• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Long lùi trở về quầy hàng của mình nhanh như con thỏ, ánh mắt đảo qua năm đống thảo dược Thiệu Cảnh vừa chỉ, đều là loại thảo dược tầm thường nhất, rẻ mạt nhất, hai đống trong số đó chính là Hôi Thạch thảo giống loại mà Thiệu Cảnh mới vừa xem bên quầy của Mã Lão Thất. - Lẽ nào mục tiêu hôm nay của tiểu tử thối này chính là đồ trong quầy hàng của ta sao? Lý Long suy nghĩ thật nhanh, lập tức oán hận trong lòng, sớm biết như thế thì khi mở quầy hôm nay phải xem xét tỉ mỉ những từng gốc thảo dược này mới đúng. Chỉ là lúc này khi hắn tiện tay lục xem, số lượng năm của năm đống thảo dược rất nhiều, trong chốc lát làm gì xem rõ được, mà Thiệu Cảnh ở bên cạnh lại đang thúc dục.- Này, có bán hay không thì nói một câu, không bán ta còn đi chỗ khác mua, quầy bán thảo dược trong Nam Sơn thành này không có một trăm thì cung có tám mươi, ta không tin là không thể mua được.Nhìn Thiệu Cảnh đứng dậy muốn đi, Lý Long quýnh lên, thốt: - Đừng, đừng đi, ta bán!Bất kể thế nào thì cũng phải làm ăn, mặc dù trong lòng vẫn còn thấp thỏm bất an nhưng Lý Long vẫn cắn răng gói năm đống thảo dược kia lại rồi đưa cho Thiệu Cảnh, sau đó khi ra giá lại tăng lên ba phần, nào ngờ Thiệu Cảnh trở mặt vô tình, vừa rồi còn gọi đại thúc rất thân mật nhưng lúc trả giá lại sắc bén như đao, không những không chịu trả thêm mà còn lấy lí do mua với số lượng nhiều để ép Lý Long giảm giá hai mươi phần trăm, nói nếu không được như vậy hắn sẽ không mua. Vóc người Lý Long cao lớn hơn hắn, bộ dạng hung hãn hơn hắn nhưng lúc này nhìn qua lại rất chật vật, đến cuối cùng khi quy ra tiền bán, vẻ mặt hắn lụi bại, vừa bán được đồ mà không hiểu sao vẻ mặt hắn lại không khác gì mới thua trận, vô cùng buồn cười. Những linh thảo nhất phẩm này đều là thứ rẻ tiền, tổng cộng toàn bộ cũng chỉ có giá bốn viên linh thạch, Thiệu Cảnh ném bốn viên linh thạch cho Lý Long rồi quay đầu cười nói với Mã Lão Thất vẫn còn đang nghi ngờ không dứt: - Này, Mã Lão Thất, ông có bán đống Hôi Thạch thảo kia không?Sắc mặt Mã Lão Thất lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cắn chặt răng, oán hận nói: - Mẹ nó, không bán, bây giờ lão tử sẽ đến cửa hàng Kim Cốc để nhờ người giám định xem có phải thực sự có linh thảo khác lẫn lộn vào hay không?Thiệu Cảnh cười xuề xòa, nhắc nhở hắn: - Mã Lão Thất, ông cũng đừng quên, giá cả khi giám định hàng hóa tại ba cửa hàng lớn nhất trong Nam Sơn thành ít nhất cũng là một viên linh thạch, đống Hôi Thạch thảo này của ông còn chưa đến giá đó đó.Trên trán Mã Lão Thất toát mồ hôi, sắc mặt tái xanh không khác gì một tên cờ bạc đem bảng hiệu của mình đi đánh cuộc với người khác, nghiến răng nghiến lợi rồi đột nhiên rống to, cả giận nói: - Mẹ nó, lão tử bất kể giá nào! Vừa dứt lời, hắn một tay cầm bó Hôi Thạch thảo kia lên, một tay thu gom quầy thảo dược lại, ngay cả buôn bán cũng không làm nữa, trực tiếp đi về phía một cửa hàng khá có khí thế ở đằng xa. Thiệu Cảnh nhún vai rồi quay lại cười nói với Lý Long: - Lý đại thúc, người này rất kỳ quái đúng không?Lý Long cười khổ, lần đầu tiên hắn không chế nhạo Mã Lão Thất mà trái lại lại có vài phần đồng tình, nhưng ngay sau đó hắn lại không nhịn được nhìn những linh thảo Thiệu Cảnh đang cầm trong tay kia, cảm thấy hàm răng cũng hơi ê ẩm.Thiệu Cảnh cũng không để ý đến hắn, cười lên ha hả rồi xoay người rời đi. Đi dọc theo con đường đá trong khu chợ, một trận gió nhẹ thổi qua mặt mang theo vài phần lạnh lẽo, hai bên đường đều là tiếng rao hàng. Đứng giữa khung cảnh ầm ĩ, hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa, Âm Hổ sơn nguy nga cao vút bị mây đen bao phủ tựa như một người khổng lồ núp trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thành nhỏ dưới chân này. Không lâu lắm, Thiệu Cảnh thuận đường đi tới một cửa hàng lớn, cửa hàng này cao bốn tầng, tường vàng ngói xanh, cửa lớn rộng mở, bên trên treo một tấm biển chữ vàng nền đen, viết bốn chữ to "Cửa Hàng Kim Cốc"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK