• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân
Chương 79: Phải vạch trần vết sẹo.

-----------------------o0o-----------------------
“ Hôm nay ông đã tới tìm ta sao lại còn lo lắng hợp tác với ta sẽ làm Bổ Thiên thái tử nghi kị mà giả vờ như không quan tâm? Lại còn nói ta không nên tìm ông?” Sở Dương thở dài:“ Ông đã lớn tuổi rồi sao cứ thích nói chuyện bừa bãi như vậy?”

“ Ha ha ha…” Nghe thấy Sở Dương nói vậy thì đám thị vệ lập tức trừng mắt lên nhìn, còn bản thân Thiết Long Thành lại cười ha hả bước ra ngoài.

Hắn đi tới cửa rồi quay lại nhìn Sở Dương:“ Ta rất thích mấy thanh kiếm của cậu nhưng mười vạn hoàng kim thì quá đắt; thiên tài địa bảo thì ta có không ít nhưng chúng phải được giữ lại để cứu mạng cho tướng sĩ nên cũng không thể đổi. Nhưng mà ta rất thích kiếm của ngươi, vậy nên làm sao đây?”

Sở Dương bực tức, thực sự là hắn chưa từng gặp ai có da mặt dày như vậy. Nói như thế chả phải là muốn mình tặng hắn một thanh sao.

Sở Dương tức giận nói:“ Ta cũng không hề muốn tặng bất cứ ai mấy thanh kiếm này, mà người ta không muốn nhất chính là ông!”

“ Ha ha ha…” Thiết Long Thành cười đến chảy cả nước mắt nói:“ Tiểu tử, nhất định ngươi sẽ tặng cho ta, ta dám cam đoan! Đến lúc đó ta cũng không thèm, để cho cậu phải van xin ta lấy thì ta mới miễn cưỡng nhận đấy, cứ chờ mà xem.”

Nói xong một câu không đầu không đuôi như vậy hắn lại bật cười, quay người đi mất.

“ Muốn ta phải xin ông nhận cho sao? Vậy ông cứ chờ đi!” Sở Dương hừ một tiếng:“ Đúng là ngủ mơ giữa ban ngày!”

Ngoài cửa vang lên mấy tiếng xoát xoát rất chỉnh tề, cũng chỉ sau mấy hơi thở binh sĩ trên đường đã rút lui không còn một bóng, con đường bỗng trở nên im ắng lạ thường.

Âm thanh ồn ào từ xa mơ hồ truyền lại, con đường bắt đầu nhộn nhịp trở lại.

Sở Dương quay đầu lại muốn nói cái gì đó lại đột nhiên há hốc miệng.

Chỉ còn Cố Độc Hành đứng trước mặt hắn, thiếu nữ kỳ quái đã bỏ đi từ lúc nào. Tựa như nàng chỉ đến đây chỉ hỏi giá cả, không thèm quan tâm tới những chuyện khác, xong việc thì rời đi.

“ Đi lúc nào thế nhỉ?” Sở Dương gãi gãi đầu.

“ Mặc kệ nàng đi hay ở, tôi muốn hỏi cậu…” Cố Độc Hành nhìn Sở Dương một cách thâm trầm nói:“ Cậu định tham gia trận chiến giữa Thiết Vân quốc với đế quốc Đại Triệu đúng không?”

Sở Dương gật đầu nói: “ Không sai.”

“ Đây là một quyết định không không ngoan! Tôi với cậu là võ giả, hai chữ võ giả có nghĩa là gì không phải cậu không biết. Địa vị, thái độ của các quốc gia đối với võ giả ở Hạ Tam Thiên cậu cũng rất rõ ràng. Huống chi cho dù là tranh đấu ở triều đình hay ở chiến trường đều hung hiểm hơn giang hồ nhiều, ta nghĩ đây không phải là một quyết định sáng suốt cho cậu.”

“Ta biết rõ đây không phải là con đường của võ giả, cũng biết trong đo có rất nhiều hung hiểm chỉ cần dấn thân vào thì lúc nào cũng có thể chết không có chỗ chôn thây, nhưng ta có lý do để không thể không tham gia.” Sở Dương nhìn sâu vào trong mắt Cố Độc Hành, nói:“ Lí do của ta cũng tương tự việc ngươi thà chết ngàn vạn lần cũng phải cứu Cố Diệu Linh ra.”

Cố Độc Hành nhìn vào trong mắt Sở Dương, hắn thấy trong mắt Sở Dương ẩn chứa sự đau đớn cùng mong mỏi. Tình cảm sâu đậm như thế này thậm chí còn nồng nhiệt hơn tình cảm của mình với Cố Diệu Linh!

Cố Độc Hành chậm rãi gật đầu. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Sở Dương lại giúp mình giải cứu Cố Diệu Linh. Tuy Sở Dương không nói nhưng Cố Độc Hành đã hiểu tấm lòng của hắn.

Bởi vì Sở Dương cũng có hồng nhan tri kỷ như thế! Vì vậy hắn không cho phép một giai nhân như thế hương tiêu ngọc vấn ( hoa tàn ngọc nát – dg), càng không cho phép người đó trở về với cát bụi khi chưa được hưởng tình yêu chân thành tha thiết.

Giây phút này, Cố Độc Hành vô cùng cảm động.

“ Nếu cậu thấy nguy hiểm thì bây giờ rời đi vẫn còn kịp!” Sở Dương nói thản nhiên:“ Chuyện ta đã hứa với cậu tuyệt không thay đổi.”

“ Ta cũng muốn rút lui, nhưng ta cũng biết nơi tu luyện tốt nhất chính là chiến trường.” Cố Độc Hành đột nhiên cười lớn, nụ cười rạng rỡ vô cùng:“ Hơn nữa ta đã đồng ý bán thân mười năm cho cậu. Dù ta có muốn rút lui thì ta cũng không thể thất hứa.”

Hắn chớp mắt nói:“ Ngươi biết giữ lời thì chẳng nhẽ Cố Độc Hành ta lại là kẻ tiểu nhân bội tín sao?”

Sở Dương yên lặng nhìn hắn nửa ngày, khuôn mặt cuối cùng giãn ra cười nói: “ Đúng, ta còn tưởng người chỉ nói mồm, hóa ra ta đã sai.”

Cố Độc Hành cười lớn đấm vào vai Sở Dương một phát, hai người liếc nhau rồi đột nhiên mỉm cười. Giây phút này, một loại tình cảm đồng sinh cộng tử giữa huynh đệ lặng lẽ phát triển trong lòng cả hai.

Ngươi có thể vì chuyện của ta mà nỗ lực, ta có thể vì ngươi bán mạng. Đơn giản vậy thôi!

Lúc này hai thiếu niên đã thật sự kính phục lẫn nhau nhưng không ai nói ra, trái lại họ cứ lấy lý do là lời hứa để che dấu tấm lòng của mình.

Nhưng ai cũng biết là người kia đã rõ.

Dạng cười của hai người lúc này thật sự ấm áp.

Bên trong đội quân đang tập trung ở đằng xa, Thiết Long Thành thấp giọng nói chuyện với cố gái kia.

Thiết Long Thành: “ Người này có thể trọng dụng.”

Thiếu nữ:“ Hả? Thật không?”

“ Không phải giả bộ với ta, cháu đến nơi này làm gì? Còn đi một mình?”

“…”

“ Người này muốn đối phó với Đệ Ngũ Khinh Nhu, tuy ta không biết là vì sao nhưng hắn đã khai trương Thiên Binh các, hai chữ ‘ Thiên Binh’ này đã nói lên ý đồ cùa hắn.” Thiết Long Thành cười nói:“ Điều này không thể nghi ngờ, không có tên ngốc nào lại xây dựng Thiên Binh Các ở Thiết Vân cả, bời hai chữ này là điều tối kị ở Thiết Vân. Vậy mà hắn vẫn mở nên ta nghĩ người này chắc là không biết chuyện trước kia.”

Thiếu nữ ‘ Vâng’ một tiếng, đột nhiên quay đầu: “ Nhị thúc vì chuyện này cho nên mới…”

“ Đúng vậy do đó ta mới đến đây, hơn nữa cũng vì khi gặp hắn ở cổng thành, cháu có vẻ khá là hứng thú. Khát tài như khát nước, tất nhiên là chuyện tốt nhưng dù sao cháu còn trẻ, nhị thúc tuy già nhưng còn có thể giúp cháu nhìn người một chút.” Thiết Long Thành cười cười: “Không nghĩ là cháu tới nhanh như vậy.”

“ Vậy tại sao nhị thúc lại nói tất cả những gì mình có với hắn?” Thiếu nữ như đang suy nghĩ điều gì, cười cười nói:“ Mỗi một cầu đều là ám chỉ sao? Nhị thúc thật quá cao minh.”

“ Ha ha, hắn muốn đối phó với Đệ Ngũ Khinh Nhu mà cháu lại xuất hiện ở chỗ này vậy đương nhiên ta phải nói cho hắn biết chúng ta đã từng phải trả giá đắt như thế nào để đối phó với Đệ Ngũ Khinh Nhu. Đây là điều kiện tiên quyết, nhưng mà những điều cơ mật mà hắn nói có một ít ta không biết thật.”

“ Nhưng như vậy lại vạch trần nỗi đau trong lòng nhị thúc…” Thiếu nữ hít sâu một hơi, nặng nề nói: “Cháu biết rõ người Thiết Vân không muốn nhắc tới sự kiện năm đó nhất chính là nhị thúc vậy mà hôm nay người lại chủ động nhắc tới. Nhị thúc làm như vậy đều vì cháu.”

“ Cũng là vì Thiết Vân.” Thiết Long Thành trầm ngâm đi tới, trên mặt biểu lộ sự kiên cường:“ Không muốn nhắc tới không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra. Cháu đã định dùng người này thì để hắn biết được càng nhiều càng tốt. Một ngày nào đó nhị thúc không thể rong ruổi chốn sa trường được nữa thì lúc đó ta không muốn các ngươi phán đoán sai lầm chỉ vì lịch sử bị che đậy.”

“ Cho nên nhất định phải nói! Vết sẹo này nhất định phải được vạch trần!”




Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK