Một tiếng kêu bén nhọn đột ngột vang lên từ trong khóe miệng Cố lão đầu, rồi nó nhanh chóng bị thay thế bằng từng tiếng kêu đầy bối rối, kinh hãi và run rẩy, ánh sáng trong căn nhà gỗ đột nhiên bùng lên rồi tan biến, sau đó thì có một ngọn lửa bốc lên một cách đột ngột từ trong quả trứng "Độc Giác Long Quy" trân quý, sau khi hai cái lưỡi lửa cháy bùng bùng trực tiếp liếm vào mặt Cố lão đầu thì có một mùi hôi thối tràn ngập ra ngoài.
Cố lão đầu bị đau liền khua tay múa chân, dùng sức vung vẩy, cầm quả trứng "Độc Giác Long Quy" hôi thối vừa bùng lên ngọn lửa đang dần ảm đạm ném ra ngoài. Thiệu Cảnh đã sớm lùi lại nên có thể dễ dàng tránh qua, đứng cách quả trứng Độc Giác Long Quy hẳn một trượng và để mặc cho nó xẹt qua giữa không trung, cuối cùng quả trứng đập vào một vách tường, phát ra tiếng vỡ vụn rốm rốp thanh thúy rồi rơi xuống mặt đất, vỏ trứng chia năm xẻ bảy từ từ chảy xuống một chấy lỏng màu xám trắng kỳ quái.
Cố lão đầu đang liều mạng dùng cánh tay còn hoàn hảo đập đập lên khôn mặt bị ngọn lửa thiêu đốt, song ngọn lửa ấy hình như không phải là một ngọn lửa bình thường, mặc dù nhìn yếu ớt nhưng lão đập mãi nó vẫn không chịu tắt, cứ như vậy mà tản ra mùi hôi thối quỷ dị rồi không ngừng ở bùng cháy trên mặt của lão, quỷ dị hơn chính là ngọn lửa này rõ ràng đang bốc cháy không ngừng nhưng nó không để lại chút dấu vết nào trên mặt của Cố lão đầu, thậm chí ngay cả vết lửa cháy ám đen cũng chẳng thể nhìn thấy nhưng Cố lão đầu vẫn phải gào thét quay cuồng, thống khổ muôn dạng, một lúc lâu sau thì ngọn lửa quỷ dị ấy rốt cục cũng tự bị dập tắt.
Toàn thân Cố lão đầu đang không ngừng co quắp và run rẩy, giống như chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể cũng đã bị ngọn lửa hôi thối ấy đốt sạch, cả thân thể chậm rãi cứng ngắc lại, thất khiếu bắt đầu đổ máu, song cho tới bây giờ này lão vẫn chưa bị chết, vẫn cố vặn vẹo gương mặt nhăn nhúm và dùng đôi mắt dữ tợn để nhìn Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh không thèm trốn tránh cái ánh mắt dọa người ấy, ngược lại hắn đang đứng nhìn cái lão già độc ác này bằng ánh mắt bình tĩnh, thậm chí sự bình tĩnh khó hiểu ấy còn khiến cho hắn lộ ra nét mặt thâm trầm mà một kẻ ở tuổi trẻ nên có. Chỉ chốc lát sau, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: "Thật lâu trước kia, sư phụ từng kể với ta rằng trên đời này có rất nhiều người tốt, nhưng những năm gần đây ta phải chứng kiến cuộc đời của nhiều người, làm cho ta cảm thấy có lẽ vì hắn đã uống rượu say nên mới nói những lời say."
Cố lão đầu sắp chết đột nhiên lại phải nghe hắn nói một câu chả hiểu gì cả, bất giác sờ lên tóc, trong lòng lão vừa mắng gã trẻ tuổi đứng trước mặt và hiện lên những suy nghĩ kỳ quái, hắn có sư phụ không nhỉ? Tất cả đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông ở nơi này đều chỉ được truyền pháp môn cơ bản nhất để tu hành đến Luyện Khí Cảnh, căn bản không có sư trưởng chỉ dạy, chỉ có những đệ tử đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh mới có thể chính thức vào lạy ở sơn môn, sau đó trải qua nghi thức bái sư để xin một vị trưởng lão hoặc sư trưởng nhận làm môn hạ, lúc này mới chân chính có sư phụ, cũng chính là từ khi đó mới bắt đầu được sư phụ chỉ cho con đường đi tươi sáng và học những pháp thuật, thần thông chân chính có uy lực khổng lồ của Huyền Thiên Tông.
Thiệu Cảnh nhìn Cố lão đầu, lại nhìn thoáng qua về phía quả trứng đã bị nghiền nát và vứt lăn lóc dưới chân tường rồi nói:
"Tại sao phải hại ta?" Hắn dùng một ngữ điệu rất thành khẩn hỏi Cố lão đầu: "Ta cảm thấy chính mình chưa bao giờ đắc tội với ngươi, trước ngày hôm nay thậm chí hai người chúng ta còn không quen biết nhau mà."
Cố lão đầu lạnh lùng quan sát hắn, ngoại trừ khuôn mặt vặn vẹo trông khá dữ tợn dọa người thì nét mặt của lão cũng không có biểu lộ điều gì khác, trong đôi trắng nhiều đen ít của lão đang từ từ sáng lên hai ngọn lửa đầy ác độc và không trả lời Thiệu Cảnh, có điều trong hai con mắt của lão phát ra những tia mê hoặc, dùng hết khí lực cuối cùng của mình để khàn giọng nói: "Làm sao ngươi có thể phát hiện?"
Lúc này bỗng có một thanh âm tinh tế truyền tới từ trong góc tường, ánh mắt của Thiệu Cảnh và Cố lão đầu đều bị thu hút mà nhìn về nơi đó, từ trong cái vỏ trứng bị nghiền nát có một cái chân run lẩy lẩy bẩy đang thò ra ngoài, ngọ nguậy một hồi trong đám chất lỏng màu trắng xám sền sệt, cuối cùng cả người nó cũng chui ra được và để lộ một cái đầu cùng thân thể non nớt.
Dường như đó là một loài động vật mà cả hai người đều hết sức quen thuộc.
Thiệu Cảnh im lặng trong chốc lát rồi chỉ vào kia quả trứng và nói: "Đây không phải là Độc Giác Long Quy, trứng Long Quy thật dài ba thước sáu tấc, cao gần đến hông của con người. Loại vỏ trứng màu vàng trắng này là loại trứng có yêu lực thấp nhất, thậm chí còn là quả trứng "Trư Xà" hạ đẳng trong những quả trứng của của đám yêu thú cấp một. Nghe nói loại yêu thú này sinh ra vốn đầu heo thân rắn, ngoại trừ thân thể có khí lực lớn một chút thì yêu lực thấp đến đáng thương, không tốt tý nào. Duy nhất kỳ lạ là loài Trư Xà mặc dù cùng sinh ra một đợt trứng, nhưng những con yêu thú nở ra lại được chia làm hai loại, một loại là những quả trứng bên trong có chứa một ít yêu lực, sau một thời gian phá trứng chui ra chính là yêu thú Trư Xà; một loại khác số lượng cực ít, nhưng sau khi phá vỏ chui ra lại chẳng có chút yêu lực nào, coi như là một loại dị biến, yêu thú sinh ra từ những quả trứng như thế chính là một con Trư hàng thật giá thật."
Hắn cười cười, rồi chỉ vào Tiểu Trư hai màu đen trắng đang đứng bên chân mình và giải thích thêm một câu: "Chúng chính là loài yêu thú cùng họ với Tiểu Trư mà ta nuôi dưỡng này đấy."
Cố lão đầu bị kích động nên cơn tức giận hiện đầy lên mặt, hai con mắt như muốn phun ra lửa, thân thể vừa mới trở lại bình thường đột ngột bị run rẩy, bộ dáng loại quỷ dị nầy không khỏi khiến cho Thiệu Cảnh vô ý lùi về phía sau một bước, trong lòng bỗng dưng âm thầm khen ngợi sinh mệnh của lão đầu này thật mạnh mẽ, quỷ quái và thần kỳ.
"Ta muốn ngươi chết!" Hình như hắn đã dùng hết tất cả sức lực cuối cùng để hét một câu khàn khàn mang theo vô cùng vô tận oán độc, "Lão Tử có chết cũng muốn kéo ngươi chết cùng. . ."
Thanh âm đột nhiên biến mất, lần này, hình như kỳ tích cuối cùng đã đi tới phần kết, Cố lão đầu toàn thân run rẩy nói không ra lời, một lát sau đột nhiên hai mắt trợn trừng lên rồi phun từng ngụm máu ra khỏi miệng, sau đó vô lực nghiên về phía bên cạnh rồi cứ như vậy xụi lơ ngã xuống. Thiệu Cảnh đứng ở một chỗ đợi một hồi vẫn không thấy lão nhúc nhích gì cả, lúc này mới cẩn thận đi lại gần lấy tay dò xét hơi thở của lão.
Không còn hô hấp.
Thiệu Cảnh nhíu mày rồi từ từ đứng lên, ánh mắt ngừng lại ở trên thi thể của Cố lão đầu một hồi, trong đôi mắt dần dần toát ra vẻ suy tư. Đứng tại chỗ một lúc lâu thì hắn lắc đầu rồi xoay người định bỏ đi, bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe trong khóe mắt của hắn, "Ủa" một tiếng và đi tới góc tường. Giờ phút này con heo nhỏ vừa mới chui ra từ trong vỏ trứng hình như đã chết, đôi mắt còn chưa kịp mở ra, cuộn tròn thành một cục trong đám chất nhầy. Da của nó có màu vàng nhạt, trông khá béo mập, chỉ trên người nó có khá nhiều mảng đen không có quy tắc trải rộng khắp toàn thân.
Có điều hiển nhiên Thiệu Cảnh không có nhiều hứng thú với con heo nhỏ này, chỉ là sau khi hắn liếc ánh mắt nhìn qua một cái thì đã bị cái hộp gỗ màu đen cùng bị vứt đến nơi này thu hút. Bởi vì bị ném khá mạnh lên tấm vải tơ màu xanh lam vải tơ đã bị rớt ra ngoài, mơ hồ lộ ra một góc giấy trắng. Thiệu Cảnh tiện tay bẻ một miếng gỗ nhỏ từ đồ vật nằm bên cạnh trên mặt đất gảy gảy hai cái thì có một trang giấy nhỏ lộ ra từ dưới tấm vải tơ tắm màu xanh lam, trên đó viết một hàng chữ nhỏ:
‘’Thanh Thủy Các trong Tiểu Hồ Thành’’.
Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào trang giấy này một lúc, chân mày từ từ nhíu lại, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, đứng lên và không dừng lại, bước đến cửa phòng rồi rời khỏi nơi này.