúng ta vốn là Thanh Vân môn, là đại phái tu chân đứng đầu thiên hạ một ngàn năm về trước, sau đó sư môn suy bại, bị hủy trong tay Thánh Linh cung của ma đạo, đệ tử chết đến tám chín phần mười, ngay cả linh sơn phúc địa do tổ sư khai phá ra cũng bị cướp mất, trở thành địa bàn của bọn chúng.Người đàn ông kia lại thở dốc một lúc, đến khi hơi thở ổn định lại mới nói tiếp: - Đúng vậy, thảm họa năm đó thực sự là nghĩ lại vẫn thấy sợ... Thôi, thời gian đã quá lâu, chúng ta không nhắc đến nữa. Dù sao từ đó về sau, những đệ tử của Thanh Vân môn may mắn chạy thoát đã truyền thừa lại rất nhiều chi nhánh. Chi nhánh Lưu Vân thai của chúng ta có nhân khẩu ít ỏi, lại không có một nhân tài nào, cuối cùng đều giống như sư phụ của ngươi, đã không còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện báo thù gì đó, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, ai còn nhớ được những chuyện xưa năm đó nữa. Chẳng qua gần đây có nghe nói chi nhánh Cửu Tiên phong xuất hiện một nhân vật rất lợi hại, ừ, ngày đó uống nhiều rượu nên cũng không nghe được rõ ràng lắm...Tiểu Háo Tử ngồi bên cạnh nghe, chỉ thấy tiếng thở dốc của người đàn ông này càng lúc càng gấp gáp, dường như không giống với mọi khi, trong lòng không khỏi hơi lo lắng, không nhịn được nói nhỏ: - Sư phụ, người đã mệt rồi, hay là nghỉ ngơi một lát trước đi? Người đàn ông cười khan một tiếng, giọng nói khàn khàn còn khó nghe hơn cả khóc, bàn tay run rẩy vươn ra lục lọi bên hông, sau đó lấy một cái túi nhỏ bằng vải xám ném cho hắn, nói: - Chiếc túi Lưu Vân này là vật truyền thừa duy nhất của môn phái, nhưng thứ còn lại đều đã bị đệ tử không ra gì là ta đổi lấy rượu uống hết rồi. Ài, không biết khi xuống dưới Cửu U Hoàng Tuyền, tổ sư của ngươi có lôi ta ra đánh một trận hay không.Tiểu Háo Tử ngồi im lặng trong bóng tối một lát, sau đó chậm rãi vươn tay ra nhận lấy. Người đàn ông kia lẩm bẩm mấy tiếng như đang tự trách mình, sau đó lại oán giận, nói: - Lại nói tiếp, ban đầu khi gặp phải biến cố, những đệ tử của các chi nhánh khác khi chạy trốn cũng đều cướp đoạt bảo bối mang theo, nếu không phải công pháp tu hành tuyệt thế thì cũng là linh bảo kinh thiên động địa, hoặc là linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo hiếm thấy trong nhân gian. Thanh vân môn kia là danh môn ngàn năm, bên trong cất dấu nhiều đến mức nào, của cải đương nhiên có rất nhiều, nhưng tổ sư của Lưu Vân thai chúng ta lại chỉ là một con mọt sách có đạo hạnh thấp kém, người khác đi tranh đoạt linh dược, bảo bối, người lại một mình chạy đi lấy một túi sách lớn trở về.- Khụ khụ, ngươi nói xem, đi đoạt sách cũng không sao, những thứ bí tịch, cổ phổ, kỳ phương kia, thứ nào cũng đều giá trị ngàn vàng, cho dù không lấy được công pháp tu hành tuyệt đỉnh, vậy thì tùy tiện lấy quyển sách như luyện đan, trận pháp, phù triện, luyện khí, luyện bảo cũng được rồi. Đằng này người lại làm ngược lại, lấy một đống những quyển sách tầm thường, không có chút tác dụng, không hợp lẽ thường, không giải thích được nào là Thiên Hạ Hoa Thảo toàn thư, Yêu Thú chí, Bác Vật tập, Kỳ Thạch ký trở lại...Người đàn ông kia nói đến đây liền không khỏi hơi kích động, xem ra sự oán giận này đã ẩn giấu trong lòng nhiều năm, khó khăn lắm mới nói được một lần khiến tinh thần cũng khá hơn nhiều, ngay cả trận ho khan cũng dừng lại. Tiểu Háo Tử ngồi im lặng ở bên cạnh, không biết có phải bị sư phụ trắng trợn oán giận tổ sư khiến cho sợ hãi hay không. Người đàn ông lải nhải oán giận một lát rồi mới ngừng lại, quay sang nhìn Tiểu Háo Tử, thở dài: - Tiểu Háo Tử, ngươi đi theo sư phụ như ta không được chỗ tốt gì mà đau khổ cũng phải chịu không ít, cho dù hiện giờ sắp chia ly nhưng trừ một túi sách vở rách nát ra, ta cũng không có gì để cho ngươi cả. Chẳng qua sư phụ sắp chết rồi, ngươi cũng đừng so đo, đến ngày giỗ của ta, ngươi phải nhớ kỹ thắp hương rót rượu cho ta đó.Tiểu Háo Tử: - ... Biết rồi, sư phụ. Người đàn ông cười cười, đột nhiên đưa tay ra xoa đầu đứa bé, giọng nói trở nên nhu hòa, thấp giọng nói: - Tương lai chỉ còn mình ngươi sống trên đời, phải biết cẩn thận một chút.Thân thể Tiểu Háo Tử run rẩy, không nói một lời. Người đàn ông nhìn nó, nói: - Nghĩ gì thế?Giọng nói của Tiểu Háo Tử hơi mê mang, nói: - Sư phụ, con muốn đi xem "Thương Hải Nhật Xuất" mà trước đây người đã từng nói.- Ừ, là thứ đó sao.Người đàn ông cười, ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp: - Thần Châu mênh mông, trải dài hàng tỷ dặm, cả đời của người phàm cũng chỉ thăm dò được chút ít mà thôi. Thương Hải Nhật Xuất kia đứng đầu trong bảy đại kỳ cảnh của Thần Châu, ở tại Bồng Lai tiên sơn tít xa ngoài biển rộng, tận cùng phía đông của Thần Châu, ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi. Chưa nói đời này ngươi sẽ không thể đi đến được bờ biển cách đây cả tỷ dặm, cho dù đến được biển rộng, trên Bồng Lai tiên sơn kia còn có tông phái cực lớn của tu chân giới, ngươi đi lên bằng cách nào?- Nghe lời sư phụ được không? Phải sống sót cho tốt, gặp việc khó khăn gì, chỉ cần da mặt dày một chút, nhẫn nhịn một chút thì sẽ qua. Ngươi xem những năm qua, không phải hai người chúng ta đều sống như vậy, hết ăn rồi lại uống sao? Người khác đánh chửi, chúng ta không có bản lĩnh chống lại thì cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.Ông ta hít thật sâu, nói nhỏ: - Phải sống cho tốt, biết không, Tiểu Háo Tử?Tiểu Háo Tử im lặng hồi lâu rồi mới nói: - Biết rồi, sư phụ.Người đàn ông thở dài một hơi rồi nằm xuống mặt đất. Không biết tại sao, dường như sau trận kích động vừa rồi, tinh thần của ông ta lại uể oải xuống rất nhanh, thấp giọng nói: - Thật là mệt mỏi, ta phải nghỉ một lát thôi.Ông ta im lặng một lát, đột nhiên lại tự nhủ: - Đáng tiếc, năm đó sư phụ thường nhắc đến Tru Tiên với ta, đời này ta lại không được nhìn đến...Tiểu Háo Tử nói: - Ngủ đi, sư phụ, trời sáng con sẽ gọi người dậy, sau đó lại đi kiếm rượu cho người uống.Người đàn ông nhếch miệng cười, nhắm mắt lại, nói: - Tốt.Sau đó nhẹ nhàng chép miệng rồi chợt cười khan: - Ồ, nếu như không còn cách nào khác, ngươi đến quán rượu dưới chân núi kia cũng được.Tiểu Háo Tử liếc mắt trong bóng tối, hơi bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, nói: - Con biết rồi.- Ha hả.Người đàn ông mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Bên ngoài ngôi miếu đổ nát trên núi hoang, gió núi càng lúc càng mạnh, thanh âm thê lương bi ai, cả trời đất đều xơ xác tiêu điều. ----o0o----Trời đã sáng. Vầng mặt trời nhô lên từ phương đông, ánh nắng ấm áp phủ xuống cả vùng đất này, vạn vật dường như cũng dần tỉnh lại, mấy trắng lướt nhẹ, cánh hoa nở rộ, sương đọng trên cỏ, ngay cả cơn gió nhẹ thổi qua cũng mang theo hương cỏ thom thoang thoảng khiến người ta không nhịn nổi muốn hít sâu từng ngụm thoải mái. Trên núi hoang, trong ngôi miếu đổ nát, thiếu niên quần áo rách tả tơi đưa lưng về phía thân thể sư phụ, không nhúc nhích nhìn thế giới bên ngoài đang dần sáng lên, tựa như không hề có cảm giác gì. chỉ là cũng không phải hắn đang ngủ say, trái lại con mắt hắn đang mở rất lớn, khác với bộ dạng lôi thôi rách nát, ánh mắt của hắn lại vô cùng trong sáng, khuôn mặt cũng xem như thanh tú của hắn thể hiện ra sự trưởng thành không phù hợp với tuổi tác. Nếu là người khác, từ nhỏ vẫn luôn lưu lạc góc biển chân trời với một người sư phụ như vậy, trải qua cuộc sống bữa no bữa đói, thường xuyên bị người đời xem thường, mỗi ngày đều giãy dụa cầu sinh, đương nhiên cũng sẽ trưởng thành hơn rất nhiều. Trời đã hừng sáng từ lâu nhưng hắn vẫn không xoay người lại, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng như thế, rất lâu không thay đổi. Phía sau hắn, người đàn ông trước đây vẫn tỉnh lại thật sớm, lắc đầu thở dài rồi kiếm rượu uống, hôm nay cũng yên lặng không có động tĩnh gì. Thân thể hai người dựa sát vào nhau, chút ấm áp đã nhẹ nhàng tản đi từ tối hôm qua, hôm nay, một chỗ ấm áp, một chỗ lạnh như băng. Trong ngôi miếu đổ nát, bức tượng thần một nửa người đã bị sụp đổ vẫn yên tĩnh ngồi trên đài hoa sen chỉ còn lại vài cánh hoa, không để ý đến đủ loại buồn vui ly hợp của thế gian này, nơi xa, mấy đóa mây trắng nhẹ nhàng trôi qua, gió núi phất phơ khiến rừng cây lay động xào xạc. Hôm nay, thời tiết có vẻ tốt. - Bịch!Trong ngôi miếu đổ nát, thân thể đứa trẻ kia cuối cùng cũng chết lặng đến không thể chống đỡ nổi, ngã về phía sau, sau đó, bàn tay hắn chạm phải khuôn mặt của người đàn ông. Nơi chạm vào, lạnh lẽo như băng.Theo truyền thuyết vào thuở sơ khai của vũ trụ, mọi vật hỗn mang, đất trời khó phân, âm dương lẫn lộn. Khi đó có cự thần Bàn Cổ sinh ra, khai thiên tích địa tạo ra trời đất mênh mông, chúng sinh ngày hôm nay. Trời đất bao la, thay đổi khôn lường, trên có trời xanh dưới có thổ địa, kiếp phù du như mộng, năm tháng trong nhân thế lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ trôi đi, mờ mịt mà không biết dấu vết. Bãi biển nương dâu, người đời sau nhìn lại dường như cũng chỉ là thay đổi như lật bàn tay. Cho dù là danh môn vô cùng phồn hoa hưng thịnh, nhân vật kiệt xuất từ ngàn năm trước hôm nay cũng đã sớm trở thành hoa cúc theo nước chảy về đông không thấy bóng dáng, chỉ khi người đời sau đọc sách lúc rảnh rỗi, ngẫu nhiên tưởng nhớ lại mới cảm thán thở dài mấy tiếng. Truyền thuyết từ xưa, phía trên bầu trời có Cửu Thiên Tiên Giới, bên dưới mặt đất là Hoàng Tuyền Minh Phủ, chỉ là chưa có ai từng ra mắt nên ngàn vạn năm này cũng chỉ truyền lưu sâu kín trong chốn hư vô mờ mịt. Chỉ có mảnh đất Thần Châu vô biên vô hạn, mênh mông vô cực với hàng tỷ sinh linh cùng sinh sống này vẫn phồn vinh hưng thịnh cùng với trời đất. Thế gian hôm nay đạo pháp thịnh vượng, người người hướng tới đại đạo trường sinh, mơ tưởng siêu thoát luân hồi, thuyết tu tiên cũng vì vậy mà càng ngày càng ăn sâu vào lòng người. Trong thiên hạ khó có thể đếm hết tất cả môn phái tu chân lớn nhỏ, nhỏ thì như môn phái chỉ có vài người, lớn thì chiếm cứ linh sơn vạn dặm, môn đồ hàng ngàn hàng vạn, các thế lực không lồ cũng xuất hiện vô số kể. Chúng sinh đông đảo, nhốn nháo, ngàn vạn năm nay, tất cả công pháp bởi sự nghiên cứu tìm tòi của vô số anh tài tuấn kiệt người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà truyền lưu đến nay đã sớm như trăm hoa đua nở, ngàn cuốn vạn chữ, khó có thể kể hết. Đất đai Thần Châu rộng lớn như thế, tuy có cả hàng tỷ nhân khẩu, vùng đất sinh sống trải dài ngàn vạn dăm nhưng cũng không thể chiếm cứ toàn bộ đất đai. Ngày nay người ta xưng vùng đất rộng rãi phì nhiêu đang sinh sống là Trung thổ, mà ở phía ngoài Trung thổ, phía đông là biển cả, phía tây là man hoang, phía nam là đầm lầy rộng lớn, phía bắc là băng nguyên. Những vùng đất bao la ít có người lui tới này, nghe nói gần như mỗi nơi đều rộng lớn hơn Trung thổ, chính là nơi mà yêu thú hoành hành, những khu vực vô cùng nguy hiểm có ở khắp nơi, nguy hiểm khó dò, nếu không phải là tu sĩ có đại thần thông thì không thể tìm tòi những bí mật này, trải qua thời gian dài càng trở nên thần bí khó lường, không phải là người bình thường có thể hiểu hết được.o0oLại nói đến vùng tây nam Trung thổ, nơi đây có một vùng hung hiểm tiếng tăm lừng lẫy tên là Vạn Yêu cốc, mặc dù lấy cốc làm tên nhưng trên thực tế lại là một vùng đất trũng trùng điệp trải dài cả mấy vạn dặm, bên trong sông núi chằng chịt, linh khí nồng đậm, chỉ riêng những dải núi dài cả ngàn dặm trở lên đã có vài dãy. Vốn là đất lành tu chân vô cùng tốt, chỉ là không biết tại sao một nơi linh sơn phúc địa như thế lại có vô số yêu thú quần cư, trong đó yêu thú mạnh mẽ hung ác đếm không hết, cho dù là tu sĩ thần thông quảng đại tiến vào nơi này cũng có rất nhiều người ngã xuống. Mà bên bờ vùng đất trũng khổng lồ này còn có tầng chướng khi kích độc màu đỏ thẫm được người dân bản địa gọi là Chướng Bích cao tới hơn năm mươi trượng, bao vây chặt chẽ Vạn Yêu cốc lại như một bức tường thành. Chướng khi này vô cùng độc, đừng nói là người bình thường chỉ cần chạm phải một chút cũng sẽ chết ngay lập tức, cho dù là người tu chân có tu hành thần thông đạo pháp nếu như không có phòng hộ mà bị lây dính phải cũng lành ít dữ nhiều, cho nên nơi này trở thành là hiểm địa nổi danh trong thiên hạ. Trăm ngàn năm qua, hung danh của Vạn Yêu cốc càng ngày càng lớn, hơn nữa yêu thú bên trong Vạn Yêu cốc đông đảo, trong đó lại có vài loại có thiên phú dị bẩm có thể không sợ hãi khí độc, xuyên qua Chướng Bích ra ngoài để làm hại nhân gian, vì vậy dân chúng bình thường đã sớm rời đi xung quanh Vạn yêu cốc, hoặc là rời xa nơi đây, hoặc tiến vào một trong mười mấy thành lớn xung quanh Vạn Yêu cốc, hoặc nương nhờ vào những thế lực được tông môn linh sơn che chở, dựa vào tường thành chắc chắn và sự bảo vệ của rất nhiều tu sĩ có đại thần thông mới có thể an tâm sinh sống. Chỉ là mặc dù yêu thú trong Vạn Yêu cốc nguy hiểm, hung tàn, nhưng đây cũng chỉ là đối với dân chúng bình thường, còn trong mắt những tu sĩ có tu luyện đạo pháp kia, đám yêu thú này toàn thân đều là bảo vật, trái lại lại có lợi ích rất lớn đối với người tu chân, đặc biệt là yêu đan, tinh hoa của yêu thú cao cấp, lại càng là vật báu mà đông đảo tu sĩ không ngừng săn tìm. Trừ điều đó ra, linh khí bên trong Vạn Yêu cốc nồng đậm, linh thảo, tài liệu trân quý có rất nhiều cũng khiến người ta vô cùng thèm khát. Bởi vì nguyên nhân đó, Vạn Yêu cốc hấp dẫn rất nhiều người tu chân tới đây tìm bảo vật, thậm chí có không ít môn phái tu chân trực tiếp dời vào bên tròng, vì vậy cũng khiến rất nhiều thành thị xung quanh Vạn Yêu cốc phồn vinh, trải qua mấy trăm năm phát triển, đến hôm nay vùng đất xung quanh Vạn Yêu cốc đã khá có quy mô, chỉ tính các môn phái tu chân lớn nhỏ đã có hơn ba trăm, tu sĩ phân tán bên ngoài lại càng lên tới cả ngàn vạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang