• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân
Chương 74: Ý nghĩa thật sự của hai chữ " Thiên Binh"?


-----------------------o0o-----------------------
Sau khi nghe được những lời này thì mấy người mặc áo đen đang đứng ở cửa lập tức quay lại nhìn chằm chằm vào Sở Dương khiến hắn có thể cảm nhận được rõ ràng có một luồng sát khí rét buốt đang tập trung vào chính mình.

Những lời này của Thiết Long Thành dường như đã phá tan con đập ngăn nước khiến sát khí như lũ tràn vào trong phòng!

Cùng lúc này thì bên cạnh Sở Dương bất ngờ xuất hiện một luồng sát khí mãnh liệt, mạnh mẽ hơn hẳn so với bốn người áo đen. Cho dù lấy một địch bốn nhưng nó vẫn không rơi vào thế hạ phong.

Cố Độc Hành lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Dương.

Tay của Cố Độc Hành đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt lấp lánh của hắn cho thấy công lực đã được tập trung đến khiếp người nhưng vẫn vô cùng yên ổn.

Sát khí của Cố Độc Hành và bốn người kia đối chọi gay gắt khiến cho mặt trước của cửa hàng như rơi vào một hầm băng, sự lạnh lẽo tràn ngập cả nửa con đường.

Trong mắt Cố Độc Hành cho dù những người này là ai, có địa vị quyền thế ra sao đi nữa thì Hạ Tam Thiên cũng vẫn chỉ là Hạ Tam Thiên mà thôi, vĩnh viễn không thể sánh nổi với Trung Tam Thiên. Đừng nói chỉ là một vị tướng quân, cho dù có là Hoàng đế … thì đã sao?



Bây giờ Sở Dương chính là hi vọng lớn nhất và cũng là duy nhất để cứu Tiểu Diệu tỷ. Nếu những tên này muốn đối phó Sở Dương thì nhất định phải bước qua xác mình trước.

Mặc kệ điều gì có thể xảy ra, chỉ cần các ngươi động thủ thì ta nhất định sẽ giết chết các ngươi.

Thiết Long Thành kinh ngạc nhìn Cố Độc Hành rồi vung tay một cái về phía sau khiến bốn cỗ sát khí tiêu tan ngay lập tức. Cố Độc Hành hừ một tiếng thu lại khí thế của bản thân, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như cương thi rồi lại đứng yên không nhúc nhích bên cạnh Sở Dương .

Bốn người ở phía đối diện sau khi thu lại sát khí liền cẩn thận đề phòng Cố Độc Hành. Một thanh niên còn trẻ như vậy mà có thể có sát khí lớn thế này thật khiến cho họ vô cùng kinh ngạc.

“ Không tệ”. Thiết Long Thành khen, chỉ không biết hắn khen Cố Độc Hành hay khen thanh bảo kiếm. Hắn nhìn Sở Dương rồi chậm rãi nói:“ Cửa hàng của ngươi tuy mới chỉ khai trương có ba ngày nhưng cũng đã gặp phải nguy cơ đóng cửa mấy mươi lần! Chắc là ngươi cũng hiểu, nếu không có lệnh của ta thì cửa tiệm này của ngươi đã sớm bị phá tan thành tro bụi.”

“ Vì sao?” Sở Dương nghiến răng một cái rồi thầm nghĩ: “ Thảo nào mấy ngày hôm nay chẳng có ma nào tới đây làm loạn hóa ra là do lão già này âm thầm giở trò. Cái lão mắc dịch đã phá kế hoạch của bản thiếu gia này còn dám đến đây kể công sao?

Chính là vì hai chữ “ Thiên binh”. Thiết Long Thành bỗng ngẩng đầu lên nhìn Sở Dương:“ Ngươi dám dùng cái tên này, lại còn dám công khai mở cửa hàng tại con đường lớn nhất Thiết Vân Quốc đủ thấy được tâm cơ của ngươi sâu xa như thế nào. Rõ ràng là ngươi đã nắm rõ cái mà Thiết Vân chúng ta thiếu! Lão phu cũng muốn xem xem rốt cuộc ngươi có ý đồ gì. Bằng không, gian hàng nho nhỏ này của ngươi có chất đầy thần binh lợi khí đi chăng nữa cũng không đáng để lão phu phải đích thân đến đây.”

“ Hắn có ý đồ gì?” Nghe xong những lời này, cô gái kia cũng ngẩng đầu lên nhìn Sở Dương.

“ Đúng vậy, bụng dạ tên này rất khó lường, nhưng nếu chỉ là bụng dạ khó lường thôi thì cũng không đáng để ta chú ý.” Thiết Long Thành chắp hai tay sau lưng nói tiếp:“ Sở dĩ hôm nay ta phải đích thân đến đây là có nguyên nhân khác. Hơn nữa ta cũng muốn ngăn cản tất cả những kẻ có hứng thú với Thiên Binh các không quản kẻ đó là ai, vì chỉ cần kẻ có ý tới thì hắn có thể dựa vào họ để dễ dàng thực hiện mưu đồ của mình. Tuy lão phu không biết hắn đang mưu đồ chuyện gì nhưng chỉ cần phong tỏa con đường này lại là có thể khiến cho hắn không có chỗ mà thực hiện âm mưu được nữa.”

“ Cửa hàng này thực chất không phải là nơi bán binh khí mà là chỗ để thăm dò tin tức.” Thiết Long Thành lạnh lùng nói ra ý đồ thật sự của Sở Dương.

“ Biện pháp đơn giản nhất và hiệu quả nhất là cứ phong tỏa nó lại. Nếu là lúc khác thì ta còn có thể mặc kệ cho hắn một thời gian nhưng hiện tại Đệ Ngũ Khinh Nhu đã bắt đầu bố trí quân đội ở phía tây nam. Đây là lúc ta không thể bỏ mặc hắn làm gì thì làm dù chỉ một khắc.”

Trong lòng Sở Dương chấn động, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ai dám nói người trong thiên hạ đều là kẻ ngu? Tên Thiết Long Thành này thật là một kẻ đáng sợ.

Tuy hắn không biết rõ kế hoạch của mình nhưng chỉ cần một hành động đơn giản là phong tỏa cửa hàng thôi cũng đã làm cho toàn bộ kế hoạch hoàn toàn bị phá sản hoàn toàn, không thể tiếp tục được nữa.

“ Kế hoạch nhằm vào nước Thiết Vân của Đệ Ngũ Khinh Nhu đã bắt đầu từ mười năm trước. Khi đó đột nhiên có rất nhiều sát thủ lẻn vào Thiết Vân, nhưng kì lạ là bọn chúng lại không ám sát vương hầu khanh tướng hay các đại tướng đang nắm binh quyền mà lại giết toàn bộ những thợ rèn có tiếng của Thiết Vân quốc. Chính việc này đã tạo cho năm đó một trận gió tanh mưa máu.”

Con mắt Thiết Long Thành trở nên sắc bén: “ Cho đến nay thì trong hồ sơ của quan phủ chúng vẫn là những mê án. Hễ là thợ rèn có kỹ thuật cao, có thể rèn được binh khí có chất lượng cao hay là thợ thủ công thì đều bị giết sạch. Ngay cả những thợ rèn trong quân đội cũng từng người bị chết một cách khó hiểu. Tổng số thợ rèn bị giết trên toàn quốc phải hơn ba vạn người. Nhất là những thợ rèn cấp bậc tông sư hay là đại sư thợ thủ công thì lại càng không có may mắn thoát khỏi cuộc tàn sát này.”

“ Thiết Vân quốc vốn là nước có lượng quặng mỏ phong phú nhất đại lục nhưng lại trở nên khan hiếm thợ rèn! Thật sự không ai có thể ngờ sẽ sinh ra chuyện nực cười như vậy”

Thiết Long Thành than thở:“ Đáng hận nhất là những tên vô sỉ của bộ Hình lại chỉ coi đây là những vụ án bình thường mà xử lý qua loa cho xong chuyện.”

“ Mãi cho đến khi ba quân doanh rèn binh khí lệ thuộc Đại Triệu cùng với mười bảy nhà cung cấp vũ khí ở trong nước và nước ngoài bị xóa sổ thì mọi người mới nhận ra chuyện này thật sự có thể uy hiếp đến nền tảng quốc gia. Chỉ có điều tất cả đều đã muộn, dù có hối hận thì cũng chẳng thể cứu vãn được nữa.”

“ Đáng giận nhất là ngay cả chỗ ở của những thợ rèn đã chết cũng bị thiêu hủy toàn bộ. Tâm huyết cả đời của họ cũng đã bị hủy mất khiến cho những kinh nghiệm quý giá lưu lại đến nay chỉ còn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sở Dương nghe mà chấn động tâm thần.

Thì ra Thiết Vân quốc thiếu thợ rèn là vì việc này!

Chiêu rút củi đáy nồi này của Đệ Ngũ Khinh Nhu quả là cực kỳ độc ác! Hơn nữa, kẻ chết chẳng qua chỉ là vài tên thợ rèn thôi, ngay từ đầu đã không khiến cho cao tầng của Thiết Vân chú ý nhưng đến lúc bọn họ ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc thì trường giết chóc cũng đã kết thúc.

Chỉ vì dã tâm của Đệ Ngũ Khinh Nhu mà mấy vạn tính mạng đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát hơn nữa lại không để lại một chút manh mối nào. Loại thủ đoạn kiêu hùng bậc này thật khiến cho người ta thấy mà kinh sợ.

Hơn nữa, sau khi trải qua cuộc thảm sát này thì Đại Triệu có chiếm đóng Thiết Vân thì cũng không cần phải lo về nguy cơ phản loạn nữa. Bình thường một quốc gia có thể có bao nhiêu thợ rèn? Cũng chỉ vì Thiết Vân là nước có nhiều mỏ quặng nên mới có thể có được mấy vạn thợ rèn có tay nghề cao nhưng sau lần đồ sát này liệu có thể còn lại được mấy người?

Kể cả những người thanh niên trai trẻ có ý định theo học nghề này thì sau sự việc đó họ cũng sẽ bỏ cuộc giữa chừng.

“ Khởi binh.” Điều quan trọng nhất của hai chứ này chính là chữ “ Binh.” “ Binh” ở đây không chỉ đơn giản là binh lính mà còn có nghĩa là binh khí. Không có binh khí thì lấy gì mà tạo phản? Chẳng lẽ lại dùng hai tay không? Chả phải là nói giỡn sao?

Sau khi suy nghĩ lại một chút Sở Dương không khỏi cảm thấy sợ hãi. Dù sao đây cũng là tính mạng của mấy vạn con người chứ đâu phải là mấy vạn khúc gỗ, hơn nữa những người này đều chỉ là những thợ rèn bình dân. Đây đúng là một cuộc thảm sát cực kỳ tàn ác.

Người có thể phát ra mệnh lệnh như vậy phải là người tàn nhẫn như thế nào, phải là kẻ điên cuồng độc ác không từ thù đoạn ra sao?

Không lâu sau sự kiện này, dưới sự lãnh đạo của Đệ Ngũ Khinh Nhu, Đại Triệu đã bắt đầu tiến hành chiến tranh quy mô với Thiết Vân. Chiến đấu giữa hai nước nổ ra liên miên giữa khiến cho lượng vũ khí cấp cho binh sĩ trở nên vô cùng thiếu thốn. Mà đúng vào thời điểm quan trọng này thì Thiết Vân lại không còn thợ rèn có khả năng chế tạo được binh khí.

Thoạt nhìn thì chuyện này chẳng qua chỉ là một hổi tai họa, một cuộc thảm sát người vô tội vô cùng tàn ác mà thôi. Ai có thể ngờ được nó lại có ảnh hưởng quyết định đến sự thắng bại của cuộc chiến này chứ?

“ Chiến tranh kéo dài đã khiến cho Thiết Vân, vốn là nước có nhiều mỏ quặng nhất thiên hạ, có vô số quặng sắt không bao giờ cạn, lại lâm vào cảnh không thể sản xuất được những binh khí thượng đẳng. Binh khí của những đại tướng cầm quân nếu có hư hỏng cũng không thể tìm được món binh khí vừa tay mà phải dùng loại binh khí bình thường dành cho quân lính.

“ Tuy đối với những binh lính bình thường thì đây cũng không phải là vấn đề gì lớn vì dù sao thì bọn họ vẫn sử dụng những loại đao kiếm bình thường này, nhưng ai có thể ngờ được đối phương giết sạch những thợ rèn ở tầng cuối cùng nhất trong xã hội lại là vì muốn nhằm vào những vị tướng lĩnh của quân đội Thiết Vân?”

Thiết Long Thành gầm lên giận dữ:“ Người có thể sử dụng binh khí nặng bảy tám chục cân lại phải dùng loại đao chỉ có bảy tám cân, hơn nữa vừa mới giao chiến với đối phương đã gãy thì sức chiến đấu đâu chỉ giảm xuống một bậc thôi sao? Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cho Thiết Vân chỉ có thể bị động phòng ngự để tự bảo vệ mình chứ không thể diệt trừ tận gốc họa ngoại xâm, lại càng không thể chủ động tấn công kẻ thù.

“ Nực cười là trên chiến trường các tướng sĩ chỉ có thể sử dụng những đao kiếm bình thường, sau mỗi lần giao chiến lại bị đánh gãy. Chuyện này rốt cuộc nực cười đến mức nào? Vì thế mà đã có bao nhiêu anh hùng hảo hán đã phải chết thảm dưới tay những đối thủ vốn không bằng mình."

“ Cũng chính vì nguyên nhân đó mà quân đội Thiết Vân liên tục bại lui! Cho dù các tướng sĩ đã cố gắng hết sức cũng không thể xoay chuyển được tình thế! Chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn bảy châu bốn mươi tám huyện lần lượt rơi vào tay Đại Triệu, góp phần tạo dựng thanh danh cái thế cho Đệ Ngũ Khinh Nhu."

“ Tám năm qua cho dù Thiết Vân đã ra sức bồi dưỡng các thợ rèn nhưng vẫn không thể bù đắp nổi tổn thất của năm đó. Những huynh đệ đã chết trận cũng vĩnh viễn không thể trở về! Binh khí chất lượng chính là nỗi đau lớn nhất của Thiết Vân quốc! Vậy mà bây giờ ngươi lại dám mở Thiên Binh Các trên con đường phồn hoa nhất của thành Thiết Vân?”

Thiết Long Thành lạnh lùng nhìn Sở Dương:“Hai chữ Thiên Binh này đã động đến vấn đề nhạy cảm nhất của Thiết Vân quốc! Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK