Đêm hôm đó, cho dù là những sư phụ quyền uy ở bên trên hay đám đệ tử học tập ở bên dưới của Huyền Thiên Tông đều náo loạn, mặc dù đã có mấy vị trưởng lão ra mặt trấn an chúng đệ tử sau đêm dị tượng nhưng khi Thiệu Cảnh trở về ngọn núi Thiên Thanh vẫn có thể cảm giác được một ít sự sợ hãi và hỗn loạn ở trong môn phái. Không có ai biết dị tượng cổ quái bất thình lình xảy ra vào đêm hôm trước rốt cuộc là cái gì, mà ngay cả bốn vị trưởng lão chân nhân vốn được đám đệ tử công nhận có kiến thức uyên bác, thần thông quảng đại nhất của Huyền Thiên Tông cũng im lặng, không nói một lời.
Một điều may mắn là cảnh tượng kỳ dị ấy chỉ xảy ra trong thời gian khá ngắn ngủi mà thôi, nên mọi người cũng không quá hoảng hốt. Thiệu Cảnh cũng không có thay đổi gì nhiều vì sự chú ý của hắn lúc ấy hoàn toàn đã bị cuốn vào trong cuộc chiến với con yêu thú Ma Nha Lang mất rồi, trên thực tế cảnh tượng kỳ dị sau khi chín con rồng khổng lồ hóa thành chiếc cự đỉnh xoay tròn trên bầu trời ước chừng chỉ kéo dài trong khoảng thời gian bằng nửa nén hương cháy là đã biến mất, sau đó thì bầu trời lại trở về với mây đen thâm trầm và màn đêm sâu thẳm, bóng tối lặng lẽ buông xuống bao phủ ngọn núi giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy.
Nhưng mà có rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức không thể đếm được đã có bao nhiêu người trên dưới các tông đường của Huyền Thiên Tông đồng loạt nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, làm sao họ có thể nói rằng chẳng có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm qua được. Đêm đó bốn vị trưởng lão quyền uy nhất của Huyền Thiên tông đều đi ra xuất hiện trước mặt mọi người, mặc cho trong lòng của bốn vị trưởng lão nghĩ như thế nào thì sự tin tưởng của chúng đệ tử dành cho họ vẫn đầy tin tưởng, bởi vì xưa nay mỗi khi nhìn thấy họ thì đám đệ tử đều cảm thấy trên người họ tản ra sức mạnh và quyền uy, tuy cảnh tượng kia đúng là kỳ dị kinh người nhưng các trưởng lão đã truyền lời trấn an, xem ra nguy hiểm cũng không lớn bao nhiêu.
Hơn nữa mặc dù bầu trời xuất hiện đầy những cảnh tượng quái dị, ánh sáng màu đỏ bao phủ toàn bộ dãy núi nhưng trên thực tế lại không có một đệ tử nào bị tổn thương, điều này khiến cho sự lo lắng trong lòng rất nhiều người được dẹp yên không ít, có lẽ đấy chỉ là một màn thiên địa dị tượng xảy ra tình cờ?
Sau mệnh lệnh của các vị trưởng bối thì tất cả chúng đệ tử tụ tập ở một chỗ đều phải trở về những vị trí được chia hoặc trở về các phòng ngủ, chỉ có điều sau khi mấy vị trưởng lão rời đi vẫn có không ít đệ tử tụ tập ở ngoài phòng, hai ba người thành một nhóm nhỏ cùng nghị luận. Đúng vào lúc đó Thiệu Cảnh trở về núi nên đã hiểu được tất cả mọi chuyện đều xảy ra như vậy.
Một ngày kia, là ngày mồng ba của tháng bảy.
Lúc Thiệu Cảnh trở về căn phòng của mình ở trên tầng thứ hai mươi bốn thì nhìn thấy những đệ tử lúc đầu cùng hắn ở cùng một chỗ quỳ lạy trưởng bối xin gia nhập môn phái Huyền Thiên Tông, có năm, sáu người đứng tụ tập một chỗ ở bên ngoài đang thấp giọng đang đàm luận điều gì đó. Một nam tử có thân hình cao lớn đứng ở trong đám người ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiệu Cảnh đang đi tới từ con đường núi liền giơ tay vẫy vẫy gọi hắn, lớn tiếng nói: "Thiệu Cảnh, nơi này."
Đó là Đoan Mộc Hổ, ở tại căn phòng số mười trên tầng thứ hai mươi bốn , ngoại trừ nữ tử Tô Thanh Dung chẳng gặp bao giờ thì hắn chính là hàng xóm còn lại của Thiệu Cảnh. Ở gần nhau hơn ba tháng nên hắn cũng nói chuyện với Thiệu Cảnh khá nhiều, hai người có thể coi là bạn thân, giao tình cũng không sai.
