Bốn người một đường im lặng bước đi, giữa họ không được thân thiết mấy bởi mỗi người đều đi cách nhau một khoảng khá xa, im lặng, trầm mặc duy trì cảnh giác để đề phòng lẫn nhau. Thiệu Cảnh biết, gã trung niên mập mạp cùng nam tử trẻ tuổi bề ngoài anh tuấn thỉnh thoảng đều vụng trộm liếc nhìn về phía Tô Thanh Dung, bây giờ, đường hầm đã xa mặt đất, bóng tối sâu trong lòng đất, bên trong bóng tối phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn.
Tô Thanh Dung từ đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu ngượng nghịu nhìn xuống đất, không giống ba nam tử ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nàng cố gắng đi chìm vào trong bóng tối nhưng như cũ lại không thể che đậy những đường con ôn nhu mỹ lệ, dường như nàng cảm thấy hoặc cũng biết cái gì đó, cứ như vậy im lặng đi cuối cùng đằng sau bốn người.
Tiếng chân bước nhẹ âm thầm dội trở lại trong động phủ, bống người trầm mặc lẳng lặng đi trong đường hầm quanh co, bước tới, bước tớt, bỗng nhiên nam tư mập mạp đi đầu tiên ở trước dừng lại, bực tức mắng một câu nói:”Móa nó, không dứt rồi.”
Thiệu cảnh và hai người đi sau đều nhíu nhíu lông mày, lại một lần nữa năm đoạn đường rẽ giống nhau y như đúc xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Từ lúc bắt đầu tiến vào động phủ, đây là lần thứ năm gặp phải đường rẽ rồi vậy mà đằng trước vẫn chỉ là bóng tối, không nhìn ra một chút hy vọng gì cả, còn sau lưng thì không còn ai đi theo nữa rồi, một bóng người cũng không trông thấy.
Sắc mặt bốn người rất khó coi.
Sau một lúc lâu vị nam tử mặt tròn hơi mập cười khan một tiếng, nói:” Xem ra chúng ta cũng phải ở chỗ này tách ra, không biết chư vị là muốn tuyển chọn con đường nào?”
Thiệu Cảnh im lặng, Tô Thanh Dung cũng không nói chuyện, ngược lại gã nam tử tiêu sái anh tuấn giương mày kiếm lên mỉm cười nói :"Lão huynh, ngươi tuyển trước đi.”
Vị nam tử mập sắc mặt hơi đổi, không có gật đầu đồng ý chỉ nở nụ cười ha ha hai tiếng, đôi mắt chậm rãi híp lại, nói:” Chư vị cùng nhau tuyển đi, chọn xong thì là con đường của mình, còn có thể tìm được bảo tàng của thần tiên hay không thì phải dựa vào vận khí của chính các vị rồi.”
Nói xong, hắn quay đầu chậm rãi hướng năm đoạn đầu đường hầm bước đến nhưng không có lập tức đi vào mà đi đi lại lại trầm ngâm, hình như còn đang do dự, vị nam tử anh tuấn đứng phía sau hắn cũng đi tới, Thiệu Cảnh thấy rõ ràng trước khi hắn bước đi lạnh lùng không còn quan tâm, liếc nhìn Tô Thanh Dung như lúc trước.
Thiệu Cảnh hít sâu một hơi, cũng đi tới, cùng nhau đi tới như thế này không biết ba người kia bằng cách nào lựa chọn một con đường, nhưng hắn đã có lý do đáng tin cậy chính là trước khi chọn đường rẽ, hắn chỉ đi vào con đường duy nhất có vết đao. Chỉ là bây giờ nhìn khung cảnh trước mắt, hắn cũng không có nắm chắc được điều gì cho thấy lựa chọn của hắn là đúng, con đường phía trước vẫn chỉ là bóng tối, mà từ lúc chạy sâu vào đường hầm này, hắn đã phát hiện những vết đao trên vách đá ngày càng bé lại, sắp nhìn không rõ nữa rồi.
Ba nam từ đều đi ra phía trước, không hẹn mà cùng trầm mặc suy nghĩ, bọn hắn không có lập tức quyết định , từ cảm giác đầu xúc động như điên khi vừa mới bắt đầu chạy đến nơi đây, giờ phút này ba người đã bình tĩnh trở lại, bởi họ hiểu sự tình quan trọng nhất bây giờ là phải phải tỉnh táo lựa chọn, chỉ còn mình Tô Thanh Vân đứng ở phía sau, nàng khẽ nhướn đôi mắt, bên dưới hàng mi thanh tú ướt nhượt như sóng gợn, ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn về phía ba nam tử, hình như nàng còn chần chừ một chút, quay đầu nhìn lại phía sau chỉ thấy một mảng bóng tối lờ mờ. Nhìn một lát, cuối cùng nàng vẫn phải quay người chậm rãi đi tới.
Bốn người quan sát cẩn thận trên đoạn đường rẽ, bước bước lùi lùi, khá lâu sau mọi người đều nhận ra không thể cứ như vậy mà hạ nghi ngờ xuống , vị nam tử mập mạp ho khan một tiếng, trực tiếp nói: "Như vậy, chúng ta đồng thời chỉ ra bản thân muốn đi đường nào, sau đó kết bạn mà đi, không nên đi mỗi người một ngả, chư vị nghĩ sao?"
Thiệu Cảnh là người đầu tiên gật đầu, nam tử anh tuấn cùng Tô Thanh Dung chần chừ một chút, cũng gật đầu đồng ý.
Sau một lát, bốn người đồng thời giơ cánh tay lên, trăm miệng một lời nói:
‘’Ta chọn con đường này!’’
Sau một hồi yên lặng chậm rãi rơi xuống, sắc mặc bốn người đều có chút không tự nhiên, dưới làn ánh sáng yếu ớt cánh tay của bốn người vậy mà đồng thời chỉ hướng cùng một cái lối đi .