Thiệu Cảnh đi lại gần nhìn một chút thì thấy chung quanh có nam có nữ, đều là những người trong nhóm đệ tử dưới chân núi ngày trước cùng hắn quỳ lạy để làm đệ tử Huyền Thiên tông, có điều trong đó không có Tô Thanh Dung. Nói về những người này hình như một sợi dây tình cảm mơ hồ, mặc dù không ai nói ra nhưng so với đám đệ tử khác của Huyền Thiên Tông thì mối quan hệ giữa mười một người bọn họ thân cận hơn rất nhiều.
Thấy Thiệu Cảnh đến gần, mấy người khác đều gật đầu hoặc chào hỏi, Đoan Mộc Hổ còn thấp giọng nói nhỏ với hắn: "Trên ngọn núi ở đằng trước có cảnh tượng cổ quái, ngươi đã nhìn thấy chưa?"
Thiệu Cảnh gật đầu, nói: "Lúc ta ở dưới chân núi đã thấy được, vô cùng kỳ lạ, từ bé tới giờ ta chưa từng thấy cảnh tượng gì dị như thế."
Đoan Mộc Hổ cau mày nói: "Đúng thật, ta cũng chưa từng thấy qua."
Ba người đứng bên cạnh đều không hẹn mà cùng gật đầu, trong đôi mắt của họ đều lộ ra sự khó hiểu và bất ngờ, trong đó có hai nam một nữ, nữ tử trẻ tuổi gương mặt xinh đẹp chính là Lý Dục Tú, nhưng giờ phút này trên mặt nàng chỉ toàn nét sầu lo, đầu tiên nàng nhìn chung quanh một chút rồi sau đó thấp giọng nói: "Mới vừa rồi chưởng giáo chân nhân cùng ba vị đại trưởng lão cũng đi ra nói chuyện, nói rằng linh khí của dãy núi này dư thừa nên tình cờ bắn ra dị tượng, chẳng có gì lạ, là điềm lành cho môn phái, cho chúng ta không cần phải lo lắng."
Thiệu Cảnh ồ một tiếng, khẽ gật đầu không nói nhưng trong lòng thầm nghĩ mấy vị trưởng lão chỉ nói vớ va vớ vẩn, lại còn nói với đám đệ tử là linh khí trong núi bị dư thừa nên bắn ra nữa chứ. Chẳng qua là hắn nhìn ra lệ khí ở bên trong ánh sáng yêu dị nên tự biết kiên quyết không thể có nửa điểm quan hệ cùng với cái điềm lành mà bọn họ nói ra được.
Mấy người ở ngoài phòng thấp giọng tán truyện một lát, trong lòng của mỗi người đều có chút bất an, chẳng qua họ đều biết là cuối cùng cũng sẽ chẳng thu được cái kết quả gì khi cứ đứng nói chuyện phiếm như thế này, ngẩng đầu thấy bầu trời đêm khuya tăm tối, ngoảnh mặt nhìn lại thì rất nhiều đệ tử của Huyền Thiên tông vừa mới tụ tập ở ngoài phòng bây giờ đã dần dần tản đi, mấy người bọn họ cũng chẳng còn lời nào để nói liền tính toán rời đi. Chẳng ai ngờ đúng vào lúc mọi thứ đang yên lặng như thế này đột nhiên lại có một tiếng kêu bén nhọn từ phía một căn nhà gỗ truyền đến, không biết cái góc nào ở bên trong căn nhà ấy đang truyền ra một tiếng kêu đầy thống khổ:
"A. . ."
Một tiếng thét chói tai nhất thời đánh vỡ đêm khuya yên tĩnh, giống như một cục đá rơi vào mặt nước phẳng lặng khiến cho mặt nước xung quanh gợn lên từng cơn sóng dập dờn rung động. Chỉ chốc lát sau rất nhiều thanh gậy rỗ bị rút ra, sau đó thì rất nhiều đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông đều chạy đi tìm kiếm lấy nơi mà tiếng chói tai tê tâm liệt phế ấy vừa phát ra.
Đây chính là duyên cớ khiến cho tất cả những người sống trong cái lầu hai mươi bốn tầng vốn đang chuẩn bị tản mát trở về phòng ngủ đều xoay người trở lại đi tới cái lan can ở ven đường cúi đầu về phía dưới nhìn khắp mọi nơi ở xung quanh.
"Có chuyện gì xảy ra thế?" Đoan Mộc Hổ đứng ở bên cạnh Thiệu Cảnh, từ ánh mắt của hắn nhìn lại chỉ thấy mới một đoạn thời gian ngắn mà đã có rất nhiều đệ tử nhập môn của Huyền thiên tông đều đứng gần cái lan can ven đường nhìn lên nhìn xuống, bộ dáng của mọi người không khác nhau nhiều lắm, đều là loại hết nhìn đông rồi lại nhìn tây chờ xem náo nhiệt.
Xem ra tất cả mọi người đều tương đối nhạy cảm với một tiếng hét như vậy một cái ban đêm à.
Thiệu Cảnh nhìn ra xa trong chốc lát, sau đó thấp giọng nói: "Ngươi nhìn tầng thứ mười ba đi, hình như là nơi đó."
Đoan Mộc Hổ có thân hình cao lớn, lại thêm hắn đang đứng ở vị trí cao nhất trên tầng thứ hai mươi nên sau khi nghe thấy tiếng Thiệu Cảnh trả lời liền đưa mắt nhìn ra xa, sau một lát bỗng nhiên khóe miệng hắn khẽ hừ một tiếng, nói: "Chắc là Cố lão đầu lại đang phát điên?"
Thiệu Cảnh vươn tay lau đi giọt nước mưa rơi ở trên trán qua kẽ hở trên trần lầu, suy nghĩ một chút và thản nhiên nói: "Hôm nay là đầu tháng ba, nghĩ lại thì chắc đúng là hắn rồi."
Một tiếng này rống gọi bén nhọn kéo dài qua một lúc lâu mới chịu ngừng lại, nhưng là không đợi mọi người kịp phản ứng thì lại thêm một tiếng thét chót tai giống hệt như tiếng rống vừa rồi truyền đến, lúc này phần lớn mọi người đã đã nhìn thấy nơi phát ra thanh âm.
Căn phòng thứ bảy trên tầng mười ba.
Không ít đệ tử nhập môn bởi vì tò mò mà dần dần từ bốn phương tám hướng xúm lại đi tới căn phòng ấy, chỉ có điều còn có nhiều người không bước đi mà vẫn đứng ở một chỗ hơn đám người ấy. Ở trên tầng thứ hai mươi bốn, Thiệu Cảnh và Đoan Mộc Hổ vẫn đứng yên một chỗ, không có ý muốn di chuyển cước bộ, Lý Dục Tú đang đứng ở một cánh cửa cách hắn không xa đang nhìn xuống phía dưới, bỗng nhiên lắc đầu khẽ thở dài một tiếng rồi nói: "Hắn đã hết hy vọng nhưng lại nhìn không ra."
Thiệu Cảnh im lặng, không nói gì.
Tiếng kêu bén nhọn giống như có con sói hoang đang gào thét trên đỉnh núi, tràn đầy phẫn uất oán độc cùng sự đau đớn không cam lòng khiến cho đáy lòng của những người nghe thấy chợt cảm thấy lạnh giá, đông đảo đệ tử vây quanh đi tới nhưng đều vô tình vô ý giữ một khoảng cách với cánh cửa bằng gỗ, chậm rãi tạo thành nửa vòng tròn nhưng không có người nào có ý định tiến lên rồi mở cửa dò xét.
Bị nhiều con mắt vây xung quanh nhìn trừng trừng nhưng cánh cửa bằng gỗ vẫn không nhúc nhích, chỉ có tiếng kêu the thé, thê lương sắc lạnh phát ra ở bên trong như đang trả lời, tiếng kêu vẫn không dừng lại, một tiếng rồi lại một tiếng, không hiểu người ở trong phòng khổ sở như thế nào mà cứ phải kêu rống lên như vậy.
"Tránh ra, tránh ra!"
Phía sau đám người vây xem bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng quát lớn, sau đó chúng đệ tử rối rít lùi lại, dời sang hai bên để tạo thành một con đường nhỏ, có hai người đang đi tới từ vòng tròn đằng sau đám người.
Thiệu Cảnh đang đứng thật xa ở trên tầng hai mươi bốn đột nhiên nhướng mày, Đoan Mộc Hổ đừng ở bên cạnh chợt là cười lạnh một tiếng nói: "Là Vệ Trọng? Hắn phải có cái ý gì tốt thì mới tới đây!"
Môi của Thiệu Cảnh khẽ nhúc nhích, hắn đang muốn mở miệng bỗng nhiên cảm thấy điều gì đó liền quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy căn phòng bên trái phòng mình, chính là phòng số mười hai trên tầng thứ hai mươi bốn bồng nhiên mở ra.